Âm tù không lớn không nhỏ, chỉ là một nơi tối tăm trống rỗng hư vô, bên trong tràn ngập đủ loại hồn phách phạm tội tày trời hoặc trái với âm quy.
Khi đi xuyên qua khoảng không đó, Hoàng thượng còn gặp được hoàng đế khai quốc triều Diệp.
Lão tổ tông gật đầu với hắn, xem như đánh tiếng chào hỏi.
Hoàng thượng hít một hơi thật sâu rồi tiếp tục bước vào trong.
Trong âm tù cũng phân chia mạnh yếu.
Với người mặc một thân chú pháp đi vào hoàng tuyền như hắn, âm hồn khắp nơi đều không dám tới gần.
Hoàng thượng cầm thanh kiếm cũ tên là “Si Nhi” trong tay, từng bước tiến về nơi sâu nhất âm tù.
Hắn đã nhìn thấy người trong mộng của mình.
Hoàng hậu đang đứng bên một vách đá trong âm tù, lặng lẽ nhìn đám ma trơi xa xa.
Hoàng thượng không dám tiến lên, chỉ sợ ngay trong âm tào địa phủ Hạo Trần cũng sẽ bị lời nguyền rủa hoa Cách Thế dằn vặt.
Hoàng hậu quay đầu, trong đôi mắt không có tình yêu cũng không có oán hận, chỉ có sự bình tĩnh dịu dàng, tựa như lần đầu gặp gỡ. Y nhẹ giọng hỏi: “Tại sao ngài lại tới đây?”
Hoàng thượng trả lời: “Hạo Trần, ta đưa ngươi trở về nhân gian.”
Hoàng hậu lắc đầu: “Ta vốn là kẻ đã chết, năm đó uống hoa Cách Thế, ta đã không muốn sống tiếp nữa.”
Hoàng thượng chậm rãi vươn tay, muốn nắm chặt góc áo của Hoàng hậu, nhưng cũng chỉ chạm vào khoảng không: “Hạo Trần… Những năm này, là trẫm phụ ngươi… Trẫm đã nghĩ thông suốt rồi, trẫm… Trẫm thật sự đã nghĩ thông suốt…”
Hoàng hậu lên tiếng: “Ta và ngài làm phu thê mười năm, bệ hạ, con người sống một đời, sẽ không có mười năm nào tốt đẹp như vậy nữa. Ta oán hận ngài, nhưng cũng yêu ngài, khổ sở giày vò, không chịu thoát ra. Về sau ta mới hiểu được, có lẽ ta đã sai, là hoa tường vi của Quốc Tử Giám nở sai thời điểm. Tình nghĩa thiếu niên, nhìn một ánh mắt là cả đời. Nhưng lúc ấy chúng ta nhỏ như vậy, ai hiểu rõ được thế nào mới là cả đời?”
Hoàng thượng lắc đầu: “Không… Không phải, Hạo Trần, người sai chính là trẫm, trẫm đối xử với ngươi… Sai lầm hoàn toàn…”
Hoàng hậu nói: “Ngài không có lựa chọn khác, bệ hạ…” Hồn phách mờ ảo dịu dàng cười trong âm tào địa phủ, “Lúc ta yêu ngài, ngài là một anh hùng mang lòng dạ thiên hạ, làm sao có thể sống cả đời như một con rối trong tay của phụ thân ta được? Khi đó ta không hiểu, sau này… Sau này phụ thân giao hoa Cách Thế cho ta, muốn ta hành thích vua ở quận Sùng Ngô, ta mới biết, mười năm, rốt cuộc ta đã ôm vọng niệm buồn cười nhường nào, vọng tưởng muốn ở bên ngài suốt đời. Bệ hạ, ta không chết vì ngài, chẳng qua là ta… Sống mệt mỏi thôi.”
Hoàng thượng vội nói lộn xộn rối bời: “Ngươi không quan tâm đến Tiêu Cảnh Lan sao? Trẫm… Trẫm không biết đó là ngươi, trước nay chưa từng đề cập với ngươi, Tiêu Cảnh Lan còn sống, trẫm bố trí cho cậu ta sống ở phủ Lịch Châu, cậu ta… Cậu ta còn sống, cậu ta còn sống…”
Hoàng hậu cất lời: “Sau khi đi vào hoàng tuyền, ta đã biết rồi.”
Âm thanh rơi xuống, họ không còn gì để nói thêm.
Có lẽ bắt đầu từ rất nhiều năm trước, Hoàng thượng và Hoàng hậu đã không còn lời nào để nói với nhau.
Trong âm tù không mặt trời không mặt trăng, chỉ thỉnh thoảng có thiên hỏa hàn băng rơi từ trên đầu xuống, hành hạ những vong hồn chịu tội này.
Hoàng thượng đang đứng ngẩn người bỗng gặp trúng, Hoàng hậu kéo hắn đến dưới hang đá: “Ngài ngốc à? Không biết trốn sao?”
Hoàng thượng cảm thấy oan ức: “Không ai nói cho ta biết âm tù còn có thể trốn…”
Sau lưng vang lên một tiếng cười nhạo.
Hoàng thượng quay đầu, nhìn thấy lão tổ tông của mình đang ngồi xổm lười biếng ngáp ở nơi thiên hỏa không thể đốt tới.
Hoàng đế khai quốc triều Diệp nhìn cháu chắt của mình đầy khinh thường: “Ngu xuẩn, tại sao ta có thể có hậu duệ như ngươi nhỉ?”
Hoàng thượng tò mò: “Mẫn An đế cả đời chủ trương chiến tranh nhân nghĩa, ấy thế mà bảy trăm năm còn chưa chịu tội xong ư?”
Lão tổ tông lườm một cái: “Chiến tranh nhân nghĩa cũng không phải do trẫm chủ trương. Từ khi trẫm thả ôn dịch tiêu diệt cố đô nước Diệp, trẫm đã bị giam cầm trong quân, đến chết cũng chưa từng thấy ánh sáng mặt trời. Đám con cháu bất hiếu các ngươi còn ngày ngày ca công tụng đức cho trẫm, có rảnh rỗi không cơ chứ?”
Hoàng thượng: “…”
Lão tổ tông chọc chọc tay Hoàng thượng rồi chỉ vào Hoàng hậu cách đó không xa, thì thầm hỏi: “Thê tử của ngươi à?”
Hồi nhỏ Thất Hoàng tử không được sủng ái, mối quan hệ với phụ hoàng cũng xa cánh, chưa bao giờ có người thẳng thắn dùng phong thái bề trên nghênh ngang chỉ vào thê tử của hắn và hỏi một câu “Thê tử của ngươi à?”.
Hoàng thượng hơi hồi hộp: “Là chính thê của trẫm.”
Lão tổ tông nói: “Ồ, ngươi còn có tiểu thiếp.”
Hoàng thượng giải thích: “Ngày trước để cân bằng cục diện triều chính, trẫm bất đắc dĩ phải nạp phi.”
Lão tổ tông xua tay: “Phiền, phiền, lời này ta nghe phát phiền. Đám con cháu bất hiếu các ngươi chẳng ai giống ta cả. Thân là quốc quân, lấy đâu ra nhiều bất đắc dĩ như vậy? Chẳng qua ngươi cảm thấy nạp phi đơn giản hơn việc hao tổn tâm trí khống chế quần thần thôi. Nói trắng ra là, ngươi không nỡ tốn công tốn sức suy nghĩ cho thê tử của ngươi.”
Hoàng thượng nhìn về phía Hoàng hậu cách đó không xa, trong lòng có vô vàn lời muốn nói nhưng lại cảm thấy nói ra câu nào cũng sẽ cực kỳ nực cười.
Lão tổ tông ngẩng đầu nhìn vết kiếm trên cổ Hoàng thượng: “Ngươi tự sát chết à?”
Hoàng thượng trả lời: “Ta tới tìm Hạo Trần, không có cách nào khác.”
Lão tổ tông thở dài: “Chết cũng đã chết rồi, còn tìm cái gì nữa? Ngươi nhìn thê tử của ngươi đi, y cũng không muốn phản ứng lại ngươi cho lắm.”
Hoàng thượng nói: “Ta muốn đưa Hạo Trần về nhân thế.”
Lão tổ tông nói: “Không về được.”
Hoàng thượng kiên định: “Trẫm có cách.”
Lão tổ tông lắc đầu một cái, nói: “Ý ta là, các ngươi, không về được.”
Hoàng hậu đang nhìn những ngọn lửa lớn rơi xuống từ trên trời, nhìn những linh hồn cô đơn chịu đựng sự thống khổ trong lửa, lặng lẽ hồi tưởng về cuộc đời mình.
Trong âm tù không trời không trăng, nhóm vong hồn vừa không có đường đằng trước vừa không có chốn thuộc về, chỉ có riêng họ hồi tưởng về yêu hận vui buồn trong cuộc đời ngắn ngủi của mình.
Có một người ngồi bên cạnh y, dè dặt vươn tay muốn nắm tay y.
Hoàng hậu tránh né.
Hoàng thượng không khỏi ngượng ngùng rút tay về, thấp giọng hỏi: “Hạo Trần, tại sao ngươi phải đỡ tên cho ta?”
Hoàng hậu im lặng chốc lát rồi thản nhiên đáp: “Không biết.”
Y thật sự không biết.
Tình yêu đã bị bào mòn, oán hận cũng chẳng còn bao nhiêu. Nhưng khi nhìn thấy mũi tên này bay tới, y lại đứng chắn trước mặt Hoàng thượng chẳng cần nghĩ ngợi.
Về phần nguyên nhân, y không nghĩ ra, cũng không cần thiết suy nghĩ nhiều.
Y đã chết rồi.
Hoàng thượng hỏi: “Hạo Trần, nếu có kiếp sau, ngươi muốn trở thành người như thế nào?”
Hoàng hậu nhẹ giọng trả lời: “Làm một người bình thường, làm ruộng, nuôi gà, dạy học. Nếu biết võ công thì làm một hiệp khách, dạo chơi bốn bể, hành hiệp trượng nghĩa.”
Hoàng thượng hỏi: “Nếu có thể bắt đầu lại từ đầu thì sao?”
Hoàng hậu quay đầu nhìn vào khuôn mặt của Hoàng thượng, trong ánh sáng rực rỡ của ngọn lửa, y bình tĩnh như mặt nước lặng: “Nếu có thể bắt đầu lại, ngài và ta, đừng gặp nhau nữa, được không?”
Thiên hỏa gầm thét cùng với những viên đá lăn, cô hồn chuộc tội k.êu r.ên thảm thiết trong ngọn lửa.
Hoàng thượng nói chắc như đinh đóng cột: “Không được.”
Hoàng hậu cười khẽ: “Cần gì chứ?”
Đời này của họ, hà tất phải thế.
Lẽ nào tình yêu thuở thiếu thời thật sự đáng giá để họ đánh đổi cả cuộc đời mình?
Hoàng thượng nói: “Hạo Trần, để ta đưa ngươi về nhân gian.”
Hoàng hậu nói: “Không cần đâu, bệ hạ, ngài không nợ ta điều gì. Yêu ngài, cứu ngài, đều là quyết định của riêng ta. Tiêu gia tranh chấp với hoàng quyền, đã thua rồi, cũng nên nhận thua.”
Thiên hỏa đã ngừng lại, kế tiếp chính là hình phạt hàn băng.
Hình phạt này không thua gì thiên hỏa, tất cả các vong hồn muốn tránh cũng không được.
Hoàng hậu vô cùng quen thuộc việc này, nhắm mắt chờ hình phạt đến, song y đột nhiên bị Hoàng thượng bên cạnh ôm vào lòng.
Băng giá lan tràn trên đất, dần dần tràn tới chỗ nhóm vong hồn, nhanh chóng hình thành một tầng băng sương mỏng trên người Hoàng thượng, cóng đến nỗi vua một nước run lập cập.
Hoàng hậu thở dài: “Buông ta ra.”
Hoàng thượng: “Không buông.”
Hoàng hậu cười khổ.
Hoàng thượng run rẩy trong cực hình hàn băng của âm tù. Hắn ôm chặt thê tử của mình lần cuối cùng, thấp giọng nói: “Hạo Trần, ta nợ ngươi, ta nợ ngươi một cuộc sống tiêu sái thoải mái. Bây giờ, ta sẽ trả cho ngươi, hãy sống thật tốt. Ngươi không còn là thê tử của ai nữa, ngươi là Tiêu Hạo Trần.”
Vừa dứt lời, hắn một tay ôm Hoàng hậu, một tay đột ngột rút trường kiếm, xông tới chém về phía cổng lớn của âm tù.
Thanh kiếm này là do Thất Hoàng tử giành được từ trên võ đài cho người trong lòng mình năm ấy.
Tên kiếm là “Si Nhi”.
Được một người thợ đúc kiếm chế tạo để tưởng nhớ người vợ quá cố, nghe nói thần kiếm có linh hồn, có thể theo chủ nhân đi vào hoàng tuyền, vẫn sắc bén vô song.
Hoàng thượng cầm thanh kiếm này, phá tan cánh cửa lớn của ngục tối, dẫn Hoàng hậu chạy ra khỏi con đường dài đầy ma trơi, hướng về phía Tiền Thế nhai nơi đầu thai chuyển kiếp.
Hoàng hậu nói: “Chúng ta không đi được đâu.”
Hoàng thượng bỗng vung kiếm quét sạch quỷ sai chặn đường: “Ta nhất định sẽ đưa ngươi về nhân gian.”
Càng ngày càng nhiều quỷ sai vây lên quanh, phán quan cầm bút gầm lên: “To gan!”
Hoàng thượng không nói nữa, vung kiếm Si Nhi mở một đường máu, dẫn Hoàng hậu tới Tiền Thế nhai.
Ánh lửa ma trơi chiếu sáng con đường phía trước.
Bọn họ không trở về được.
Dẫu có đảo ngược thời gian, dẫu vẫn như thời niên thiếu, tiểu thiếu gia phủ Tướng quốc và Thất Hoàng tử không được sủng ái cũng sẽ không bao giờ trở lại Quốc Tử Giám giữa ánh sáng rực rỡ sắc tường vi được nữa.
Mười năm như bóng câu qua khe cửa, quay đầu nhìn lại, chỉ còn một đống đổ nát thê lương.
Nhưng hắn vẫn còn sức lực, hắn vẫn còn một ít sức lực để trả lại cho Hạo Trần cả cuộc đời mà hắn cô phụ.
Hoàng thượng chợt dùng sức, tung một chưởng mạnh đẩy Hoàng hậu lên Vọng Hương đài.
Hoàng hậu ngoái đầu nhìn hắn, mái tóc dài che khuất đôi mắt, nhìn không rõ niềm mê luyến mình đắm chìm bao năm tháng qua.
Thế nhân nói, khi đứng trên Vọng Hương đài quay đầu lại nhìn, con người có thể nhìn thấy nỗi nhớ nhung sâu nhất nặng nhất đời này.
Nhưng y quay đầu nhìn, lại chỉ có thể nhìn thấy Hoàng thượng đứng giữa ma trơi ngập trời, cười nhìn y, nói với y: “Tiêu Hạo Trần, hẹn kiếp sau gặp, ta không làm hoàng đế…”
Hoàng hậu còn chưa kịp mở miệng thì đã rơi xuống Tiền Thế nhai.
Đáy vực chính là kiếp sau.
Nhóm quỷ sai bắt được những vong hồn dám cả gan trốn thoát khỏi âm tù, áp giải đến Công Đức điện, ghi thêm tội nghiệt tày trời.
Tiêu Hạo Trần là một du hồn.
Y bị người khác đánh một quyền ngã xuống Tiền Thế nhai đầu thai, không uống canh Mạnh Bà, cũng không vào hồ Tẩy Trần.
Sổ luân hồi không có tên của y, cũng không có ai dẫn y đi đầu thai.
Vì thế y trở thành du hồn, trôi dạt đến Tiêu Dao cốc.
Heo Con đã hai tuổi, bánh bao sữa nhỏ bây giờ đã trở thành bá vương đệ nhất Tiêu Dao cốc, suốt ngày cưỡi trên cổ đám đàn ông cường tráng tội nghiệp, la hét ầm ĩ giày vò nhóm ác nhân trốn tới nơi đây để tránh kẻ thù.
Khi du hồn bay tới đây, dường như Heo Con đã nhận ra điều gì đó, ngơ ngác nhìn bầu trời, bật khóc “oa” một tiếng.
Không ai biết tại sao hôm nay tiểu bá vương lại khóc oan ức như thế.
Cốc chủ vội vàng ôm Heo Con khóc sướt mướt về nhà, cẩn thận lau nước mắt trên khuôn mặt nhỏ bé: “Heo Con, Heo Con, ai bắt nạt con? Sư tổ đánh kẻ đó!”
Heo Con khóc lóc lắc đầu: “Cha… Hu hu… Tại sao cha vẫn chưa về nhà… Cha không cần Heo Con nữa… Hu hu hu… Cha không cần Heo Con nữa…”
Cốc chủ và Quỷ y nhìn nhau, không ai biết phải an ủi bé con thế nào.
Heo Con còn quá nhỏ, dù có là đứa trẻ thông minh thiên tài đến đâu cũng chỉ là một bạn nhỏ yếu ớt.
Không ai dám nói cho nó biết là cha nó đã chết.
Heo Con rất ngoan, không khóc không quậy, vâng lời sống trong Tiêu Dao cốc chờ cha về nhà. Bé chưa bao giờ khóc đến mức không thở nổi như hôm nay.
Cốc chủ ôm Heo Con vào lòng, đau lòng nhéo nhéo khuôn mặt nhỏ nhắn: “Lão bất tử, Hạo Trần bị giam vào âm tù, rốt cuộc ông có biện pháp nào không?”
Quỷ y cũng đau lòng.
Ai có thể nhẫn tâm nhìn một đứa bé bánh bao dễ thương khóc thở không ra hơi trước mặt mình chứ?
Nhưng lão thực sự không còn cách nào khác.
Lão chỉ người phàm, ma xui quỷ khiến bản lĩnh có thể thông âm dương, song lại không thể triệu hồi người bị vây ở âm tù về hồi nhân gian.
Tiêu Hạo Trần lơ lửng bên cửa sổ, dò xét chui vào chọc chọc khuôn mặt non nớt của con trai mình
Heo Con vừa mới khóc mệt, lại gào lên lần nữa.
Tiêu Hạo Trần: “…”
Đứa bé này làm sao thế?
Heo Con khóc hu hu, trốn trong vòng tay Cốc chủ ngó nghiêng khắp nơi.
Cốc chủ sầm mặt: “Heo Con, có phải là con nhìn thấy thứ gì không?”
Đôi mắt trẻ con có thể nhìn thấy vài thứ mà người lớn không thấy được, chẳng qua Tiêu Dao cốc có tên sát thần là ông tọa trấn, xưa nay yêu ma quỷ quái tránh còn không kịp, là vật gì hù dọa Heo Con?
Tiêu Hạo Trần đáp xuống giữa không trung, xoa xoa mặt Heo Con.
Heo Con khóc càng thảm thiết hơn.
Tiêu Hạo Trần: “… Là ta, Heo Con, là cha đây, Heo Con, Heo Con?”