Màn đêm buông xuống.
Đúng như Lưu Đạo nói, giường của Lý Triển Nhan không hề có động tĩnh.
Trước khi đi ngủ, tôi để ý điện thoại của Lý Triển Nhan đặt bên gối, gần bên ngoài.
Như vậy sẽ thuận tiện hơn, tôi không cần trèo lên giường cô ta nữa.
Hai giờ sáng, tôi xác nhận bạn cùng phòng đều ngủ hết rồi.
Thu Vũ Miên Miên
Tôi chầm chậm trèo xuống giường, vờ như đi vệ sinh, lúc đi ngang qua giường Lý Triển Nhan, tôi kiễng chân, cẩn thận sờ soạng bên gối cô ta.
Ngay lúc ngón tay tôi chạm vào điện thoại, một bàn tay phủ lên tay tôi.
Cái cảm giác lạnh lẽo kia rất quen thuộc.
Tôi cắn răng không cho mình lên tiếng.
Ngẩng đầu lên nhìn, trên giường, gương mặt không có chút huyết sắc, chỉ còn da bọc xương đang cúi đầu nhìn tôi.
Đôi mắt cô ta trống rỗng vô hồn, gần như không có tròng đen, chỉ nhìn tôi một cái mà tôi đã sợ gần chết.
Tôi cố gắng hết sức để rút tay ra, nhưng không thể cử động.
Tay cô ta dần dần dùng lực, tôi cảm giác cánh tay giống sắp bị xé thành hai nửa.
Dần dần, hai chân tôi rời mặt đất, bị cô ta nhấc toàn bộ cơ thể lên.
Túi gấm! Vào thời khắc mấu chốt, tôi nhớ tới túi gấm Lưu Đạo để lại cho tôi, tôi dùng tay kia vất vả lấy nó ra.
Tôi dùng sức ném nó lên giường của cô ta.
Trong đôi mắt trống rỗng của cô ta đột nhiên có ánh sáng, vừa rồi còn gắt gao nắm tay tôi mà giờ đã lập tức buông ra.
Tất cả sự chú ý của cô ta đều bị túi gấm kia hấp dẫn, tôi thấy cô ta yêu thích cầm trong tay, nhìn trái nhìn phải, mặt sắp dán lên rồi.
Tôi không biết lấy can đảm từ đâu, vậy mà lại không chạy, dưới ánh mắt của cô ta, tôi sờ điện thoại di động.
Nhưng lấy xuống xem, trong lòng tôi c.h.ế.t lặng.
Đây là điện thoại của tôi.