• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hoàng thượng hít sâu một hơi, nói: “Cá ngân tương thơm ngon đến đâu cũng không thể lấy mạng người để đổi. Mong Hoàng hậu tự trọng, chuyện lần này sẽ để bên thu mua thuộc bộ Lễ tự mình gánh chịu.”

Hoàng hậu rũ mắt xuống ra vẻ thuần phục: “Tạ ân điển của bệ hạ.”

Hoàng thượng có chút ê răng, nói: “Ngươi đừng học An Minh Thận, trẫm nhìn buồn nôn.”

Ngay khi Hoàng thượng vừa rời đi, bào đệ của Hoàng hậu vội vã vào cung.

Cậu ta gấp đến độ sắc mặt trắng bệch: “Ca, chuyện cá ngân tương vốn do bên bộ Lễ tự chủ trương, tại sao huynh không nói rõ sự thật cho bệ hạ?”

Hoàng hậu thản nhiên nói: “Ta và bệ hạ cùng tới quận Sùng Ngô, nhưng phía thu mua của bộ Lễ chỉ ngóng trông lấy lòng một mình ta. Nếu ta nói rằng mình hoàn toàn vô tội, là bộ Lễ tự muốn nịnh nọt ton hót, đệ nghĩ bệ hạ sẽ có cảm tưởng gì? Cảm thấy ta vô tội đáng thương, hay là cảm thấy thế lực phe Tướng quốc quá khổng lồ, khiến cho tất cả quan thần đều ân cần như vậy, vượt qua cả hắn?”

Bào đệ toát mồ hôi lạnh khắp người: “Ca… Không ngờ mối quan hệ giữa huynh và bệ hạ đã xa lạ đến mức độ này rồi sao?”

Hoàng hậu lạnh nhạt cất lời: “Hắn là hoàng đế…”

Bào đệ không biết nên nói gì cho phải.

Cậu ta còn nhớ năm đó Đế Hậu đại hôn không lâu, cậu ta vẫn là một đứa bé, nửa đêm đói bụng bò dậy tìm thức ăn, trông thấy huynh trưởng và bệ hạ nắm tay trèo qua mái tường phủ Tướng quốc, bắt đom đóm trong vườn hoa.

Phu thê thiếu niên, ngọt ngào công khai biết bao, hận không thể ấn nhau vào trong xương cốt, đời đời kiếp kiếp cũng không bao giờ xa cách.

Làm sao đến bây giờ đã tính toán, đề phòng nhau tới mức này.

Hoàng hậu nói: “Trở về đi, nói cho phụ thân…”

Hoàng hậu ngập ngừng.

Bào đệ vội vàng hỏi: “Nói cho phụ thân cái gì?”

Hoàng hậu thở dài một tiếng: “Thôi, phụ thân hẳn là biết rõ.”

Chuyện cá ngân tương là chuyện nhỏ, chuyện người hầu chết trong hồ cũng là chuyện nhỏ.

Mấy tên dân chúng tầm thường, thế mà lại một đường đến kinh thành, chắc như đinh đóng cột chỉ thẳng Hoàng hậu ngang ngược, làm sao có thể không có người dạy bảo giúp đỡ sau lưng chứ.

Hủy hoại uy nghiêm của Hoàng hậu, ám chỉ Tướng quốc thế lớn.

Sẽ là vì sao?

Y có vô số tính toán khôn ngoan và thâm độc, đùa bỡn thiên hạ trong lòng bàn tay.

Nhưng nếu là vị trong Bàn Long điện muốn giết y, y có sức phản kháng gì đây?

Ngày mai trong triều, phụ thân nhất định không được đề nghị nghiêm trị phía thu mua của bộ Lễ, người khác nhìn thấy sẽ chỉ cảm thấy Tướng quốc không thể cứu vãn, nhát gan sợ chuyện, không bảo vệ được người dưới phe cánh mình.

Đến lúc đó, lòng người tứ tán, cả phe Tướng quốc sẽ thật sự như cá chết trên thớt, mặc người chém giết.

Cấp Sự Trung thất phẩm nho nhỏ kia…

Hoàng hậu cau mày, gõ nhẹ quân cờ trong tay.

Bảy năm qua, y chưa bao giờ đi khiêu khích bảo bối thẳng thắn cương nghị đầu quả tim của Hoàng thượng, lần này tất nhiên cũng là xảy ra chuyện ngoài ý muốn, mới khiến người này xông lên phía trước.

Với sự sủng ái của Hoàng thượng đối với người này, nào cam lòng để hắn ta trở thành cây đao xông pha chiến đấu chứ.

Bây giờ Hoàng đế đã hạ quyết tâm diệt trừ ngoại thích, y muốn bảo vệ phụ thân mình, cũng chỉ đành để Hoàng thượng chuyển lửa giận và lưỡi dao đến Phượng Nghi cung.

Hoàng hậu xoa trán, có vẻ hơi mệt mỏi.

Cung nhân dè dặt hỏi: “Hoàng hậu, cần mời ngự y lại đây không ạ?”

Hoàng hậu uể oải thở dài: “Truyền lệnh xuống, Đoạn Thanh Hàm phạm thượng, mạo phạm Hoàng hậu, trách phạt hai mươi trượng.”

Cấp Sự Trung Hình khoa Đoạn Thanh Hàm làm quan bảy năm, cẩn trọng thanh liêm công minh, danh tiếng ở dân gian rất tốt, lại vì đắc tội Hoàng hậu mà phải chịu hai mươi trượng.

Thư sinh sức khỏe yếu, sao chịu được hai mươi trượng kiên cố rắn chắc này.

Khi được người hầu khiêng về phủ, hắn ta đã sốt cao hôn mê, hơi thở nặng nề.

Hoàng đế mặt rồng giận dữ, tức giận đến mức đạp đổ chiếc bàn trong Bàn Long điện.

Nhưng cơn phẫn nộ của hắn cũng chỉ có thể dừng lại ở Bàn Long điện.

Hắn yêu Đoạn Thanh Hàm, trân trọng, quý mến.

Yêu một thân khí phách ấy, yêu một lòng cô dũng chân thành ấy.

Triều đình bẩn thỉu nhơ nhớp, quan viên lập bè kết phái, tranh giành tư lợi.

Chỉ mỗi Đoạn Thanh Hàm là sạch sẽ, góc áo không dính một hạt bụi.

Cũng đã từng có một người, sạch sẽ như thế, đơn thuần như thế.

Nhưng mười năm trôi qua, giữa bọn họ ngoài tính kế lợi dụng thì chỉ còn tấm lưới lợi ích kéo không ra xé không rách, bọn họ đều là những kẻ tù tội đau khổ không thể thoát khỏi tấm lưới đó.

Hoàng hậu là nỗi đau cản trở hắn, song cũng là lá chắn có thể sử dụng bên tay hắn.

Hắn không thể để Đoạn Thanh Hàm ngông nghênh vướng vào tranh chấp ghen tuông trong hậu cung, hắn không thể lay chuyển cục diện triều đình vào lúc này.

Cho nên hắn vẫn phải sủng ái Hoàng hậu của hắn, dẫu đã tức giận nghiến răng nghiến lợi thì cũng không thể chỉ trích Hoàng hậu bởi việc này.

Vì vậy, Hoàng thượng nói với giọng điệu âm lãnh, bảo cung nhân sắp xếp tấu chương trên án thư một lần nữa, phái cung nhân thân cận tới Đoàn gia đưa thuốc trị thương, mời đại phu qua chẩn trị.

Hắn còn phải ở lại Bàn Long điện tiếp tục xem đống tấu chương vô cùng vô tận.

Gần đây sức khỏe của Hoàng hậu không tốt lắm, luôn nói mình không đủ tinh lực, gửi hết tất cả sổ con đáng ra do Hoàng hậu thẩm duyệt đến Bàn Long điện.

Hoàng thượng một mình phê sổ con, càng phê càng tức, càng xem càng giận.

Vào năm đó, mặc dù triều chính bận rộn nhưng Hoàng hậu vẫn có thể hầu ở Bàn Long điện, cùng hắn cắt hoa nến(1) hàng đêm.

(1) Cắt hoa nến là cắt tim nến. Điểm bắt lửa của ngọn nến thấp dần trong quá trình cháy, nếu cháy chậm thì bấc nến sẽ dài ra và bị chẻ ngọn, việc cắt bỏ phần bấc nến thừa có thể phục hồi ánh sáng của ngọn nến, đồng thời cũng có thể tránh ngọn nến cháy quá nhanh vì bấc quá dài. Vào thời cổ đại, ánh sáng chủ yếu là nến, vì vậy “cắt nến” đã trở thành công việc phải làm hàng ngày.

Hiện nay thiên hạ thái bình hơn rất nhiều, song mười ngày nửa tháng Hoàng hậu cũng không lại đến Bàn Long điện gặp hắn nữa.

Hoàng thượng tự chọc tức mình không nhẹ, phất ống tay áo một cái, tức giận nói: “Đêm nay trẫm muốn tới Phượng Nghi cung, truyền chỉ để Hoàng hậu chuẩn bị tiếp giá!”

Phượng Nghi cung đã tắt nến nghỉ ngơi từ lâu.

Nhưng Hoàng hậu chưa ngủ.

Y ngồi trên chiếc tràng kỷ mềm bên cửa sổ, lặng lẽ nhìn vào khoảng không xa xăm.

Hoàng thành rộng lớn, có vô số đình viện, cái thì hàng đêm sênh ca, cũng có cái chỉ thắp một ngọn đèn.

Y là Hoàng hậu của một nước, là chính thê của quân vương, là người cao cao tại thượng, vạn chúng ngưỡng mộ.

Nhưng lúc đêm khuya thanh vắng, y nhìn tòa cung điện này lại chỉ cảm thấy lạnh, lạnh đến nỗi rét cóng thấu xương. Khoác lên nhiều lông cáo lông chồn hơn nữa, đốt nhiều chậu than địa long hơn nữa, y vẫn sẽ cảm thấy lạnh.

Trên vạn người thì có ích lợi gì chứ, khó sum họp với người thân, phu thê chán ghét nhau, bao nhiêu lời nghẹn đắng nơi cổ họng, muốn nói, nhưng nói ra chính là tai họa.

Vì thế y dần trở nên trầm mặc, nói những chuyện cười không nhẹ không nặng, ngừng những trò đùa trêu chọc quân vương.

Người khác đều nói Hoàng hậu khoan dung độ lượng, chưa bao giờ tranh sủng với phi tần.

Tuy nhiên, không phải là y khoan dung mà rõ ràng là cực kỳ cao ngạo, khinh thường loại sủng ái phải đi tranh giành mới có được.

Thuở thiếu niên tình nồng, vua của một nước vô cùng yêu y, ngày ngày mong muốn được quấn lấy y, cho dù có mỹ nhân như thần tiên hạ phàm bên cạnh, Hoàng đế cũng chẳng thèm liếc mắt một cái.

Nếu là của ngươi thì không tranh cũng là của ngươi.

Người đã rời đi, giữ lại cũng chẳng có chút ý nghĩa nào.

Y không hận nhóm phi tần tranh sủng, thậm chí không hận Đoạn Thanh Hàm được Hoàng thượng sủng ái đặt trên đầu quả tim kia.

Bảy năm trước, khi Đoạn Thanh Hàm thi điện, Hoàng thượng trêu chọc cử tử tân khoa trên Kim Loan điện, còn Hoàng hậu đứng trong Thái Y Viện nhìn đơn thuốc do Hoàng thượng tự tay viết, triệt để hết hy vọng.

Hoàng thượng có thể khoan nhượng một Hoàng hậu có ngoại thích nắm quyền, nhưng tuyệt đối sẽ không để Hoàng hậu sinh một trưởng tử.

Buồn cười làm sao, y từ bỏ cuộc sống tiêu dao sung sướng cưỡi ngựa ngắm hoa, thê thiếp thành đàn của công tử hào môn, vì tình mà bước vào hoàng cung. Song người y yêu đã sớm coi y như một quân cờ cần phải đề phòng.

Y còn tranh cái gì nữa?

Quyền lực, y đã chán ngán mệt mỏi.

Sủng ái, y đã bị vứt bỏ như giày rách từ lâu.

Hoàng hậu nhắm mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi, dùng ngón tay gõ gõ trên bệ cửa sổ, y muốn tìm cho phụ thân và bào đệ một lối thoát an toàn.

Đúng vào lúc này, một đám người đột nhiên cầm đèn đuốc sáng trưng tụ tập bên ngoài Phượng Nghi cung.

Thị nữ vội vàng tiến vào bẩm báo: “Hoàng hậu, bệ hạ tới rồi!”

Hoàng hậu im lặng chốc lát, nói: “Cứ nói là ta đã ngủ, mời bệ hạ ngày mai trở lại.”

Thị nữ lộ vẻ khó xử: “Hoàng hậu, ngài tội gì giận dỗi tranh thắng bại với Hoàng thượng chứ.”

Dường như Hoàng hậu muốn nói điều gì đó, song cuối cùng y không lời nào để nói.

Hoàng thượng tới, hùng hổ xông tới, trên mặt đầy vẻ tức giận, là tới dẫn binh hỏi tội.

Hoàng hậu nhẹ giọng nói: “Thắp đèn đi.”

Phượng Nghi cung lần thứ hai sáng lên.

Hoàng hậu và Hoàng thượng ngồi đối diện nhau, ở giữa cách một giá nến, nhưng bọn họ đều đã không còn hứng thú cắt hoa nến nữa.

Hoàng thượng không biết nên nói gì để xoa dịu bầu không khí, đành phải lành làm gáo vỡ làm muôi, trầm giọng chất vấn: “Hoàng hậu, vì sao ngươi muốn phạt Đoạn Thanh Hàm? Hắn ta đắc tội ngươi do dân xin cứu giúp, ngươi lại muốn vận dụng quyền binh lấy mạng của hắn ta đúng không!”

Hoàng hậu hững hờ uống trà: “Không phải hắn ta còn sống à? Một viên quan thất phẩm nhỏ bé cũng dám truyền thẩm tra Hoàng hậu, bệ hạ không muốn mặt mũi nhưng ta muốn. Nếu lần này không phạt hắn ta, sau đó chuyện xấu to to nhỏ nhỏ, chẳng phải là đều phải đến làm phiền ta sao?”

Hoàng thượng tức giận sa sầm mặt, nói: “Hoàng hậu còn nhớ không, bảy năm trước trẫm đã nói với ngươi rồi. Trẫm cho ngươi quyền hành, cho ngươi chưởng quản sự vụ trong triều, nhưng ngươi tuyệt đối không thể ra tay với Đoạn Thanh Hàm, ngươi đã đồng ý.”

Hoàng hậu nói: “Bệ hạ, là hắn ta chọc ta.”

Hoàng thượng hỏi: “Nếu trẫm muốn ngươi nhận sai thì sao?”

Hoàng hậu im lặng rất lâu rồi khẽ nở nụ cười: “Sai?”

Y đã hiểu, tối nay Hoàng thượng đến, không phải là đau lòng Đoạn Thanh Hàm mà là oán trách y làm việc tàn nhẫn, tổn thương uy nghiêm của quân vương, nên đến chỗ y lập uy.

Thôi, thôi.

Tuy bọn họ là phu thê, song chung quy cũng là quân thần.

Hoàng thượng muốn lập uy, theo hắn là được.

Nghĩ xong, Hoàng hậu chậm rãi đứng dậy, quỳ hai đầu gối xuống trước mặt Hoàng thượng, cúi đầu quỳ lạy với thái độ đủ khiêm tốn: “Bệ hạ, vi thần có tội, xin ngài trừng phạt.”

Sắc mặt Hoàng thượng lại càng khó coi hơn.

Hoàng hậu trầm mặc chờ phu quân của y phản ứng.

Hoàng thượng hít sâu một hơi, nói: “Không phải trẫm muốn ngươi nhận sai với trẫm. Trẫm muốn ngươi nhận sai với bách tính thiên hạ, ngươi không nên trừng phạt một vị quan tốt cứu giúp dân chẳng màng an nguy của bản thân.”

Sự thờ ơ thản nhiên trên khuôn mặt Hoàng hậu cuối cùng không thể kìm lại được.

Phu quân của y không những muốn y khúm núm thần phục, mà còn muốn y… Muốn y cúi đầu trước mặt Đoạn Thanh Hàm trong lòng Hoàng thượng, trước mặt mọi người sao?

Hai người Đế Hậu giằng co trong ánh đèn choáng ngợp của Phượng Nghi cung, một người quỳ, một người ngồi, hai gương mặt phong hoa tuấn mỹ như lúc ban sơ đều lạnh lùng cứng ngắc.

Rất lâu sau đó, Hoàng đế vươn tay, chậm rãi v.uốt ve mặt Hoàng hậu.

Hoàng hậu không trốn tránh, chỉ nhắm mắt lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK