• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tôi thêm bạn bè WeChat với cậu ấy, không giới thiệu dư thừa, tôi chỉ biết tên cậu ấy là anh Đạo.

Theo như anh Đạo nói, chụp ảnh với xác c.h.ế.t sẽ ảnh hưởng đến sự yên bình của xác chết, gây ra xui xẻo.

Mà xác ướp nữ ngàn năm trong viện bảo tàng, càng là cơ thể chí âm, chụp camera trước là cực kỳ bất kính với cô ta, linh hồn người c.h.ế.t sinh oán niệm, người sống tất không được yên ổn.

Nếu có thể xóa bức ảnh kịp thời, cùng lúc đó tìm được một cao nhân đắc đạo lo liệu thì có lẽ có thể tránh được một kiếp nạn.

Nhưng bây giờ xem ra là trễ rồi.

Cậu ấy nói chắc chắn Lý Triển Nhan đã chụp trúng tôi cùng với xác ướp nữ, cho nên tối hôm qua tôi mới có thể nhìn thấy rõ ràng xác ướp nữ kia, còn có thể nghe thấy lời cô ta nói.

Việc khẩn cấp trước mắt là muốn tôi nhanh chóng tìm được bức ảnh kia rồi xóa sạch sẽ.

Thu Vũ Miên Miên

Còn cậu ấy đi điều tra lai lịch của xác ướp nữ kia, giúp tôi vượt qua kiếp nạn này.

Cậu ấy nói cho tôi biết, trước mắt Lý Triển Nhan là hai hồn một xác, cô ta không thể hại tôi.

Tôi chỉ cần chú ý không nói chuyện với cô ta vào buổi tối khi xác ướp có quyền điều khiển là được. Mặc kệ cô ta nói gì, làm gì, cũng đừng để ý tới cô ta, hoàn toàn không được nhìn cô ta.

Còn ban ngày, Lý Triển Nhan vẫn là người điều khiển, sẽ không gây tổn thương với tôi, nhưng nhân khí sẽ càng ngày càng yếu, cho đến khi hoàn toàn bị hút sạch sẽ.

Trước khi Lý Triển Nhan hoàn toàn bị mất quyền kiểm soát, tôi nhất định phải giải trừ oán khí mà bức ảnh mang đến cho tôi.

Tôi hỏi cậu ấy, còn cứu Lý Triển Nhan được không.

Cậu ấy chỉ trả lời bốn chữ:

[Nhân quả báo ứng.]

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK