• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

14.

 

Vì chuyện này, ta coi như chính thức lọt vào mắt xanh của Trường công chúa.

 

Công việc nữ ngỗ tác Đại Lý Tự tương đối nhàn nhã, dù sao Đại Lý Tự triều ta chỉ phụ trách xét xử quan viên triều đình và gia quyến của họ.

 

Mà số lượng gia quyến bị hại rất ít, cho dù đôi khi ta còn đến Kinh Triệu Doãn hỗ trợ, nhưng phần lớn thời gian đều không có việc gì làm.

 

Trường công chúa gọi ta từ Đại Lý Tự về, chủ yếu là đi theo nàng, giúp nàng xử lý công việc hàng ngày, tuy nhiên chức trách ngỗ tác vẫn kiêm nhiệm như cũ.

 

Ngày hôm sau khi Hoàng thượng ra lệnh tìm người, Trường công chúa nhận được một tấm thiếp mời.

 

Thiếp mời đến từ Hầu phủ, nhưng không nói rõ thân phận cụ thể.

 

Đến rồi, đây rõ ràng là bút tích của Mạnh Như Lan.

 

Trường công chúa mở thư, bên trong viết nếu Trường công chúa muốn biết tin tức của quốc sư, xin mời đến Cẩm Tú Các gặp mặt.

 

Ta cười, Cẩm Tú Các, đúng là sản nghiệp của Hầu phủ.

 

Xem ra Mạnh Như Lan sống ở Hầu phủ cũng không tệ, nhanh như vậy đã có thể đứng vững gót chân ở Hầu phủ rồi.

 

Trường công chúa cũng cười, quốc sư đang ở trong tay nàng, nàng ngược lại muốn xem người đưa thư này rốt cuộc đang giở trò gì.

 

Ta cùng Trường công chúa đi vào gian phòng bên trong của Cẩm Tú Các.

 

Người phụ nữ đeo vàng đội bạc kia, quả nhiên là Mạnh Như Lan.

 

Nàng ta vội vàng đứng dậy nghênh đón Trường công chúa, trên mặt mang theo nụ cười lấy lòng.

 

Nhưng khi chú ý đến ta đứng phía sau, nụ cười của nàng ta lập tức cứng lại, khóe miệng giật giật, tay cũng vô thức chỉnh lại vạt áo.

 

Được rồi, bây giờ dù ta không nhìn thấy vết thương của nàng ta, cũng biết nàng ta sống không tốt như kiếp trước của ta.

 

"Nói đi."

 

"Công chúa, ta biết quốc sư ở đâu."

 

"Ồ?" Trường công chúa hứng thú gõ gõ bàn.

 

"Thật đấy. Trước đây ta tình cờ gặp hắn khi mua thuốc, nên đã chú ý đến hành tung của hắn."

 

"Tiếp tục."

 

"Bây giờ chỉ có ta biết hắn ở đâu, ta có thể nói cho công chúa, nhưng ta có một điều kiện."

 

Trường công chúa nhấp một ngụm trà, không đáp lời.

 

Mạnh Như Lan có chút lúng túng, nàng ta liếc nhìn ta, nhưng vẫn lựa chọn tiếp tục nói:

 

"Ta hy vọng Trường công chúa có thể nhận ta làm nghĩa muội, nâng đỡ ta trở thành nữ chủ nhân thực sự của Hầu phủ."

 

Thật ngu xuẩn, sao chép đáp án cũng không sao chép được, ta lắc đầu.

 

"Các hoàng tử cũng đang tìm quốc sư, tại sao ngươi lại tìm đến bổn cung?"

 

Mạnh Như Lan sững sờ, ta nghĩ trước đó nàng ta chưa từng nghĩ đến vấn đề này, chỉ là vì nàng ta muốn sao chép con đường kiếp trước của ta thôi.

 

Ánh mắt nàng ta đảo một vòng, vội vàng trả lời: "Bởi vì Trường công chúa cũng là nữ nhân, ta nghĩ tự nhiên là sẽ càng sẵn lòng giúp ta hơn."

SMK

 

Trường công chúa đứng dậy: "Ngươi sai rồi. Bổn cung chỉ giúp người đáng giúp, hơn nữa, bổn cung ghét nhất bị uy hiếp. Tuy nhiên, hôm nay bổn cung tâm trạng tốt, sẽ tha cho ngươi một lần."

 

Nói xong, liền dẫn ta rời đi.

 

Nghe nói sau đó Mạnh Như Lan lại tìm đến Nhị hoàng tử.

 

Người của Nhị hoàng tử dựa theo chỉ dẫn của nàng ta, đến biên giới tìm kiếm, tuy có dấu vết quốc sư qua lại, nhưng lại không tìm thấy người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK