• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

5.

 

Mấy ngày sau khi Mạnh Như Lan rời đi.

 

Ta lại thấy một gương mặt quen thuộc khiến người ta buồn nôn, tên thư sinh.

 

Nghe Tiểu Thúy hàng xóm nói, tên thư sinh chuyển đến đây hai tháng trước.

 

Ta chợt nhớ ra, kiếp trước tiền công ta gửi về nhà nhiều hơn bây giờ rất nhiều, hơn nữa còn bán cả vòng tay.

 

Chiếc vòng tay đó dù có bán rẻ thế nào cũng được mười lượng bạc, vậy tại sao nương vẫn…?

 

Mạnh Như Lan đúng là lòng dạ hẹp hòi, ghen ghét, không thể thấy ai tốt hơn mình.

 

Nhưng nói nàng ta cố ý không quan tâm đến mạng sống của nương thì cũng không đến mức.

 

Vậy nên, tên thư sinh chắc chắn cũng là hung thủ.

 

Ta nhớ lại kiếp trước, sau khi biết tin nương mất, lại bị đánh vì chuyện vòng tay, ta nằm thoi thóp trên giường bệnh.

 

Cơn đau trên người thật khó chịu đựng, nhất là khi quần áo dính máu, dính vào m.ô.n.g và chân, mỗi lần thay thuốc đều đau đớn vô cùng.

 

Nhưng đau đớn hơn cả là tin nương mất.

 

Nếu không phải A Đức báo tin, nói tỷ tỷ sắp xuất giá.

 

Trong lòng ta lo lắng, không yên tâm khi tỷ tỷ một mình trên đời không nơi nương tựa, nhờ niềm tin đó mà ta mới sống sót, nếu không có lẽ đã đi theo nương rồi.

 

Ta còn chưa khỏi hẳn, liền mặt dày xin lão phu nhân nghỉ phép vài ngày để về nhà, nghĩ hôn lễ là chuyện trọng đại, Mạnh Như Lan chắc bận rộn lắm, ta về sớm giúp nàng ta một tay.

 

Nhưng, ta không ngờ, mình còn chưa vào được cửa nhà.

 

Sáng hôm đó, ta đến cửa, vừa định đẩy cửa vào.

 

Thì tên thư sinh từ trong nhà bước ra.

 

“Ngươi… sao ngươi lại ở đây?”

 

Nhìn bộ dạng tên thư sinh, rõ ràng là hắn ta đã ngủ lại nhà ta đêm qua.

 

Ta rất ngạc nhiên, tuy biết hai ngày nữa hắn ta sẽ là tỷ phu của ta, nhưng dù sao cũng chưa thành thân mà.

 

“Ồ, đây chẳng phải là cô em vợ bị bán vào Hầu phủ sao? Nghe nói, ngươi ở Hầu phủ ăn cắp, bị đánh à?”

 

Tên thư sinh cười cợt, thật đáng ghê tởm.

 

“Ta không có!” Ta rất tức giận, nhưng không muốn cãi nhau với hắn, “Tại sao ngươi lại đến nhà ta trước khi cưới, ngươi làm vậy, danh dự của tỷ tỷ ta biết đi đâu?”

 

“Tỷ tỷ ngươi đã bị ta chơi chán rồi. Ha ha ha ha, còn danh dự gì nữa?”

 

Ta không nhịn được nữa, giơ tay lên định đánh hắn.

 

Ai ngờ bị hắn nắm lấy tay. “Quả nhiên là nha hoàn của Hầu phủ, da dẻ thật non mịn như đậu hũ.”

 

Vừa nói, hắn ta vừa ghé sát lại, định hôn ta!

 

Ta vừa chửi vừa vùng vẫy.

 

May sao, lúc đó Mạnh Như Lan đi ra.

 

Ta nhìn nàng ta cầu cứu, nhưng nàng ta không để ý đến ta, mặt mày tái mét nhìn tên thư sinh:

SMK

 

“Có phải ngươi đói rồi không? Người nàng ta toàn mùi m.á.u tanh, ngươi cũng không thấy ghê sao?”

 

Ta sững sờ, không thể tin được nàng ta lại nói ra những lời như vậy.

 

Tên thư sinh buông tay ta ra, cười nói với nàng ta: “Sao ta lại để ý đến nàng ta chứ? Người ta thích nhất đương nhiên là ngươi rồi.”

 

Nghe vậy, sắc mặt nàng ta dịu đi đôi chút, quay sang nhìn ta: “Sao muội lại đến đây?”

 

Ta không để ý đến giọng điệu lạnh nhạt của nàng ta, giải thích: “Tỷ tỷ, vừa rồi là hắn ta nắm lấy muội, muội không hề muốn…”

 

Nàng ta cắt ngang lời ta: “Ta nói cho muội biết, hôn sự này là ta vất vả lắm mới có được, muội đừng hòng cướp đi.”

 

Ta không thể tin nổi, chỉ là hắn ta thôi sao? Ai thèm chứ? Không phải ai cũng mù mắt đến mức đó.

 

“Tỷ tỷ, hắn ta không phải người tốt, tỷ đừng…” bị hắn ta lừa gạt.

 

“Ta hiểu rõ con người hắn ta hơn ai hết, hôm nay là ngày vui, muội đừng gây chuyện. Muội đi đi, ta không hoan nghênh muội.”

 

Thật là lòng tốt bị coi như lòng lang dạ thú, ta hảo tâm nhắc nhở, vậy mà lại nói ta gây chuyện?

 

Từ đó về sau, ta coi như không còn tỷ tỷ này nữa.

 

Ta cũng không tham gia hôn lễ, quay về hầu phủ an tâm hầu hạ lão phu nhân.

 

Không ngờ, thứ đang chờ đợi ta ở Hầu phủ lại là vực sâu địa ngục.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK