• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bầu không khí cứng đờ trầm mặc chốc lát, Hoàng hậu từ từ nắm chặt tay Hoàng thượng, chậm rãi cúi người, thấp giọng nói: “Bệ hạ, thả Cảnh Lan đi. Từ đây, hậu cung triều đình, ta vĩnh viễn không bao giờ xen vào nữa. Bệ hạ có thể để An Minh Thận thống lĩnh hậu cung, thăng Đoạn Thanh Hàm lên quyền khuynh triều chính, ta đều không quản, bệ hạ, xem như ta cầu ngài… Thả Cảnh Lan đi thôi…”

Hoàng thượng lại càng nổi giận hơn, hắn tức giận gạt tay Hoàng hậu ra: “Tiêu Cảnh Lan trong quân doanh rất yên ổn, không cần ngươi nhẫn nhịn chịu đựng xin tha cho cậu ta như thế!”

Hắn tức giận đến độ sắp hộc máu.

Hoàng hậu… Hoàng hậu còn cầm chuyện tự thỉnh thoái vị đến uy hiếp hắn.

An Minh Thận… Đoạn Thanh Hàm…

Hoàng thượng tức giận vung tay áo rời đi.

Đã đến nước này, Tiêu Hạo Trần vẫn đang giễu cợt hắn trăng hoa đa tình?

Hoàng thượng không cảm thấy để Tiêu Cảnh Lan theo Thích Vô Hành đi về hướng Tây có gì không tốt.

Thích Vô Hành bản tính ngay thẳng, hoàn toàn không có d.ục v.ọng đối với quyền thế địa vị, là tướng lĩnh duy nhất trong nhóm võ quan cả triều sẽ không cấu kết với bộ hạ cũ của Tiêu gia.

Huống hồ, hắn cũng đã cử người theo sát Thích Vô Hành, tuyệt đối sẽ không cho phép Thích Vô Hành làm ra hành vi trút giận gì lên Tiêu Cảnh Lan.

Hơn nữa, chẳng phải Chử Anh Duệ là tai mắt của Tiêu gia à?

Nếu Thích Vô Hành thật sự ra tay ngoan độc, Tiêu Cảnh Lan tự nhiên sẽ tìm Chử Anh Duệ cầu viện.

Nhiều phương kiềm chế như vậy, Tiêu Cảnh Lan cùng lắm là ăn cát nếm khổ nơi biên quan, nhưng Hoàng hậu lại một mực nghi kỵ hắn, lén lút động binh muốn cướp khâm phạm triều đình, sao hắn có thể không giận dữ không phiền muộn chứ.

Hoàng đế về Bàn Long điện, nổi nóng buồn bực trong lòng, đá một cước đổ bàn.

Thái giám vội vàng tới khuyên: “Bệ hạ, bệ hạ, Hoàng hậu và bào đệ này từ nhỏ đã có tình cảm thân thiết, lúc này tất nhiên là sẽ quan tâm quá bị loạn. Hơn nữa, Hoàng hậu mang thai, lúc mang thai tâm trạng không ổn định, nếu có vài hành động quá khích thì bệ hạ dỗ dành là được.”

Hoàng thượng im lặng hồi lâu, nói: “Phái người đi quận Sùng Ngô một chuyến, truyền ý chỉ của trẫm, điều Tiêu Cảnh Lan đi quân doanh Nam Đình. Lần này nếu y vẫn cáu kỉnh với trẫm, trẫm cũng sẽ náo loạn đấy!”

Thái giám nhịn cười, đáp: “Dạ, lão nô đi làm ngay.”

Hoàng thượng ngồi trên đống tấu chương lộn xộn, lặng lẽ hờn dỗi.

Quân doanh Nam Đình là bộ hạ cũ của Tiêu gia, đưa Tiêu Cảnh Lan tới đó, tướng lĩnh binh lính tất nhiên đều sẽ cung phụng Tiêu Cảnh Lan như tiểu thiếu gia.

Lần này, Hoàng hậu của hắn có thể yên tâm rồi chăng?

Có thể cho hắn sắc mặt tốt không?

Hoàng thượng ngồi một mình hồi lâu, sứ giả đã cưỡi ngựa rời kinh, tới quận Sùng Ngô đưa thư.

Hoàng thượng thở phào nhẹ nhõm, do dự phút chốc rồi nói: “Bảo Ngự Thiện Phòng làm hai bát canh hoa nhài, tối nay trẫm đến Phượng Nghi cung dùng bữa.”

Quận Sùng Ngô đường sá xa xôi, cả đi và về phải mất hơn nửa tháng.

Hoàng thượng có lòng tranh công trước mặt Hoàng hậu, lại luôn không tìm được cơ hội thích hợp.

Nhưng hắn đã tính toán trước, khi sứ giả hồi kinh, sẽ cho bẩm báo chuyện điều Tiêu Cảnh Lan đi quân doanh Nam Đình ngay trước mặt Hoàng hậu.

Đến lúc đấy, Hoàng hậu nhất định sẽ xúc động, trò chuyện tử tế với hắn.

Hoàng thượng đắc ý chờ sứ giả trở về.

Tuy nhiên, sứ giả còn chưa về thì lại xảy ra một chuyện khác.

Tiêu Thái hậu, băng hà.

Thái hậu bệnh nặng đã không phải chuyện gần đây, kéo cho tới tận bây giờ là dựa cả vào nhân sâm linh chi treo mệnh.

Hiện tại, cuối cùng bà đã chịu đủ nỗi khổ cô tịch chốn thâm cung, tiêu sái phất tay, nhắm mắt đi lên đường hoàng tuyền.

Hoàng thượng và Tiêu Thái hậu cũng không có tình nghĩa gì.

Tiêu Thái hậu đi rồi, điều duy nhất hắn lo lắng chính là cảm xúc của Hoàng hậu.

Hoàng hậu canh giữ trước linh đường, lặng lẽ nhìn khói bụi tiền giấy bay tứ tung.

Cờ chiêu hồn múa phần phật trong gió, mười năm này như thể một giấc mơ.

(1) Cờ chiêu hồn: Cờ chiêu hồn còn được gọi là cờ linh, lá cờ dùng để thu hút linh hồn người chết thời cổ đại. Cờ chiêu hồn thường được dùng trong những dịp không may vào thời cổ đại. Hiện tại ngoài lễ tang thì chỉ có thể thấy cờ chiêu hồn trong game và tiểu thuyết.

Phụ thân đi đày Vân Châu, đời này khó gặp lại.

Đệ đệ tòng quân Tây Bắc, không rõ sống chết.

Bây giờ, người thân duy nhất y có thể gặp mặt, cũng đã qua đời.

Hoàng hậu sững sờ nhìn chiếc quan tài quý của cô cô, cũng không biết mười năm nay của mình rốt cuộc là vì cái gì.

Y ẩn nhẫn, y nhượng bộ, y gắng sức chu toàn, y làm một Hoàng hậu hiền lương hoàn mỹ chẳng khiếm khuyết.

Y là chính thê của đế vương, là con trai của Tướng quốc, nhưng y là ai?

Giấc mộng cưỡi ngựa rong ruổi sa trường đã bị chính y b.óp ch.ết từ lâu. Song y chưa bao giờ có được thứ mình muốn, còn thứ y luyến tiếc cũng dần dần biến mất.

Cô cô nói đúng, thế sự như bùn cát trong lòng bàn tay, nắm càng chặt thì vuột đi càng nhanh.

Lúc này, có cung nhân tới, kề sát tai y thấp giọng nói: “Hoàng hậu, người đưa tin của Chử Tướng quân đến, có việc gấp nhất định phải lập tức bẩm báo cho Hoàng hậu.”

Hoàng thượng thay đổi đồ tang, chuẩn bị đi linh đường bầu bạn với Hoàng hậu.

Nhưng hắn mới thay trang phục xong, chợt có cung nhân lao tới, thất kinh báo cáo: “Bệ… Bệ hạ! Không ổn rồi! Vừa có sứ giả từ quận Sùng Ngô vội vã vào cung, tới Thái Khang cung diện kiến Hoàng hậu!”

Hoàng thượng hỏi: “Chuyện gì kinh hoảng như thế?”

Cung nhân run rẩy nói: “Tiêu Cảnh Lan… Tiêu Cảnh Lan nhảy khỏi tường thành… Tự sát…”

Hoàng thượng thoắt cái trắng bệch mặt: “Hoàng hậu đâu? Hoàng hậu đi đâu rồi!”

Cung nhân đáp: “Hoàng hậu vẫn ở Thái Khang cung túc trực bên linh cữu, vẫn… Vẫn chưa rời đi…”

Hoàng thượng gấp gáp lao ra khỏi Bàn Long điện, vừa đi vừa gào thét: “Bảo Thích Vô Hành hồi kinh gặp trẫm! Lúc giao người cho gã, trẫm đã nói thế nào? Một tiểu thiếu gia chưa bao giờ trải qua thế sự như Tiêu Cảnh Lan, gã làm sao có thể ép người ta đến độ tự sát!”

Cung nhân theo sau Hoàng thượng vừa đi vừa nói: “Sứ giả của Thích Tướng quân và Chử Tướng quân lần lượt vào kinh, sứ giả của Thích Tướng quân nói, Thích Tướng quân làm mất người rồi, nhất định sẽ tự mình tìm về. Khi nào ngài ấy tìm thấy Tiêu Cảnh Lan thì sẽ hồi kinh nhận tội với bệ hạ.”

Hoàng thượng đột nhiên đứng lại, quay đầu căm tức nhìn cung nhân: “Rốt cuộc tại sao Tiêu Cảnh Lan phải tự sát!”

Cung nhân run rẩy trả lời: “Sứ giả kia… Sứ giả kia cũng không rõ, chỉ dẫn theo một câu của Thích Tướng quân, Thích Tướng quân nói, nội tình chuyện Tiêu Cảnh Lan tự sát, bệ hạ không biết thì tốt hơn…”

Hoàng thượng tức giận rút kiếm muốn giết người, cuối cùng cũng chỉ đành chém mạnh một nhát lên cây, hét lên: “Truyền ý chỉ của trẫm, lệnh Thích Vô Hành lập tức về kinh nhận tội với Hoàng hậu. Chuyện tìm kiếm thi thể Tiêu Cảnh Lan sẽ giao cho tướng quân tiên phong Chử Anh Duệ.”

Thích Vô Hành… Thích Vô Hành cái tên khốn khiếp này.

Hắn vốn tưởng rằng, mọi chuyện sắp kết thúc rồi.

Chỉ cần hắn chậm rãi dỗ dành, chậm rãi khuyên nhủ, hắn và Tiêu Hạo Trần sẽ có một tương lai rất dài rất dài về sau.

Song Thích Vô Hành, lại bức tử Tiêu Cảnh Lan…

Hoàng thượng lao vào Thái Khang cung, Hoàng hậu không ở trong linh đường.

Hoàng thượng hoảng hốt tột cùng, túm cổ tay cung nhân gầm lên: “Hoàng hậu đâu? Hoàng hậu ở đâu!!!”

Cung nhân run cầm cập: “Hoàng hậu… Hoàng hậu không thích trong linh đường ngột ngạt, nên đã lên nóc Thái Khang cung uống rượu…”

Hoàng thượng kéo xuống áo ngoài của mình ném cho cung nhân, sau đó nhún mình nhảy lên nóc Thái Khang cung.

Hoàng hậu ngồi ở nơi đó, toàn thân áo trắng, gầy gò lãnh đạm, uống từng ngụm rượu.

Lúc này xuân về hoa nở, hoa lá cây cối trong kinh bừng bừng sức sống, nhưng chỉ có một mình y ngồi đó, trên đầu ngón tay tràn ngập tử khí lạnh lẽo.

Hoàng thượng thận trọng đi tới, chậm rãi nắm chặt tay Hoàng hậu: “Hạo Trần.”

Hoàng hậu tránh khỏi tay hắn, đặt vò rượu xuống rồi từ từ rút thanh kiếm trong tay ra.

Thanh kiếm này, là thanh kiếm đoạt được ở đại hội võ lâm dưới núi Thanh Nhai vào năm bọn họ sóng vai du lịch Giang Nam.

Vì muốn dành được nụ cười của người trong lòng, Thất Hoàng tử thời niên thiếu đã liên tục chiến đấu với hai mươi ba người trên võ đài, lấy được thanh kiếm này tặng cho vị công tử được yêu chiều của phủ Tướng quốc.

Kiếm tên là, “Si Nhi”.

Hoàng hậu nhẹ giọng nói: “Thanh kiếm này đã nằm ở Phượng Nghi cung mười năm, rỉ sét không ra hình thù gì nữa. Mấy ngày trước ta sai người đưa đi đánh bóng tu sửa, định đưa cho Vệ Tướng quân, để danh kiếm chinh chiến sa trường cùng tướng quân, dù sao cũng hơn việc cùng ta thối rữa trong thâm cung nhiều lắm.”

Hoàng thượng bất an nỗ lực xoa dịu cảm xúc của Hoàng hậu: “Hạo Trần, trẫm đã hạ lệnh Thích Vô Hành tức khắc hồi kinh, ngàn đao bầm thây gã để bồi tội cho ngươi. Đều là lỗi của trẫm, sau này trẫm sẽ không bao giờ làm chuyện như vậy nữa, Hạo Trần…”

Hoàng hậu loạng choạng đứng dậy, đứng trên nóc cung nguy nga lộng lẫy, rút kiếm chỉ vào mi tâm Hoàng thượng: “Bệ hạ, ngươi và ta đã lâu chưa so tài rồi, kiếm của ngươi đâu?”

Hoàng thượng mang theo bội kiếm nhưng không rút ra, chỉ hỏi: “Hạo Trần, ngươi muốn báo thù cho Tiêu gia ư?”

Hoàng hậu cười ngốc một tiếng, gật đầu, khẽ đáp: “Đúng, ta muốn giết ngươi báo thù cho Tiêu gia.”

Hoàng thượng rút kiếm, dần dần cũng chỉ về Hoàng hậu: “Hạo Trần, ngươi không phải là đối thủ của trẫm. Từ nhỏ đến lớn, luận bàn luận võ, ngươi chưa bao giờ thắng nổi trẫm.”

Hoàng hậu say khướt lẩm bẩm, như muốn nói với Hoàng thượng, lại như đang tự nói với chính mình: “Bởi vì… Ta không nỡ…”

Đế Hậu một nước, đao kiếm cắt nhau trên ngói vàng tường đỏ rực rỡ vàng son.

Như đang luận bàn, cũng giống như đang liều mạng.

Bọn họ từng yêu nhau, từng lưu luyến si mê, song lại khổ sở hành hạ nhau cả đời.

Quân vương không cần ngoại thích có quyền thế ngập trời.

Người thiếu niên trong lòng chứa khói lửa không thể làm một Hoàng hậu khiêm cung ôn hòa.

Hoàng hậu và Hoàng thượng đánh nhau kịch liệt, vừa cười vừa uống vào một ngụm rượu mạnh.

Trong cung trăm hoa đua nở, mặt cỏ xanh mướt.

Hàng liễu rủ xuống dịu dàng, với bao cảm xúc bất tận, hệt thuở lần đầu gặp gỡ.

Ở học đường Quốc Tử Giám năm ấy, Thất Hoàng tử và thiếu gia phủ Tướng quốc là đồng môn.

Nhưng sau đó… Sau đó…

Quan hệ hóa gông xiềng, tình cảm thành lao tù.

Y tự giam mình trong Phượng Nghi cung cả đời, không chịu mở mắt, không chịu rời đi.

Dường như tình cảm thuở thiếu thời quá dày quá sâu đã in dấu trong ba hồn bảy vía của y, khiến cả đời này y sẽ không bao giờ yêu thêm một người nào nữa.

Nhưng y… Chung quy đã sai rồi…

Con ngươi Hoàng hậu ngậm nước mắt, hận ý và bi thương đồng thời trượt dài bên má.

Hoàng thượng hoảng hốt ngẩn người.

Hoàng hậu đâm một kiếm vào ngực Hoàng thượng.

Hoàng thượng không ngờ Hoàng hậu thật sự sẽ giết mình, càng sửng sốt hơn, mãi đến tận khi máu tươi tràn ra khỏi miệng, rơi xuống long bào trước ngực, hắn mới chậm rãi giơ tay vuốt ve những giọt nước mắt nơi khóe mắt Hoàng hậu, cười khổ lẩm bẩm: “Giữa ngươi và ta, sao lại đi tới tình cảnh này…”

Hoàng hậu nghẹn ngào nói: “Đúng vậy… Làm sao đã đến… Tình cảnh này chứ…”

Thời niên thiếu, hận không thể ôm nhau đời đời kiếp kiếp yêu thương không chia lìa, làm sao đã đến tình cảnh không chết không thôi này.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK