“Trong điện thoại bạn cùng phòng của tôi, Lý Triển Nhan có mấy trăm tấm, thậm chí là mấy nghìn tấm ảnh riêng tư về tôi và các bạn nữ khác. Trong lúc chúng tôi không hề hay biết, cô ta đã lén chụp rồi bán đi. Tôi yêu cầu xóa toàn bộ ảnh chụp, cũng như để cô ta chịu trừng phạt.”
Cảnh sát lấy điện thoại của Lý Triển Nhan, chiều hôm đó, cô ta đã bị cảnh sát đưa đi.
Suốt thời gian qua, tôi bị xác ướp nữ kia hù dọa, nghĩ rằng trước tiên phải giải quyết cô ta thì tôi mới có thể an toàn.
Tôi sợ hãi, nhát gan, muốn trốn tránh, muốn dựa dẫm vào Lưu Đạo.
Nhưng từ xưa đến nay, luôn có một câu châm ngôn…
Không làm chuyện trái lương tâm, không sợ ma gõ cửa.
Bức ảnh không phải do tôi tự chụp, tôi chưa bao giờ làm tổn thương cô ta, dựa vào đâu mà cô ta tới tìm tôi.
Tôi cũng là nạn nhân như cô ta thôi!
Chuyện này dấy lên một trận sóng to gió lớn trong trường chúng tôi, trải qua điều tra, nạn nhân bị chụp ảnh lên tới một trăm người.
Thu Vũ Miên Miên
Lý Triển Nhan kiếm được hơn bốn trăm nghìn tệ nhờ vào làm chuyện bất hợp pháp.
Lúc gặp lại Lưu Đạo, cậu ấy nói không nhìn thấy thứ gì không sạch sẽ trên người tôi nữa.
Có lẽ là ảnh chụp đã bị cảnh sát xóa sạch sẽ, xác ướp nữ kia cũng không muốn gây phiền toái cho tôi.