3.
Sau khi Mạnh Như Lan đi, ta cầm số bạc mà gã buôn người đưa đi mua gạo, đậu phụ và rau.
Số tiền còn lại ta đưa hết cho nương cất giữ.
Ta bắt đầu thêu thùa.
Thêu thùa rất hại mắt, thường chỉ có những nữ tử nghèo khó mới phải làm việc này để kiếm sống.
Học đường chỉ nhận nam tử, cho dù không đủ tiền đóng học, nam tử cũng biết được vài chữ.
Huống chi là nữ tử.
Vì vậy, tranh thêu trên thị trường chủ yếu là hoa lá chim muông.
Còn ta thêu thêm cả thơ ca bên cạnh, tuy tốn thời gian hơn nhưng giá cũng cao hơn, đủ để ta và nương sống qua ngày.
Nếu có điều gì cần cảm tạ kiếp trước, đó chính là được làm đại nha hoàn cho lão phu nhân Hầu phủ, nhờ vậy mà ta có cơ hội học chữ.
Ta đã phải trải qua rất nhiều thử thách mới được đến bên cạnh lão phu nhân.
Lúc đầu ta cứ tưởng lão phu nhân thật lòng tốt với ta, dạy ta học chữ, dạy ta quản gia.
Nhưng ta quá ngốc, học chữ thì thôi đi, kỹ năng quản gia đối với một nha hoàn thì có tác dụng gì chứ?
Ngay từ đầu bà ta đã có kế hoạch, tìm một nha hoàn ngoan ngoãn, thông minh nhất, bồi dưỡng tốt rồi đưa cho đại thiếu gia Cố Hoài.
Cố Hoài, hắn ta đúng là một tên ác ma.
Nghĩ đến những chuyện đã trải qua, ta không khỏi rùng mình.
Không biết tỷ tỷ thân yêu của ta có được như ý nguyện không?
SMK
Mùa đông sắp đến rồi.
Ta nhớ kiếp trước, nương mất vào lúc này.
A Đức đến báo tin, nói tỷ tỷ bảo nương thân thể yếu ớt, nhiễm phong hàn, bệnh nặng không qua khỏi.
Nàng ta đã tiêu hết số tiền hàng tháng ta gửi về, nhưng vẫn không đủ tiền mua thuốc.
Vì vậy, ta đành cắn răng, gửi chiếc vòng tay mà lão phu nhân tặng ta cho A Đức mang ra ngoài bán.
Luật pháp triều đình cấm mua bán đồ của chủ nhân.
Tuy chiếc vòng này lão phu nhân đã tặng cho ta, nhưng trên đó có ấn ký của Hầu phủ, ta vẫn không có quyền định đoạt.
Ta đã dùng đá mài rất lâu, nhưng vẫn còn dấu vết.
Ta dặn A Đức nhất định phải bảo tỷ tỷ tìm thợ rèn quen biết xử lý ấn ký rồi mới được đem bán.
Nhưng nàng ta đã không làm vậy.
Sau khi sự việc bại lộ, ta bị đánh hai mươi trượng, suýt nữa thì chết.
Tuy sống sót nhưng ta vẫn mang bệnh trong người, không thể ngồi lâu, mỗi khi trời mưa lại đau nhức vô cùng.
Điều khiến ta không cam lòng nhất chính là, ta đã phải trả giá lớn như vậy, mà nương vẫn không qua khỏi.
Vì vậy, kiếp này, ta đã chuẩn bị từ sớm, dùng số tiền tiết kiệm được mua chăn bông dày, áo ấm cho nương.
Mùa đông đến.
Ta nghĩ mình đã chuẩn bị đủ ấm áp rồi, sẽ không có chuyện gì xảy ra nữa.
Nhưng, nương vẫn bị bệnh.
Nghe tiếng nương ho, ta cảm thấy vô cùng tuyệt vọng.
Lẽ nào số phận cho ta trọng sinh một lần nữa chỉ để chứng kiến cảnh nương qua đời sao?
Ta không tin, ta lấy hết số tiền còn lại ra, chỉ còn chưa đến một lượng bạc.
Suốt thời gian qua, Mạnh Như Lan chưa từng gửi về nhà một đồng nào.
Không còn cách nào khác, ta đành phải tìm chủ hiệu mua tranh thêu của ta, hứa tháng sau sẽ giao thêm tranh, xin khất nợ thêm một lượng bạc.
Rồi ta mang số bạc đó đi mời đại phu, bốc thuốc cho nương.
Dưới sự chăm sóc của ta, bệnh tình của nương dần dần chuyển biến tốt đẹp , hơn một tháng sau thì khỏi hẳn.
Tảng đá đè nặng trong lòng ta cuối cùng cũng được buông xuống, ta thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cũng có tâm trạng ra ngoài đi dạo.