• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khổng Khang Tuấn và Quý Nam Uyên từng đánh nhau khi còn học sơ nhị.

Khi đó Quý Nam Uyên là thành viên xuất sắc nhất của lớp đứng đầu về học tập, còn Khổng Khang Tuấn là thành viên đội sổ của lớp thể dục, hai người vốn dĩ chẳng có tí quan hệ nào.

Nhưng em gái nhà bên cạnh Quý Nam Uyên học cùng lớp với Khổng Khang Tuấn.

Em gái nhà bên tuy học hành không tốt nhưng lại rất ngoan ngoãn, dễ thẹn thùng, vô tình bị Khổng Khang Tuấn dụ dỗ, hai người ăn vụng trái cấm, còn làm lớn bụng. Lúc ấy Khổng Khang Tuấn còn nhỏ tuổi nên bị dọa cho hoảng sợ, vội vàng chối bỏ đứa nhỏ không phải của hắn.

Em gái nhà bên bị trường cho thôi học, cha mẹ cảm thấy rất mất mặt, mang theo cô rời khỏi thành phố trong đêm.

Sau khi Quý Nam Uyên biết chuyện này liền trực tiếp chặn đường Khổng Khang Tuấn sau khi tan học, hai người xông vào đánh nhau, cuối cùng cả hai đều phải nằm viện mấy ngày.

Từ đó mối thù giữa hai người được thành lập.

Nhưng khi gặp lại, mọi người đều đã trưởng thành, Khổng Khang Tuấn cũng không muốn đối mặt Quý Nam Uyên, vì lo lắng Quý Nam Uyên sẽ phơi bày quá khứ của hắn trước mặt mọi người, nhưng bởi vì chuyện của Dư Ôn mà hắn vô cùng bức bối, không thể chịu đựng được nữa.

Khổng Khang Tuấn khẳng định Quý Nam Uyên là đang trả thù hắn.

Những nam sinh khác trong lớp uống chút rượu vào rồi bắt đầu kiếm chuyện, mục đích của bọn họ hôm nay là làm cho Quý Nam Uyên mất mặt và đánh anh một trận.

Nhưng không ngờ sau khi Quý Nam Uyên nghe một cuộc điện thoại liền cởi đồng phục chạy ra ngoài.

Bọn họ làm sao có thể dễ dàng buông tha được như vậy, nhanh chóng bỏ ly rượu xuống rồi đuổi theo. Quý Nam Uyên còn chưa kịp lên xe đã bị một nam sinh túm chặt cánh tay lại, “Mày chạy cái gì?”

Quý Nam Uyên xoay người lại, ánh mắt quét qua đám người rồi dừng trên khuôn mặt Khổng Khang Tuấn, khóe môi nhẹ nhàng cong lên, nở một nụ cười chế giễu.

Khổng Khang Tuấn ghét nhất là nụ cười này của Quý Nam Uyên, rõ ràng là nghèo muốn chết, còn không biết xấu hổ mà cởi quần áo làm người mẫu khỏa thân ở học viện mỹ thuật, cứ làm như hắn đây mới là người lột quần áo cho người khác xem vậy.

Vẻ mặt này của Quý Nam Uyên làm Khổng Khang Tuấn cực kỳ tức giận.

“Ghê gớm thật nha! Thời buổi này còn có kẻ dựa vào mặt cướp bạn gái của người khác!” Một nam sinh dùng giọng mỉa mai nói, “Đã nghèo còn không biết xấu hổ mà đoạt bạn gái phú nhị đại? Có nuốt nổi không đó? Có cần tao bố thí cho mày chút tiền không?”

“Ít nhất thì tao còn có thể dựa vào khuôn mặt này.” Quý Nam Uyên nghiêng đầu liếc nam sinh kia một cái, lạnh lùng nói, “Còn mày thì sao? Thật đáng tiếc! Cả đời này cũng không có cơ hội.”

“Mẹ nó!” Người nọ bị chọc giận, đi lên đấm một quyền vào mặt Quý Nam Uyên.

Quý Nam Uyên nghiêng người né tránh, người nọ lại đuổi theo không bỏ, những người khác thấy thế cũng nhanh chóng vây quanh.

Khổng Khang Tuấn luôn muốn tìm cơ hội đánh Quý Nam Uyên, vừa thấy bọn họ xông vào cũng liền vén tay áo gia nhập.

Người trong quán bar nghe nói bên ngoài có người đánh nhau, lập tức vọt ra xem như ong vỡ tổ, cảnh tượng hỗn loạn, tiếng thét chói tai vang lên khắp nơi.

Khi Dư Ôn biết chuyện này thì cô còn đang ở trong phòng vẽ tranh.

Mấy ngày nay Quý Nam Uyên vẫn không liên lạc khiến Dư Ôn hay thất thần suy nghĩ đến anh. Cô thường xuyên kiểm tra di động, sợ bỏ lỡ cuộc gọi hay tin nhắn nào đó, nhưng mỗi lần kiểm tra xong, không thấy Quý Nam Uyên gọi đến thì cô sẽ lại nhớ tới hình ảnh anh đứng ở hành lang bệnh viện.

Nếu anh không đi làm thêm thì chính là đang ở bệnh viện.

Anh vẫn luôn bận rộn, vội vàng kiếm tiền như vậy.

Nhưng mỗi lần thấy anh, cô đều không cảm giác được bất kỳ sự sa sút uể oải tinh thần nào. So với bạn đồng trang lứa thì anh thành thục trầm ổn hơn nhiều.

Dư Ôn rất thích sự trầm ổn đó ở Quý Nam Uyên.

Cô đã rất sửng sốt khi nhận được điện thoại của Khổng Tiện Nghi nói Quý Nam Uyên bị người ta đánh ở cửa quán bar, sau đó Khổng Tiện Nghi lại la lên, “Cậu mau tới đây đi! Mẹ nó, bọn họ bảy tám người đánh một mình Quý Nam Uyên! Khốn nạn! Không biết xấu hổ!”

“Là ai?! ĐM! Ai đánh anh ấy?!” Dư Ôn lo lắng đến mức hét lên, “Mau báo cảnh sát đi!!”

“Mẹ nó! Còn ai vào đây nữa!” Khổng Tiện Nghi vội muốn chết, “Khổng Khang Tuấn! Bạn trai cũ của cậu!”

“…”

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK