• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Quận Sùng Ngô có bão cát liên miên, thực sự không có nơi nào để vui chơi.

Hoàng hậu không thích ra ngoài, một mình ở lì trong phòng đánh đàn.

Lọ hoa Cách Thế kịch độc được đặt trên bàn.

Hoàng thượng đi tới, nhìn thấy lọ độc ấy thì thuận miệng hỏi: “Đây là thứ gì?”

Âm luật dưới tay Hoàng hậu thoáng khựng lại, y nhẹ giọng đáp: “Độc thủng ruột đục xương, bệ hạ dám uống không?”

Hoàng thượng nở nụ cười, cầm lấy chiếc lọ hít một hơi: “Thơm quá, là hoa lộ.”

Hoàng hậu không đành lòng, đứng dậy đoạt lấy độc dược, hỏi: “Bệ hạ tới làm gì?”

Hoàng thượng nói: “Sao Hạo Trần lại hẹp hòi như thế? Trẫm uống một ngụm hoa lộ của ngươi cũng không được.”

Hoàng hậu siết chặt chai thuốc độc nguy hiểm trong tay, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.

Y nên giết Hoàng thượng, y phải bỏ mặc Hoàng đế uống hết chai kịch độc, cứ thế chết đột ngột trong chớp mắt. Y có thể dẫn theo đích tử của Hoàng thượng hồi kinh với sự giúp đỡ của cấm quân, để Tiêu gia thật sự nắm giữ quyền hành thiên hạ.

Nhưng y không xuống tay được, hóa ra mười năm trôi qua, những tình nghĩa thời niên thiếu vẫn chưa bao giờ bị lãng quên, chúng vẫn còn rõ ràng và nhức nhối trong sâu thẳm trái tim y.

Thật giống như chỉ cần Hoàng thượng cười với y, bọn họ có thể quay về thời điểm lúc ban đầu.

Thanh mai trúc mã, hồn nhiên vô tư.

Năm tháng ở Quốc Tử Giám dài đằng đẵng, đọc sách, viết chữ, lén lút vẽ rùa đen trên mặt tiên sinh, nắm tay nhau trèo lên cây hòe già để hái hoa hòe.

Những ngày đó trôi qua rất chậm rất chậm, như thể mãi mãi không kết thúc.

Hoàng hậu chậm rãi vuốt dây đàn, hỏi: “Hôm nay bệ hạ không có chuyện gì làm à?”

Hoàng thượng nói: “Bên ngoài không có gì ngoài cát, trẫm có thể làm gì chứ?”

Hoàng hậu nhắm mắt lại: “Bệ hạ, muốn uống một chén không? Trưởng quận Sùng Ngô dâng lên một vò rượu Phong Liên được ủ mười năm, mùi vị rất ngon.”

Vì vậy, giữa sa mạc mênh mông rộng lớn, để mặc gió và cát đập vào giấy dán kính cửa sổ, họ đối ẩm dưới nến giống như rất lâu trước đây.

Một chén, hai chén, ba chén.

Hoàng thượng đè tay Hoàng hậu xuống: “Hạo Trần.”

Hoàng hậu khe khẽ thở ra một hơi thở nồng nặc mùi rượu: “Trong cung nhiều quy củ, ta là Hoàng hậu, càng phải cẩn trọng từ lời nói đến hành động. Bệ hạ, không phải ta thật sự thích hoa lộ, chỉ là… Hoa lộ trong veo, có hương rượu nhưng sẽ không say mèm, sẽ không đánh mất chừng mực. Ta yêu rượu mạnh của Tây Bắc, nhưng không thể uống. Ta muốn phóng ngựa khắp thiên hạ, muốn giết địch tòng quân, nhưng không thể đi. Ta muốn một đời một kiếp một đôi người, nhưng không thể đố kỵ. Bệ hạ, bây giờ quận Sùng Ngô gió cát khắp trời, đi ra nửa bước đã không thấy bóng dáng. Hôm nay dưới nến chỉ có hai người chúng ta, ta muốn say một lần, bệ hạ sẽ trách ta sao?”

Hoàng thượng trầm giọng nói: “Trẫm không trách ngươi, Hạo Trần, trẫm không có lựa chọn.”

Hoàng hậu nhẹ giọng hỏi: “Bệ hạ, vào cung biến năm đó, khi phụ thân ta lựa chọn trợ giúp ngài đăng cơ, có phải là ngài đã nhìn thấy kết cục của ngày hôm nay không?”

Hoàng thượng im lặng hồi lâu mới đáp: “Ừ.”

Từ trong mắt Hoàng hậu chậm rãi chảy xuống hàng lệ: “Ngài biết…”

Hoàng thượng thấp giọng nói: “Nếu có lòng làm một thần tử thuần túy, Tướng quốc có thể tự đi trận doanh của Thái tử, diễn một giai thoại quân thần. Ông ấy chọn trẫm vì vừa ý chuyện trẫm không quyền không thế, dễ dàng bị khống chế thôi.”

Hoàng hậu nhắm mắt, từ từ uống cạn bình rượu mạnh kia, lẩm bẩm: “Các ngươi biết hết, chỉ mỗi ta… Chỉ mỗi ta không thấy rõ, còn tưởng rằng… Còn tưởng rằng…”

Nước mắt thấm ướt tóc mai, lặng lẽ không tiếng động, hóa ra bao năm qua y cố gắng cân bằng bằng mọi giá, chẳng qua chỉ là uổng công.

Phụ thân y đã có dã tâm kiềm chế thiên tử điều khiển chư hầu từ lâu, mà trượng phu của y chưa từng có ý định làm con rối.

Hoàng hậu nói: “Bệ hạ, ta uống say rồi, ngài ôm ta trở về được không?”

Tiêu Hạo Trần niên thiếu vô cùng mê rượu, thường xuyên uống say ngà ngà mông lung ở các quán rượu ven đường, sau đó quấn quít lấy Thất Hoàng tử đòi đưa y về nhà.

Y nói: “Tiểu Thất, mang ta trở về đi, ta đi không nổi rồi.”

Y nói: “Lẻn vào bằng cửa sau ấy, đừng để phụ thân ta nhìn thấy.”

Y nói: “Ngươi ôm ta đi, ta buồn ngủ quá.”

Y uống say sẽ nói rất nhiều, đôi khi nói mê sảng, đôi khi lại rất tỉnh táo.

Sau đó, bọn họ trở thành Đế Hậu, trạng thái mềm mại nũng nịu kia đã rất sớm bị đóng kín dưới phượng ấn của Hoàng hậu. Họ tương kính như tân, tôn trọng lẫn nhau, có thể làm gương cho các cặp phu thê khắp thiên hạ, song đầu lưỡi không còn nếm được vị ngọt của thuở thiếu thời nữa.

Chỉ ở trong sa mạc mênh mông cách xa chốn kinh thành, chỉ khi họ đã ép nhau đến đường cùng, chỉ mùi rượu Phong Liên cay xè như cắt yết hầu, mới có thể làm y mất đi chừng mực, quên mất thân phận, ngậm lấy lệ, nhắm hai mắt, khẽ thốt ra lời tâm tình thuở thiếu thời.

“Ngươi ôm ta, được không…”

Bão cát thổi qua làm cửa sổ lung lay, Hoàng thượng cúi người bế Hoàng hậu đã say khướt lên, nhẹ nhàng đặt trên giường rồi ôm nhau ngủ.

Hoàng thượng không đành lòng mà lau vệt nước nơi khóe mắt Hoàng hậu, thấp giọng nói trong gió lạnh gào thét: “Hạo Trần, trẫm hứa với ngươi, không giết Tiêu Tướng quốc, ngươi cứ an ổn ở lại bên cạnh trẫm, được không?”

Lúc Hoàng hậu tỉnh lại, gió ngoài cửa sổ đã lặng.

Sa mạc lộ ra diện mạo nguyên thủy của nó, khung cảnh bao la thê lương màu vàng óng, dõi mắt về phương xa không thấy đất trời núi non, càng không thấy bóng dáng ai.

Hoàng hậu đứng trên tường thành nhìn về phía ngoài biên giới, thảo nguyên cách nơi đây rất xa, quận Sùng Ngô không bắt gặp một nét xanh lục nào.

Hoàng thượng đi tới tường thành, đứng bên cạnh Hoàng hậu, hỏi: “Đang nhìn gì thế?”

Hoàng hậu lên tiếng: “Mười bảy bộ lạc thảo nguyên, không nhận giáo hóa, không phục quản thúc, hàng năm quấy nhiễu biên quan, nghĩ tới việc này khiến ta cảm thấy phiền lòng.”

Hoàng thượng nói: “Thảo nguyên khô cằn lạnh lẽo, nguồn nước không đủ, thường xuyên xảy ra thiên tai. Trung Nguyên một mình hưởng ân huệ của trời đất, đất đai màu mỡ, vạn vật tự sinh trưởng, đương nhiên sẽ trở thành thịt mỡ trong mắt sói đói. Trước sống chết, giáo hóa vô dụng.”

Hoàng hậu trầm mặc hồi lâu. Ống tay áo Hoàng thượng vương mùi rượu, phảng phất ôm ấp dịu dàng triền miên đêm qua vẫn còn đó, song giữa họ đã trở về dáng vẻ xa cách lạnh nhạt như trước.

Hoàng thượng nói: “Ngày mai chính là đại điển tế tổ, xử lý xong xuôi việc này, chúng ta sẽ về kinh.”

Hoàng hậu vẫn im lặng, nhẹ nhàng m.ơ.n tr.ớ.n ngực, đầu ngón tay đụng phải góc cạnh lạnh lẽo của bình độc hoa Cách Thế.

Ngày mai, chính là cơ hội động thủ tốt nhất.

Nếu Hoàng thượng chết, y có thể để cấm quân vây quanh mang theo đích tử về kinh, có thể bảo vệ Tiêu gia.

Mười năm qua, Hoàng đế nạp phi phong tần, sủng ái thần tử, còn giết con y, ép y cúi đầu trước một quan thất phẩm nhỏ bé.

Tình nghĩa thời trẻ đã sớm đã bị vua một nước tự tay chôn vùi trong mười năm hao mòn.

Nhưng tại sao y, vẫn không nỡ như thế.

Giết, không giết.

Giết…

Hoàng hậu tàn nhẫn hạ quyết tâm, dứt khoát chặt đứt đoạn nghiệt duyên này.

Song khi y đã quyết định, Hoàng thượng lại hít sâu một hơi, nâng tay Hoàng hậu lên và nói: “Trẫm hứa với ngươi, trẫm không giết một ai trong tông tộc Tiêu gia, thả cha ngươi về Vân Châu dưỡng lão, được không?”

Trái tim Hoàng hậu run lên, dưới chân lảo đảo một cái gần như sắp ngã vào lòng Hoàng thượng, y không dám tin ngẩng đầu nhìn khuôn mặt Hoàng thượng: “Bệ hạ, ngài… Ngài chịu lui…”

Hoàng thượng nói: “Trẫm không đành lòng, Hạo Trần. Trẫm không phải yêu ma thiết huyết, trẫm thích ngươi, cũng xót ngươi. Mười năm qua, là ngươi từng bước thoái nhượng ẩn nhẫn vì trẫm, hôm nay trẫm cũng lùi một bước vì ngươi. Bất kể Tiêu Tướng quốc làm ra chuyện đại nghịch bất đạo cỡ nào, trẫm, nhất định sẽ không giết ông ấy.”

Hoàng hậu chậm rãi đè lên chai độc dược ở ngực, cố kìm nước mắt.

Y tránh khỏi tay Hoàng thượng, khuỵu hai đầu gối xuống đất, nặng nề đập trán vào phiến đá, run giọng nói: “Tiêu Hạo Trần, tạ ơn đại ân của bệ hạ —— “

Gió Mạc Bắc thổi tung tay áo và làn tóc mây của người, nơi đây không có hoa, không có mưa, chỉ có đôi môi khô nứt rỉ máu và đầu ngón tay khô héo vàng vọt.

Hoàng thượng yên lặng ôm Hoàng hậu vào lòng, hắn biết, hắn đã thắng ván này.

Từ nay về sau, Hoàng hậu của hắn sẽ dịu dàng hơn, nhẫn nhịn hơn, dựa dẫm vào hắn hơn, cũng sẽ không bao giờ tranh cãi với hắn hoặc có bất đồng với hắn trong chuyện Tiêu gia, mà sẽ chuyên tâm với vai trò một vị hiền hậu.

Tuy nhiên, trong lòng hắn lại chẳng hề vui vẻ, hắn chỉ cảm thấy bão cát thổi qua lồng ng.ực trống rỗng, kéo theo cơn đau nhói lạnh lẽo.

Hắn cúi đầu nhìn vết máu trên trán Hoàng hậu, khẽ run lên, sau đó lấy ống tay áo lau máu cùng cát trên vết thương rồi thấp giọng nói: “Trở về đi, trên tường thành gió lớn, ngươi còn mang thai.”

Hoàng hậu dằn nụ cười đắng chát đau đớn xuống đáy lòng.

Đúng thế, y còn mang thai.

Đứa bé này là xiềng xích mà vua của một nước để lại trên người y, buộc y giữ vững tinh thần, dù Tiêu gia diệt vong, dù có đau có mệt mỏi nhường nào, y vẫn phải giữ vững tinh thần, làm tốt vai trò Hoàng hậu.

Y không thể trốn thoát, không thể rời đi, không thể từ bỏ.

Đời này của y, sống hay chết, đều chỉ có thể là Tiêu Hoàng hậu.

Trong núi Sùng Ngô tế tổ, bái trời, cát vàng phủ khắp, có những con chim tượng trưng cho sự bền chặt gắn bó đang bay múa, lông đuôi dài m.ơ.n tr.ớ.n gò má họ, đây là lời chúc phúc của trời cao, nguyện đôi phu thê đại diện cho quốc gia có thể bên nhau dài lâu, bạch đầu giai lão, trọn đời không xa.

Ngày thứ hai, Đế Hậu khởi giá hồi kinh.

Chuyện tru diệt nghịch thần được tiến hành một cách lặng lẽ, chỉ trong một đêm, hai mươi nghìn quân đồn trú được điều tới từ các quận phụ cận tiến vào kinh nhân lúc bóng đêm bao phủ, đánh vào phủ Tướng quốc, tàn sát ba nghìn tư binh của Tiêu gia, những người còn lại đầu hàng.

Tiêu Tướng quốc và tiểu nhi tử của ông bị bắt, giam giữ trong thiên lao của Đại Lý Tự.

Quân doanh Nam Đình bị ngăn cản ở Lịch Châu cách kinh thành bảy trăm dặm, trễ nải hai ngày, đại cục trong kinh đã định.

Khi ngã xuống, Tiêu Tướng quốc từng có quyền khuynh thiên hạ cũng không bắn lên nhiều bùn hơn người khác.

Động thái này của Hoàng thượng không chỉ diệt trừ ngoại thích, mà còn là chấn nhiếp quần thần, nói với người trong thiên hạ rằng không ai có thể mạo phạm uy nghiêm của thiên tử.

Hoàng hậu ngồi trên loan giá, trầm mặc nhìn đoàn quần thần đông đảo từ trong kinh đến nghênh đón.

Sau sự việc này, không một quan chức nào trong triều dám hoang phí chức quyền trong tay.

Hoàng hậu nghĩ, người y yêu, quả nhiên là anh hùng hào kiệt mưu trí tột đỉnh.

Nhưng y chỉ là người thường, người thường không nên yêu anh hùng, bọn họ không chịu nổi cái giá phải trả khi bầu bạn với anh hùng cả đời.

Tiêu Tướng quốc bị đày đi Vân Châu, Hoàng hậu không tới tiễn biệt.

Bào đệ tòng quân tới Tây Bắc, Hoàng hậu cũng không xuất hiện.

Y yên lặng ở lại Phượng Nghi cung, rút ra thanh kiếm thuở thiếu thời được treo trên tường.

Thanh kiếm đã rỉ sét.

Y chôn vùi bản thân trong nơi thâm cung không thấy ánh mặt trời này mười năm, ngày ngày sống trong giày vò, cũng mất đi nhuệ khí lộ liễu rực rỡ năm xưa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK