Thị nữ đau lòng cầm tay Hoàng hậu, bất lực sốt ruột phát khóc: “Hoàng hậu… Vậy ngài nên làm gì bây giờ…”
Hoàng hậu nắm thật chặt mảnh vỡ trong lòng bàn tay, yên lặng hồi lâu mới bình tĩnh lại: “Hầu hạ bút mực, ta muốn viết hai lá thư, lập tức phái người bí mật đưa cho Chử Tướng quân và Vệ Tướng quân. Nói với Tần Quý phi là thân thể ta không khỏe, bảo y giờ Thìn ngày mai trở lại gặp ta.”
Hoàng hậu qua loa lau đi vết máu nơi lòng bàn tay rồi viết hai phong thư.
Một phong là cho Chử Tướng quân, thỉnh gã lại nghe ngóng tin tức về Tiêu Cảnh Lan.
Một phong đưa đi quân doanh Nam Đình, thỉnh Vệ Tướng quân bí mật điều quân đến Tây Bắc và sẵn sàng dẫn Tiêu Cảnh Lan rời khỏi quân doanh bất cứ lúc nào.
Bàn tay mài mực của thị nữ khẽ run: “Hoàng hậu, chuyện này… Nếu bị bệ hạ biết được chuyện này…”
Hoàng hậu không ngừng viết, nhẹ giọng nói: “Nếu hắn muốn giết ta, vô luận ta làm cái gì cũng sẽ chết trong tay hắn. Bây giờ thừa dịp ta còn có một hơi thở, không bằng lại liều một phen, có thể cho Cảnh Lan tự do, ta cũng chết thoải mái hơn.”
Hoàng hậu thực hiện hai kế hoạch.
Tướng lĩnh quân doanh Nam Đình đều do Tiêu gia một tay nâng đỡ, coi như trung tâm.
Trước tiên y lợi dụng Tần Trạm Văn ra mặt, thông qua Hoàng thượng đòi người từ Thích Vô Hành.
Rồi bí mật điều một nhánh quân tinh nhuệ từ quân doanh Nam Đình, chờ Tiêu Cảnh Lan rời đi liền cướp người.
Từ đó về sau, trời cao biển rộng, thương hải tang điền, bào đệ của y sẽ có một cuộc sống hạnh phúc hoàn toàn khác với y.
Hoàng hậu ngồi trong Phượng Nghi cung cao cao, tựa chú chim trong lồng, lẳng lặng nhìn bầu trời xa xăm.
Mọi thứ thậm chí còn không thuận lợi như tưởng tượng.
Thích Vô Hành rất cố chấp, bất kể thế nào cũng không chịu thả Tiêu Cảnh Lan đi, không hề chú ý đến mặt mũi của Tần gia.
Tần Trạm Văn nhận ra có điều không ổn, đúng lúc lựa chọn tự vệ thu tay lại, bỏ qua quân cờ Tiêu Cảnh Lan có thể kiềm chế Hoàng hậu.
Trong lòng Hoàng hậu lại ngày càng hoảng loạn.
Người đưa tin bôn ba giữa kinh thành và quận Sùng Ngô, thoăn thoắt như thoi lần lượt chuyển từng bức thư ngầm qua lại, bện lên một tấm lưới quyền lực và d.ục v.ọng, đồng thời vây hãm những người có động cơ thầm kín trong tấm lưới.
Hoàng hậu lo lắng đến độ không thể không từ bỏ tôn nghiêm của mình, đích thân đi xin Hoàng thượng muốn người.
Hoàng thượng không ở trong nội cung mà đã tới Thương Long điện cùng nghị sự với nhóm triều thần.
Đám cung nhân túc trực tại Bàn Long điện uyển chuyển khuyên nhủ: “Hoàng hậu, ngài hãy quay về trước đi, chờ bệ hạ trở về, nếu vẫn còn có tinh thần, thì sẽ đi Phượng Nghi cung thăm Hoàng hậu.”
Khuôn mặt Hoàng hậu tái nhợt nghiêm nghị, y ngồi ngay ngắn trong Bàn Long điện: “Ta ở đây chờ bệ hạ trở về.”
Y chờ đợi, chờ rồi chờ, từ hừng đông đến tối mịt, chuông canh ba đã vang lên mà Hoàng thượng vẫn chưa về.
Đèn đuốc trong Thương Long điện thắp sáng cả đêm, Hoàng thượng im lặng nhìn mấy vị trọng thần của hắn, sau đó chậm rãi nói: “Hoàng hậu tự mình điều động quân doanh Nam Đình, mấy người các ngươi đều biết à?”
An Thượng thư chần chừ chốc lát rồi nói: “Bệ hạ, Hoàng hậu đã nắm giữ quân quyền từ lúc sắc phong tới nay, điều động quân doanh Nam Đình là chuyện thường tình. Huống chi, y vẫn chưa điều động lượng nhân mã lớn, cũng không phái binh áp sát kinh thành. Bệ hạ hà cớ gì lại… Tức giận như vậy?”
Hoàng thượng hỏi: “Trẫm nổi giận à?”
Các đại thần dồn dập cúi đầu, không dám nói nữa.
Hoàng thượng nhìn mảnh giấy viết thư mỏng manh kia, đó là phong thư do Hoàng hậu của hắn tự tay viết cho Vệ Tướng quân của quân doanh Nam Đình.
Phái ra một đội thân tín đi tới ngoài quận Sùng Ngô, chuẩn bị giải cứu Tiêu Cảnh Lan.
Đúng, xưa nay Hoàng hậu nắm giữ quân quyền, quân doanh Nam Đình bảo vệ biên cảnh Nam Hoang, nghe theo mệnh lệnh của Hoàng hậu.
Nếu Hoàng hậu sai phái quân Nam Đình tiến công Nam Hoang, hắn nhất định sẽ không cảm thấy có gì không thích hợp.
Nhưng Hoàng hậu, Hoàng hậu của hắn, chính thê của hắn, lại dùng quân doanh Nam Đình như tư binh, nhằm chống đối ý chỉ mà tự tay hắn ban bố.
Trong lần cung biến lúc trước, quân doanh Nam Đình bị ngăn cản ở ngoài thành Lịch Châu, không tham dự tranh đoạt.
Song quân doanh Nam Đình đã trở thành tư binh của Tiêu gia, chuyện này vẫn luôn là một cây gai trong lòng Hoàng thượng.
Không động vào cây gai này thì sẽ giống như nó đã bị lấy ra.
Nhưng chỉ cần khẽ động là nỗi đau thấu tim.
Hoàng thượng lên tiếng: “Sao không nói gì cả? Trẫm hỏi các ngươi, Hoàng hậu tự mình điều động quân doanh Nam Đình, bộ Binh các ngươi lại như phế vật không quản không hỏi à!”
Hoàng thượng không biết mình đang tức giận cái gì, cũng không biết mình đang tức giận ai.
Hắn không chịu đồng ý cho Tần gia mang Tiêu Cảnh Lan đi, vì đã thấy rõ dự định của Tần Trạm Văn.
Hoàng thượng bày mưu tính kế mười năm mới diệt trừ được Tiêu gia, đương nhiên không muốn để Tần gia trở thành nuôi ong tay áo, cũng sẽ không tin tưởng với tính tình của Hoàng hậu, y có thể ngoan ngoãn để Tiêu Cảnh Lan rơi vào sự khống chế của Tần gia.
Hắn lạnh lùng nhìn, trầm mặc chờ đợi Hoàng hậu lộ ra mục đích thực sự.
Vì vậy, hắn đã chiếm được phong thư này.
Hoàng hậu ngấm ngầm điều động quân doanh Nam Đình, cố gắng cướp Tiêu Cảnh Lan trên đường hành quân.
Hoàng thượng càng nghĩ càng nóng giận, thậm chí trong cơn giận ẩn chứa chút thương tâm.
Tại sao Tiêu Hạo Trần không hiểu, có biết bao nhiêu chuyện, giữa phu thê hai người vốn dĩ không cần phải hành hạ nhau nhiều như vậy?
Chỉ cần Hoàng hậu của hắn thổ lộ nỗi lòng với hắn, nói hết những lo âu, giống như hồi ở quận Sùng Ngô, mềm mại thẳng thắn bày tỏ nỗi khổ tâm cùng thỉnh cầu, hắn có thể đồng ý tất thảy.
Nhưng Hoàng hậu không hề.
Tự điều động binh mã, cướp đoạt tội nhân đi đày quân doanh.
Hoàng hậu muốn làm gì?
Công nhiên phản kháng uy nghiêm của đế vương?
Hay là muốn để người trong thiên hạ thấy rằng, quyền thế Tiêu gia vẫn còn?
Hoàng thượng tức giận đến mức lồng ng.ực đau nhói, lạnh lùng nhìn đám quần thần đang im lặng, lấy ra một quyển sổ con khác, bắt đầu đàm luận triều chính, cứ thế nói tới khi bình minh.
Giờ Dần, trời lờ mờ sáng, phải vào chầu sớm.
Bấy giờ Hoàng thượng mới cảm thấy uể oải, nói với sắc mặt vô cảm: “Các vị ái khanh đã cực khổ rồi, đi rửa mặt, chuẩn bị lâm triều thôi.”
Thái giám dè dặt hạ giọng hỏi: “Bệ hạ, ngài suốt đêm không ngủ, hôm nay còn muốn lâm triều ạ?”
Hoàng thượng mỏi mệt đáp: “Ừm.”
Hắn đứng dậy chuẩn bị đổi triều phục thì bỗng nhiên có cung nhân vội vã đến báo: “Bệ hạ! Bệ hạ! Không ổn rồi, Hoàng hậu ngã bất tỉnh!!!”
Hoàng hậu ngồi một đêm ở Bàn Long điện, cuối cùng thể lực không chống đỡ nổi mà ngất xỉu.
Các thái y đoán không ra tâm tư Hoàng thượng, lòng như lửa đốt vây quanh giường Hoàng hậu, cẩn thận châm kim truyền thuốc, dốc sức bảo vệ đích tử trong bụng Hoàng hậu.
Tuy rằng Hoàng thượng đã có mấy người con, nhưng những hài tử này đều do kẻ xuất thân bình thường sinh ra, làm sao có thể sánh bằng đích tử của Hoàng hậu được.
Hoàng thượng không lên triều nữa, trắng bệch mặt vội vội vàng vàng xông tới Phượng Nghi cung, lớn tiếng quát hỏi: “Hoàng hậu sao rồi!”
Thái y run rẩy quỳ xuống: “Bệ hạ, Hoàng hậu lao lực quá độ và suy nghĩ nhiều, vừa chịu đựng thức một đêm nên mới mệt mỏi hôn mê. Hạ quan đã phái dược đồng đi sắc thuốc, khi Hoàng hậu uống xong, nửa canh giờ sau sẽ tỉnh lại.”
Bấy giờ Hoàng thượng mới thở phào nhẹ nhõm, nói: “Các ngươi hầu hạ kiểu gì thế? Hoàng hậu mang thai đích tử của trẫm, các ngươi lại để y suy yếu như vậy!”
Thái y oan ức, song không dám nói một câu biện giải nào.
Hoàng hậu kiệt sức vì ai?
Tất nhiên là vì Tiêu gia.
Nhưng ông dám nói điều này ư?
Chỉ sợ Hoàng hậu còn chưa tỉnh lại, Hoàng thượng đã lôi ông ra ngoài chém đầu rồi.
Hoàng thượng đi ngang qua nhóm thái y đang quỳ rạp, gấp gáp ngồi xuống trước giường, cẩn thận nâng tay Hoàng hậu lên, hít một hơi thật sâu rồi đặt nó lên ngực mình, lặng lẽ ngắm nghía.
Hoàng hậu ngủ mê man, mi tâm nhíu chặt, nói mê lầm bầm, không nghe rõ đang nói cái gì.
Nhìn thấy bộ dạng của Hoàng hậu, thị nữ bên cạnh đột nhiên khóc lóc quỳ xuống: “Bệ hạ… Nô tỳ van cầu bệ hạ, cầu bệ hạ thả tiểu công tử rời khỏi Thích Vô Hành… Bệ hạ… Thích Vô Hành và Tiêu gia có thù hận cũ, Hoàng hậu đã vì việc này mà ngày đêm bất an, ăn không trôi… Dù bệ hạ không thương xót Hoàng hậu thì cũng nên thương lấy tiểu Hoàng tử, nếu còn tiếp tục như vậy, Hoàng hậu sẽ không chịu đựng nổi… Bệ hạ…”
Hoàng thượng lạnh giọng nói: “Chính Hoàng hậu không có miệng à? Cần một thị nữ khóc lóc cầu xin trẫm!”
Thị nữ nghẹn ngào rơi nước mắt, nàng không phải người cũ của Tiêu phủ, nhưng vẫn luôn theo hầu hạ bên cạnh Hoàng hậu.
Hoàng hậu là người tốt vô cùng, nàng cực kỳ ái mộ.
Nhưng Hoàng hậu hiện nay như chim ưng bị bẻ cánh, đang chết dần chết mòn và gian nan sinh tồn dưới hoàng quyền.
Trong lòng nàng đau xót, cho dù Hoàng thượng trừng phạt nàng, nàng vẫn muốn giúp đỡ Hoàng hậu.
Hoàng thượng nói: “Người đâu, áp giải thị nữ nói xằng nói xiên này xuống, trượng chết.”
Đám cung nhân do dự tiến lên, cũng không dám lôi kéo.
Hoàng hậu nằm trên giường bệnh bị đánh thức, cười khổ than khẽ một tiếng, sau đó khàn khàn nói: “Được rồi.”
Hoàng hậu nắm thật chặt tay Hoàng hậu: “Hạo Trần, ngươi đã tỉnh rồi à?”
Hoàng hậu yếu ớt nói với thị nữ: “Ngưng Thu, ngươi năm nay bao nhiêu tuổi?”
Thị nữ lau nước mắt nhỏ giọng đáp: “Mười tám…”
Hoàng hậu nói: “Là tuổi tác nên xuất cung. Lại đây, ta giúp ngươi tháo vòng cổ, rồi tới chỗ thống lĩnh nội đình nhận ngân lượng, ngồi kiệu nhỏ xuất cung đi.”
Lúc vào cung, người hầu trong cung sẽ đeo một sợi dây chuyền mỏng bằng bạc trên cổ, tháo không ra cắt không đứt. Một khi đeo sợi dây chuyền này, cho dù rời cung, sau khi bị tóm cũng sẽ bị đuổi về cung. Nhất định phải là Hoàng thượng hoặc Hoàng hậu đích thân mở vòng cổ ra, mới xem như giành được tự do.
Thị nữ lắc đầu không chịu.
Nếu là thường ngày thì cũng thôi.
Nhưng giờ Hoàng hậu đang ở trong tình cảnh như vậy, nàng nào dám rời đi.
Hoàng hậu dịu giọng: “Đến đây.”
Y chống người cúi xuống, cởi trói buộc trên cổ xuống cho thị nữ như thể không có ai xung quanh.
Từ nay về sau, cô nương này được tự do.
Sau khi thị nữ rời khỏi, Hoàng hậu vô thức m.ơn tr.ớ.n cổ mình.
Nơi đó trống rỗng.
Không ai sẽ xiềng xích Hoàng hậu, nhưng y bị khóa ở đây một cách tàn nhẫn hơn nhiều, một đời một kiếp không thể thoát thân.
Hoàng thượng hắng giọng nói: “Sức khỏe của Hoàng hậu không tốt, tại sao không sớm để thái y đến chẩn trị?”
Hoàng hậu trầm mặc phút chốc rồi cất lời: “Bệ hạ bề bộn công vụ, cũng không cần lãng phí thời gian ở chỗ ta, thỉnh.”
Hoàng thượng có chút bực bội: “Ngươi không thể nói những lời dễ nghe với trẫm à! Trẫm bận rộn cả đêm còn chưa chợp mắt, mong ngóng chạy tới thăm ngươi, ngươi mở mắt đã nói những thứ khó nghe thế này với trẫm sao?”
Hoàng hậu mệt mỏi hỏi: “Chuyện đã đến nước này, bệ hạ còn muốn nghe cái gì nữa?”
Hoàng thượng cười lạnh: “Trẫm muốn nghe cái gì? Trẫm muốn nghe ca khúc mà ca kỹ Giang Nam hát, Hoàng hậu có biết hát không!”
Thấy Đế Hậu lại bắt đầu nổi tranh chấp, các thái y quỳ run lẩy bẩy trên mặt đất, không dám ngẩng đầu lên.