“A!”
Nghĩ đến đây, Tú Tú sợ hãi kêu thành tiếng, mặt đỏ tai hồng nhảy dựng lên, vội vàng chạy đến phòng khách cởi tấm vải bọc ghế ra.
Cô phải đem bộ áo ghế này giặt sạch, bằng không cô chỉ sợ mỗi lần ngồi lên sẽ nghĩ tới chuyện này.
Không biết là ảo giác của cô hay không, cô luôn luôn tại sofa ngửi được hương vị của anh.
Chờ cô phát hiện thì cô đã đem mặt chôn ở bao ghế mình ôm trong ta, thật sự có hương vị, trừ mùi mồ hôi của anh, còn có mùi giao hoan tối qua.
Hương vị kia lại làm cho cô lại mặt đỏ tim đập lần nữa, ngón chân cuộn lại.
Nha, Đường Tú Tú, mày đúng là siêu sắc nữ.
Thấy bộ dáng chính mình trong gương, Tú Tú vừa thẹn vừa quẫn, vội vã đem chứng cứ dâm loạn bỏ vào máy giặt.
Tú Tú cứ nghĩ rằng chỉ cần cùng anh một chỗ một lần, cái loại khát khao cùng vọng tưởng không thể khống chế muốn anh sẽ biến mất một chút, kết quả dự tình tựa hồ trở nên càng tệ hơn rồi.
Làm cho cô cả tối đều mộng xuân, một lần rồi tiếp một lần, từng giấc mộng xuân đều khiến cô mồ hôi đầm đìa, sinh cảm giác mãnh liệt muốn chiếm cứ hoàn toàn người đàn ông khêu gợi.
Thảm hại hơn là, vừa ngủ dậy, cô đã cảm thấy toàn thân đau nhức, ngay cả đi đến phòng tắm cũng làm cho cô có chút gian nan. Cô chưa bao giờ biết cơ bắp từng tồn tại, khi cô giơ tay nhấc chân thì bốn phía không tiếng động reo hò, đau đến cô nhe răng trợn mắt.
Cô vọt vào tắm nước ấm, nhưng cũng chỉ có thể tác dụng hòa hoãn tạm thời, không có trợ giúp gì.
Là nói lần đầu tiên làm xong sau đều giống cô toàn thân cơ bắp đau nhức sao? Sao cô lại không hề nghe người ta nói qua? Cô còn tưởng rằng chỉ có nơi đó mới đau...
Hay là bởi vì cô cùng hắn quan hệ quá kịch liệt?
Nha, cô thật sự không nên lại nghĩ tới người đàn ông cách vách kia mới đúng.
Cô tự nói với mình, một bên đỏ mặt rửa mặt đánh răng, sau đó còn thật sự muốn đi mua cái bồn tắm lớn trở về tắm bồn.
Lúc trước cô không trang bị bồn tắm lớn, là vì không có cái thói quen đó, nhưng lần trước cô cùng bằng hữu đi tắm nước nóng, thật sự cảm thấy tắm bồn làm cho cơ bắp bị buộc chặt được thả lỏng ra rất nhiều.
Cô mặc quần áo rộng thùng thình, đem tóc dài quấn mấy vòng, lấy kẹp tùy tiện cột lại, thế này mới vỗ vỗ mặt, thở sâu, bắt đầu một ngày mới.
Đầu tiên, đương nhiên là bữa sáng.
Cô hốt hoảng khi đến phòng bếp mở ra tủ lạnh, bên trong -- trống rỗng.
Không thể nào? Đáng giận, mấy ngày hôm trước cô vội vàng làm cho xong lễ phục, quên bổ sung đồ ăn rồi.
Thảm là, sữa thì đã sớm bị cô toàn bộ đun nóng cho anh uống, hai mảnh bánh mỳ cuối cùng cũng đã bị cô ăn luôn rồi vào tối qua. Đồ ăn duy nhất trong tủ lạnh, là một cái trứng bị cô cho là hàng cấm, sớm quăng đến ngăn lạnh giờ đã đông cứng.
Nghĩ đến việc phải ra ngoài, cơ bắp cô liền ẩn ẩn làm đau lên, nhưng này cái trứng này là tuyệt đối không có biện pháp giúp cô chống đỡ hai ngày.
Thở dài, cô đem trứng lấy ra, trước tiên làm trứng ốp lết ăn, sau đó cầm túi mua hàng cùng bóp tiền, ra ngoài mua thức ăn.
Trong công viên, mọi người tốp năm tốp ba vận động, mấy người đàn ông chạy bộ, vài vị tam cô lục bà trên thảm cỏ tập múa, còn vài vị cụ ông cụ bà đánh Thái Cực quyền.
Bất quá bởi vì bọn nhỏ đều đi học, trong sân bóng rổ không có một bóng người.
Qua công viên xa xa cô liền thấy bóng lưng quen thuộc phía trước, nhịp chạy của anh thật sự lớn, lập tức liền vượt qua này mấy người đàn ông đang chạy bộ.
Thì ra anh đi ra ngoài vận động, đều là chạy bộ vòng quanh công viên sao?
Liếc thấy đến anh, không hiểu sao tim cô đập nhanh hơn, có chút khẩn trương, nhưng người đàn ông này hoàn toàn không phát hiện sự tồn tại của cô, chính là duy trì cước bộ ổn định, không ngừng nhìn lấy ai.
Cô chú ý tới áo thun của anh đã hoàn toàn bị ướt mồ hồi, cũng không biết chạy bao lâu.
Anh chạy tới cuối chỗ rẽ phía trước, tốc độ của anh rất nhanh, cô đoán anh vòng một vòng nói không chừng không cần ba phút.
Cô vẫn chưa có chuẩn bị tâm lý đối mặt anh, thực gặp, cũng không biết muốn cùng anh nói cái gì.
Dù sao, nói như thế nào, ngày đó là cô đi đến trên người anh, anh chỉ là nhất thời xúc động, cô cũng không sai biệt lắm, đơn giản mà nói, hôm đó căn bản cùng tình một đêm không kém, chỉ kém anh ở cạnh nhà cô thôi.
Anh không phải bạn trai cô, cũng không có ý định muốn theo đuổi cô.
Cô thật hy vọng mình là cái loại con gái táo bạo gợi cảm xinh đẹp được cùng người đàn ông ở chung, như vậy cô sẽ biết làm như thế nào ứng phó loại tình huống này rồi.
Sợ hãi anh xuất hiện phía sau, cô nhịn không được bước nhanh hơn, vội vàng rời đi công viên bước ra ngoài lối đi bộ, bước nhanh về hướng khu chợ gần đó.
Hai giờ sau, khi cô đã mua xong thì trời cũng bắt đầu mưa.
Cô lấy ô trong túi ra, xách một túi lớn đồ ăn trở về, không giống buổi sáng náo nhiệt, trong công viên đã không có người nào, đại bộ phận mọi người đã muốn đi làm, vài vị lão nhân gia cũng bởi vì trời mưa, đều thu dọn đồ đạc về nhà.
Cô bước chậm ở trong mưa, đang muốn rời khỏi công viên, quẹo vào ngõ nhỏ nhà mình thì khóe mắt lại thấy trong công viên có người tập xà đơn.
Trời mưa mà vẫn có người tập ư?
Cô tò mò hơn, liếc mắt một cái, mới khiếp sợ phát hiện người nọ không phải người khác, dĩ nhiên là Mạc Lỗi.
Trời ạ, anh vận động đến bây giờ sao?
Cô hoảng sợ, bất giác tò mò đi qua, chỉ thấy trong rừng cây, không chỉ anh, còn có vài lão nhân gia nhanh chân trốn mưa ở trong lương đình.
“Lão Dư, hắn làm mấy cái rồi hả?”
“178.”
“Thằng nhóc này không đơn giản, không thua tôi năm đó ông nhỉ.”
“Ha ha, ông đừng tự thiếp vàng trên mặt mình, năm đó ông có thể làm 18 cái thì đã là may.”
“Nha, ông không tin có thể đi hỏi đi.”
“Được rồi, được rồi, hai ông già này đừng làm ầm ỹ, quá khứ nên để cho nó đi qua đi, trọng điểm là hiện tại, mau mau mau nhìn chàng trai trẻ kia đi, làm được 191, 192, 193, 194, 195, 196, 197...”
Cô không thể tin được trừng mắt nhìn hắn ở trong mưa, một lần lại một lần đem chính mình kéo nâng hướng về phía trước lướt qua xà đơn, thân thể cường tráng ở trong mưa tản ra nhiệt khí, cả người như thiêu đốt.
“198, 199, hai trăm!”
Rốt cục, anh buông lỏng tay ra, ngưng lại, rơi xuống.
Vài lão nhân gia ở trong đình hóng mát vỗ tay, thấy anh không hề muốn tiếp tục, chỉ chốc lát sau liền bung ô, tốp năm tốp ba rời đi.
Nhưng anh vẫn còn đứng ở nơi đó thở, sau đó cô thấy anh lui về phía sau vài bước, ngồi xuống, hai tay vò vò mái tóc rối, co gối, nằm vật xuống ở trên cỏ.
Ngực anh kịch liệt cao thấp phập phồng, hai tay run nhè nhẹ.
Tú Tú nhìn anh ở trong mưa, một tia đau lòng thoáng qua.
Mấy lần trước cô thấy anh chạy bộ đã có điểm quái, nhưng cô nói không nên lời làm sao quái, cho tới bây giờ, nhìn anh ép khô chính mình đến một chút khí lực cuối cùng, cô mới phát hiện, bộ dáng anh chạy bộ, thủy chung như là phía sau có ác ma thúc giục bức bách đuổi theo.
Vì không biết tên nguyên nhân, anh đem chính mình bức đến cực hạn.
Mỗi một lần đều như vậy.
Chờ cô hoàn hồn thì đã nhịn không được đi lên phía trước, đi tới bên người anh, anh nhắm hai mắt, môi mỏng bản mở, phun ra khói trắng.
Trên mặt anh tràn đầy mệt mỏi.
Đột nhiên, cô biết anh tối hôm qua nhất định cũng không ngủ.
Mưa cùng mồ hồi trải đầy khuôn mặt tuấn mỹ của anh, hội tụ, chảy xuống.
Trong nháy mắt kia nhìn như là...
Lệ.
Nghe được tiếng bước chân tới gần thì Mạc Lỗi chỉ cảm thấy phiền chán.
Anh không muốn nói chuyện hay chào hỏi bất cứ ai, anh chỉ muốn làm cho bản thân mệt mỏi đến chết, người đi tới bên cạnh hắn không hề mở miệng, nhưng trong phút chốc, hắn như được cứu khỏi chết đuối trong mưa.
Không, nó không ngừng, nửa người dưới của hắn cùng bàn tay mở ra còn cảm giác được giọt mưa.
Anh mở mắt, bởi vì che bóng, vừa mới bắt đầu anh thấy không rõ lắm, chỉ nhìn thấy một gì đó lờ mờ ô che cùng bóng người, anh trừng mắt nhìn, mới đúng chuẩn tiêu cự, thấy rõ cô gái nhỏ kia miễn cưỡng che ô cho anh.
Cô gái nhỏ có gương mặt đáng yêu lại ôn nhu, cùng một đôi mắt đen tràn đầy lo lắng.
Đường Tú Tú.
Cô ngồi xổm bên người anh, vươn tay đem chiếc ô nhỏ kia che mưa cho anh.
Anh có thể thấy những giọt mưa phùn rơi xuống như hạt châu thủy tinh nho nhỏ, nhẹ nhàng điểm xuyến trên mái tóc đen nhánh của cô.
“Hi.” Cúi đầu nhìn anh, môi phấn của cô khẽ nhếch, lộ ra nụ cười sợ hãi. “Chào buổi sáng.”
Anh từng ngụm từng ngụm thở phì phò, không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nhìn cô.
Sự trầm mặc của anh làm cho trong đôi mắt to xinh đẹp của cô toát ra một tia xấu hổ, anh thấy cô buông mắt xuống, nhếch đôi môi non mềm lên.
Có một giây như thế, anh nghĩ rằng cô sẽ đi, không biết sao, ngực thoáng đau, không nghĩ, anh nâng tay, thấy ngón tay mình, mới phát hiện anh muốn làm cái gì.
Anh ngừng giữa không trung, đầu ngón tay phát run, cách gương mặt cô một khoảng rất nhỏ.
Cô vẫn cúi đầu suy nghĩ, không hề phát hiện.
Anh không biết mình đang làm cái gì, nhưng khi hàng mày thanh tú của cô khẽ chau, da thịt nhu trắng lộ ra trong ánh sáng, theo góc nhìn của mình, anh thậm chí có thể thấy tóc gáy rất nhỏ trên mặt cô.
Gió nhẹ nhẹ lướt qua, sợi tóc đen phất qua đầu ngón tay của anh, nhẹ chạm, một chút lại một chút.
Cô ngồi đó, thật đẹp.
Không tự chủ được, anh để cho ngón tay nhẹ chạm, cùng với làn gió lạnh như băng, rơi xuống trên mặt cô.
Cô khẽ run lên, ngừng lại hơi thở, ngước đôi mắt to linh động kia nhìn anh.
Đầu ngón tay của anh, bởi vì sử dụng quá độ còn đang run run, nhưng mặt cô rất lạnh, mềm như tơ, mềm mại giống đậu hủ non, làm cho anh luyến tiếc dời tay.
Vỗ về mặt cô, anh giúp cô đem sợi tóc rơi vén ra sau tai.
Lỗ tai cô xinh đẹp như vỏ sò, hơi ửng hồng, hơi hơi nóng, khiến anh nhịn không được ở lâu một chút.
Chiếc ô nhỏ của cô khẽ rung một chút, nhưng vẫn che ở trên người anh.
Anh có thể cảm nhận được cô đang run rẩy, thấy cô khe khẽ hít một ngụm khí lạnh, cảm nhận được mạch đập của cô ngay tại đầu ngón tay thô ráp của anh, nhẹ nhàng đập.
Nhưng cô không hề né tránh, cô theo bản năng co rúm lại một chút, nhưng không hề tránh ra chỉ có mặt càng hồng.
Lặng lẽ, cô hít vào một hơi.
“Tôi mua sữa...”
Khàn khàn câu chữ, nhỏ giọng theo cánh môi mềm màu hồng phấn thốt ra, phiêu đãng ở trên không khí lành lạnh.
Anh có chút hoài nghi mình nghe lầm, nhưng cô nắm chặt ô, ngượng ngùng nhìn anh, nói nhỏ.
“Anh muốn ghé qua hay không?”
Thanh âm kia thật nhỏ, thật nhỏ, nhỏ đến mức gần như anh cũng bị chính tiếng tim đập của mình lướt qua, nhưng tay anh còn đang trên mặt cô, có thể cảm nhận được cô đang nói chuyện.
“Tôi làm sữa cho anh uống...”
Nghe được lời mời của cô gái nhỏ trong mưa, ngực anh không hiểu sao lại co rút nhanh.
Anh không nên lại quấy rầy cô, nhưng anh cũng không có cách cự tuyệt, cảm giác khi có cô bên cạnh là đẹp như thế, là ấm áp như thế.
Tôi làm sữa nóng cho anh uống...
Cô nói.
Giờ này khắc này, thật giống một chén nước trong sa mạc, mà anh chỉ muốn đi theo cô trở lại căn phòng cô bày trí ấm áp như một gia đình.
Cho nên, anh thu tay, rời khỏi mặt cô ẩm ướt lạnh như băng, chậm rãi đứng lên.
Cô đi theo anh đứng dậy, bàn tay nhỏ bé trắng noãn, theo anh đứng lên cao giơ lên, vẫn như cũ giúp anh miễn cưỡng che mưa.
Anh không cần ô, anh đã sớm ướt đẫm, nhưng cô vẫn kiên trì.
Khi anh cầm tay cầm dù của cô thì cô lại run rẩy, nhưng cô đem ô giao cho anh, khi anh đem túi hàng của cô cầm lấy, cô cũng không từ chối.
Sau đó, anh cầm bàn tay nhỏ bé lạnh như băng của cô.
Cô chần chừ một giây, lỗ tai lại nóng, sau đó quay lại cầm tay anh.
Anh nắm chặt tay cô, xách đồ của cô, đem ô chuyển qua giữa hai người, cùng cô cùng nhau xuyên qua mặt cỏ, rời khỏi công viên, đi về nhà.
Anh tiến vào phòng tắm nhà cô lấy đi một thân mồ hôi và nước mưa trong khi cô đi đun sữa.
Anh lau khô thân thể, làm khô tóc, vây quanh khăn tắm của cô đi ra, cô cố nén mặt đỏ cùng e lệ, đem sữa cho anh, sau đó giúp anh đem quần áo bẩn bỏ vào máy giặt sạch.
Anh vẫn không hề mở miệng, cô cũng không hề buộc anh nói chuyện.
Sau đó, anh uống xong ly sữa nóng kia, hắn luyến tiếc uống hết, nhưng cô xem anh uống, liền đứng ở trước người hắn.
Anh chỉ có thể đem nó uống xong, lại đem cái ly trả lại cho cô.
Một giây đó, anh có chút lo lắng cô sẽ kêu anh trở về, nhưng cô gái nhỏ bé đó chỉ nhẹ nhàng cầm tay anh, anh mê muội cúi đầu nhìn bàn tay nhỏ bé kia nắm tay của anh, để cô kéo anh đi về phía trước, anh không tự chủ được đuổi theo.
Cô nắm tay anh bên giường, nhẹ nhàng đẩy anh ngã ở trên giường...