Cô ngẩng đầu nhìn về phía Quý Nam Uyên đang ngồi trên ghế dựa, ngũ quan của anh rất đẹp, lông mày rậm, phía dưới là con ngươi đen nhánh, mắt hai mí, khi rũ mắt có thể nhìn thấy rõ nếp gấp trên mí mắt.
Dư Ôn cầm lấy bút chì bắt đầu vẽ vài đường cong, ánh mắt không khống chế được mà dừng ở giữa hai chân đối phương.
Đồ vật kia còn cương cứng, thẳng tắp mà chĩa về phía cô.
Mặt Dư Ôn nóng lên, hai bên tai cũng bắt đầu đỏ, cô không dám hỏi anh như thế nào lại cương như vậy?
Chỉ nghĩ đến việc mau chóng kết thúc rồi rời khỏi nơi đáng xấu hổ này.
Phải vẽ, phải vẽ, cây bút trong tay cô như có ý thức bắt đầu di chuyển. Khu rừng rậm rạp lại nhô ra một cây côn th*t thô to, ngay cả gân mạch trên thân cũng vẽ rất rõ ràng, sau đó là hai viên tinh hoàn.
Từ nơi đó kéo dài xuống, vẽ đến đôi chân dài, trên đùi rậm rạp lông. Vẽ xong chân lại vẽ đến phần bụng rồi đến cơ ngực rồi đến cánh tay rắn chắc,…
Ánh mắt cô không tự giác mà dời lên, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Quý Nam Uyên.
Anh đang nhìn cô.
Cả người Dư Ôn run lên, đầu bút chì gãy làm đôi.
Cô nhẹ nhàng “A” một tiếng, tâm tình hoảng loạn mà tìm một cây bút chì khác.
Anh là vì cô mà cương.
Trong đầu bị lời này che trời lấp đất. Dư Ôn có chút choáng váng, cầm bút chì mới đổi muốn tiếp tục vẽ lại thấy Quý Nam Uyên tiến tới gần.
côn th*t giữa hai chân anh còn đang đứng thẳng đánh sâu vào thị giác cô. Anh bước tới vài bước, dựa theo góc nhìn của Dư Ôn thật giống như đang hùng hổ dẫn theo dương v*t tới thao cô.
Cả người Dư Ôn cứng đờ, không dám nhúc nhích.
Vài giây sau Quý Nam Uyên đứng trước mặt cô, rũ mắt nhìn đến bức vẽ, sau đó cong cong môi. Đây là lần đầu tiên cô thấy anh cười. Có vài phần soái khí.
“Giáo viên của cô yêu cầu cô vẽ cái này sao?” Anh hỏi, âm thanh hơi trầm thấp.
Lúc này Dư Ôn mới nhớ ra bản thân đang vẽ cái gì, cô nhanh chóng đứng lên duỗi tay che đi. Che xong lại cảm thấy mình có chút ngu ngốc, người ta đã thấy hết rồi còn đâu.
“Anh, là tại anh lộ ra. Giáo viên đã dạy chúng tôi thấy cái gì thì vẽ cái đó.” Khí thế của cô hơi yếu, gương mặt lại ửng hồng rõ rệt.
Rốt cuộc thì đối phương vẫn là người xa lạ. Người xa lạ thì sao lại…cứng lên với cô chứ.
“Thấy cái gì thì vẽ cái đó?” Quý Nam Uyên thấp giọng như đang suy nghĩ, sau đó vươn ngón trỏ, chỉ về phía quần cô, “Cô cũng sẽ tự vẽ sao?”
“….” Sao có thể!
Dư Ôn đỏ mặt nhìn anh một cái, cuối cùng cũng tìm được lý do để bản thân có thêm chút khí thế nói, “Anh là người mẫu khỏa thân nhưng tôi thì không!”
Quý Nam Uyên nhẹ nhàng “à” một tiếng.
Cô nâng mắt liền có thể thấy được côn th*t cương cứng của anh cách không đến nửa thước chĩa về phía cô, mã mắt còn rỉ chút dịch nhầy.
Da đầu Dư Ôn tê dại, nghiêng đầu nhìn về phía khác nói, “Không vẽ”
“Cái này phải nộp cho giáo viên sao?” Ánh mắt Quý Nam Uyên quét qua bức vẽ trước mặt, tầm mắt dừng lại nơi nào đó.
“Quan sát thật sự rất cẩn thận, ngay cả nốt ruồi cũng bị phát hiện.”
”…”
Lần này cả khuôn mặt Dư Ôn bạo hồng, cô chỉ là vô ý nhìn thấy thôi!!!
“……. Không cẩn thận thấy.” Cô cúi đầu, như học sinh tiểu học phạm sai lầm.
“À.” Lại là nhẹ nhàng đáp lại.
Dư Ôn tức muốn chết, đem bức vẽ kia gỡ xuống, làm bộ muốn vo thành cục ném vào thùng rác.
Cánh tay dài của Quý Nam Uyên duỗi ra, cơ thể tiến lên phía trước, dương v*t kia cách nửa tấc là chạm vào mông cô.
Dư Ôn sợ tới mức không dám động.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~