• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng khi hoàng đệ lén đưa vở ghi chép, sách vở cho ta xem, cố gắng kể lại bài giảng cho ta nghe, ta không thể từ chối, ngược lại càng khao khát kiến thức hơn.

 

Ta tự nhủ, ta học hành chăm chỉ là để sau này phò tá hoàng đệ.

 

Đương nhiên, bao năm qua, ta vẫn luôn làm như vậy.

 

Nhưng khi hoàng đệ đề nghị nhường ngôi cho ta, ta lại do dự, ta không thể nói lời từ chối.

 

Phò tá một người và tự mình nắm quyền là khác nhau.

 

Quyền lực khác nhau, việc có thể làm cũng khác nhau, hiệu quả công việc càng khác nhau hơn.

 

Sau khi xác nhận hoàng đệ thật lòng, ta đồng ý.

 

Ta có quá nhiều việc muốn làm, ví dụ như nghiêm trị tham quan ô lại, giảm thuế cho dân, cắt giảm chi tiêu xa xỉ trong cung, tăng cường quân nhu, xây dựng thủy lợi, thi hành chế độ khoa cử công bằng, tạo cơ hội cho người nghèo khó, cho nữ giới...

 

"Được, đệ cứ yên tâm, ta nhất định sẽ làm tốt, cả phần của đệ nữa."

 

...

 

Đại hoàng tử Chu Hành Ngọc:

 

Từ nhỏ ta đã cảm thấy bất công.

 

Vì sao ta vất vả lắm mới học hiểu được, mà tỷ tỷ chỉ liếc mắt đã biết?

Dù là dung mạo, thể lực, hay trí tuệ, sao ta chẳng có điểm nào hơn được tỷ tỷ?

 

Phụ hoàng và các phu tử giao cho ta chất chồng bài tập, còn tỷ tỷ lại chẳng cần đến lớp?

 

...

 

Ta thật hâm mộ tỷ ấy, ta cũng chẳng muốn đi học.

 

Vậy nên, khi biết tỷ tỷ cầu xin mẫu hậu cho nàng tham gia lớp học cùng chúng ta, trong đầu ta chỉ có một từ: "Điên rồi".

 

Sao lại có người thích đọc sách chứ? Lại còn thích tìm sư phụ võ thuật để bị đánh!

 

Ta thật sự không hiểu nổi.

 

Sau đó, tỷ ấy lỡ lời, bị phụ hoàng trách phạt, không cho tiếp tục học, còn chia tách chúng ta với mẫu hậu.

 

Ta lúc này mới biết, tỷ ấy muốn giành ngôi vị hoàng đế.

 

SMK

Ta vô cùng kinh hãi, chuyện này... sao có thể chứ, ý nghĩ của tỷ tỷ thật quá kinh thế hãi tục.

 

Tỷ tỷ hỏi ta có oán trách nàng không, ta thật sự không oán, nói thật, ta chẳng màng đến ngôi vị đó.

 

Chỉ cần không phải nhị đệ có được là tốt rồi.

 

Sau này, tỷ tỷ hình như phát hiện ta đêm khuya lén khóc, bèn đi tìm phụ hoàng nhận lỗi.

 

Kỳ thực, ta muốn nói, ta khóc không chỉ vì nhớ mẫu hậu, mà còn vì ta học hành quá mệt mỏi, mỗi ngày trở về thấy tỷ tỷ ung dung nằm nghỉ, trong lòng liền cảm thấy bất công.

 

Đi học thật sự rất mệt, mệt đến phát khóc.

 

Ta thật sự muốn đổi giới tính với tỷ tỷ, như vậy ta có thể sống thoải mái, tỷ ấy cũng có thể học bất cứ thứ gì mình muốn.

 

Sau khi tỷ ấy nhận lỗi, chúng ta cuối cùng cũng được trở về bên mẫu hậu.

 

Tỷ ấy dường như cũng thật sự chấp nhận hiện thực, không còn "mộng tưởng hão huyền" nữa.

 

Bắt đầu an tâm học cầm kỳ thi họa, ở bên cạnh mẫu hậu, yên tĩnh, dịu dàng hiền thục.

 

Nhưng tỷ ấy không vui.

 

Cũng giống như ta lúc đi học không vui vậy, những thứ này cũng không phải thứ tỷ ấy thích.

 

Vì thế, ta bắt đầu mỗi đêm đặt sách vở bên giường tỷ ấy, cũng bắt đầu chăm chỉ chép bài.

 

Các phu tử đều vui mừng cho rằng ta đã trưởng thành, hiểu chuyện, bắt đầu muốn học hành cho tốt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK