“Anh thật sự xin lỗi, là thật.” Anh yêu thương lau đi nước mắt nơi khóe mắt cô, “Anh hẳn là nên cách xa em một chút, anh không nên xuất hiện trong cuộc sống của em, nhưng khi em xoay người bỏ đi, anh mới biết được anh không thể mất em, anh nghĩ rằng anh có thể sống sót, nhưng không được, anh không sống được.”
“Mười năm nay, anh luôn luôn mơ thấy A Quang, anh nhìn thấy cậu ấy, anh cho rằng đó là cậu ấy, nhưng đó không phải là cậu ấy.” Anh ngóng nhìn cô, khàn khàn mở miệng: “Chính là anh, mười năm trước kia cũng chỉ là anh.”
Tú Tú che miệng, nhìn người đàn ông trước mặt cô, mặc cảm tội ác của anh quá sâu, giống như ẩn sâu trong lớp băng lạnh, nhiều năm rồi đem anh bó chặt, gần như sẽ đưa anh kéo xuống biển sâu.
“Đó thật sự không phải là lỗi của anh.” Lại một lần nữa, cô nói cho anh biết, cô biết anh có lẽ sẽ không nghe vào, nhưng cô vẫn nói, cho dù nói hơn một ngàn vạn lần, mới có thể làm cho anh tốt hơn một chút, cô nói rách mồm cũng nguyện ý.
“Nhiều năm trước anh luôn nghĩ, anh không cho anh quên.” Anh nhìn cô, câm lặng nói: “Anh không cho bản thân mình quên, anh không thể quên.”
“Anh sẽ không quên.” Cô rưng rưng nhìn anh, nâng mặt anh lên, đau lòng không thôi nói: “Anh ấy là anh em của anh, anh không có khả năng quên anh ấy. Anh không cần quên anh ấy, anh hiểu không? Không cần. A Lỗi, anh cùng A Quang giống nhau như vậy, các anh cùng nhau lớn lên, cái gì cũng làm cùng nhau, anh hiểu anh ấy, tựa như hiểu chính mình, đúng không?” Ngực anh co rút nhanh, gật đầu.
Tú Tú hít hít mũi, ôn nhu hỏi lại: “Anh nghĩ thử xem, nếu ngày đó, người chạy đi là anh, bị sóng cuốn đi là anh, anh có muốn anh ấy giống anh cứ tự trách chính mình không? Anh có muốn anh ấy sống cả đời không vui vẻ, khoái hoạt, không thể hạnh phúc không?”
Anh trầm mặc, đôi mắt lam hiện lên ánh nước.
“Anh sẽ không.” Cô ôn nhu thay anh đem lời nói ra miệng, sau đó nói: “Nếu anh không muốn, anh cảm thấy anh ấy có muốn anh sống như vậy không?”
Anh thất thần, anh chưa bao giờ từng nghĩ tới chuyện này.
Tú Tú nâng gương mặt cúi gầm của anh lên, vỗ về nước mắt ẩm ướt của anh, cười tự giễu, nói với anh: “Cha mẹ em anh nhìn thấy rồi, bọn họ luôn luôn đều là như vậy, không phải hiện tại mới biến thành như vậy, lúc em mười tuổi, được giao cho ông bà nội nuôi, khi ông qua đời, em rất khổ sở, nhưng bà nội nói với em, ông tuy rằng đã chết, nhưng chúng ta vẫn sẽ nhớ đến ông. Chỉ cần chúng ta nhớ, ông sẽ còn sống.”
Cô đưa tay đặt ở trước ngực anh, rưng rưng mỉm cười, nói với anh: “Ở trong này.”
Ngay từ đầu anh không hiểu, nhưng nhìn biểu cảm ôn nhu của cô, làm cho anh đã lĩnh ngộ, cả người chấn động.
“Anh ấy sẽ vĩnh viễn sống ở trong lòng anh, cùng ở với anh.”
Vỗ về khuôn mặt ẩm ướt nước mắt của anh, vuốt ngực đang đập như điên của anh, Tú Tú nhỏ giọng nói: “Hồi nhỏ em không tin, nhưng đây là thật. Em luôn luôn nhớ ông nội, nhớ bà nội, hai người bọn họ dạy cho em cái gì là dũng khí, dạy cho em phân rõ phải trái như thế nào, em biết chỉ cần em sống một ngày, bọn họ sẽ ở cùng em một ngày. Anh cùng A Quang lớn lên cùng nhau, anh không có khả năng quên em của anh, anh chỉ cần tiếp tục sống sót, để cho anh ấy ở cùng anh, ở trong này cùng anh, cùng nhau sống sót.”
Những lời nói của cô, thật sâu làm anh động lòng.
Không tự chủ được, anh nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, nắm chặt.
“Cho dù có một ngày nào đó anh quên, cũng không sao, tuy rằng em không biết anh ấy,nhưng em biết anh, nếu anh ấy thực sự giống hệt như anh, anh ấy nhất định sẽ không để ý.”
Cô rưng rưng mỉm cười, nói: “Mặc dù anh không ngủ đủ giấc, anh vẫn cứu em khi em say rượu, khi em quên ăn cơm, là anh ở lại chiếu cố em, khi em giảm béo ăn uống không điều độ, cũng là anh vận động cùng em. Ngay cả anh muốn cùng em sống chung, anh vẫn là vì em mà bỏ đi…”
“Anh không thực sự làm được, anh không làm được.” Nhìn người phụ nữ đáng yêu lại ôn nhu trước mắt, anh thành thật thừa nhận: “Anh cho là anh có thể, nhưng anh không làm được, anh không có biện pháp nhìn em ở cùng tên kia, anh ghen tị anh có thể đứng ở cạnh em, có thể có được em, có ở cùng với em.”
Thì ra là anh ghen tị.
Thì ra là vậy… Vì để ý đến cô.
Cô thật khó tưởng tượng, thật khó hy vọng xa vời như vậy.
Nhưng chàng trai anh tuấn này, vì cô mà ghen, vì cô mà điên cuồng, làm ra việc ngốc như vậy.
“Anh bắt cóc em.” Tú Tú nhẹ vỗ về đuôi mắt của anh, tuy rằng không nên, nhưng phấn môi cô vẫn là không nhịn được khẽ nhếch, chỉ ra trọng điểm.
Con ngươi của anh phóng đại, hàm dưới buộc chặt.
“Anh không thể để cho em đi cùng anh ta…” Anh ngóng nhìn cô, chậm rãi mở miệng: “Anh biết anh có vấn đề, anh cũng hiểu được anh có bao nhiêu tồi tệ, anh đã làm sai rất nhiều việc, nhưng anh… Anh cần em ở bên cạnh anh.”
Tay trái của cô còn để trên ngực anh, có thể cảm nhận được tim của anh, đập có bao nhiêu nhanh.
“Anh cần em yêu anh…”
Một trái tim, một con người vì lời nói của anh mà rung động.
Thanh âm của anh câm lặng như thế, lòng bàn tay anh đổ mồ hôi, cô biết anh có bao nhiêu khẩn trương, anh dè dặt cẩn trọng như thế, sầu lo như thế, như là sợ nói sai chữ nào, cô sẽ cự tuyệt anh.
Anh không hề nói ra miệng, nhưng cô biết lo lắng của anh, cô có thể rõ ràng thấy được trên mặt anh, trong mắt anh, từ tiếng tim đập kinh hoàng của anh, thấy được sự khẩn trương của anh, cùng sự khủng hoảng của anh.
Anh không cần lo lắng, mặc dù cho rằng anh đối với cô làm sai, đùa bỡn cô, cô vẫn không thể quyết tâm coi anh như không khí, người đàn ông này sớm vào lúc cô không kịp phòng bị đã ngụ lại trong lòng cô.
Nhẹ nhàng, thở dài.
“A Lỗi…” Cô nhìn thẳng vào mắt anh, tới gần anh, gần anh thêm chút nữa, cô có thể cảm giác anh lại ngừng thở rồi, có thể đụng đến trái tim đang đập của anh, cô cơ hồ dán lên môi anh, đau lòng nhỏ giọng nói: “Anh nói anh không đáng, nhưng anh rất xứng đáng.”
Cô thấy anh thở dốc, thấy chính mình trong mắt anh.
“Em yêu anh.” Cô nâng mặt anh, hôn lên đôi môi khẽ run của anh, nghiêm túc nói với anh: “Mặc dù em không muốn, nhưng em không thể ngừng yêu anh.”
Anh không thể tin được nhìn cô, khó mà tin được cô thực sự nói như vậy, trong nháy mắt cảm giác ù tai, anh rất sợ chính mình nghe lầm, nhưng cô lại mở miệng.
“Em thật vui vì anh bắt cóc em.” Cô rưng rưng mỉm cười, bộc trực: “Em thật vui vì làm chuyện ngu xuẩn không chỉ có mình em.”
Anh hít vào, lại hít vào, lúc này lại không là vì đau đớn, mà là bởi vì kích động không ngừng cuồn cuồn trong lồng ngực, kích động không đè nén được, anh không thể hiểu nổi nhìn người phụ nữ trước mắt, nâng tay chạm nhẹ vào khuôn mặt cô.
Động tác của anh mềm nhẹ như vậy, như là sợ chỉ cần đụng vào là làm hỏng cô, như là sợ cô sẽ biến mất, một chút, một chút, lại một chút, sau đó anh mới dám đặt toàn bộ tay dán lên mặt cô.
Người con gái này, xinh đẹp như vậy, nhưng lại bí ẩn đến lạ thường.
Nhịn không được nữa, anh cúi đầu hôn lên môi cô, hôn lên nước mắt của cô, hôn lên nụ cười của cô.
Anh không thể khống chế đem cô ôm chặt trong ngực, cô cũng nhiệt tình hôn trả anh, ngọt ngào ẩm nóng của cô cách chiếc quần thể thao cọ xát anh, giống như cô cũng khát vọng giống anh, cũng cần anh.
Anh rất nhớ cô, rất muốn cô, đã lâu như vậy, cảm giác giống như đã trải qua gần một thế kỷ, anh cần ở cùng cô, một lần nữa cảm giác cô. Anh không biết sự tình là thế nào phát sinh, đến khi nhận ra, quần của anh đã không thấy, anh cũng đã ở trong thân thể cô, cô gắt gao bao trụ anh, cảm giác kia tốt như vậy.
Cô đỏ bừng mặt, nắm chặt đầu vai anh, cái miệng nhỏ nhắn ướt át dán vào anh thở dốc.
“A Lỗi…”
Cô gọi khẽ tên anh, vẻ mặt như vậy kiều mỵ diễm lệ.
“Anh yêu em.” Anh ôm cô gái nhỏ trong lòng, rốt cuộc không thể đè nén trong lồng ngực kia, anh dán lên môi cô, khó có thể tự mình nói giọng khàn khàn: “Tú Tú, anh yêu em.”
Cô hít một hơi dài, con ngươi đen láy long lanh ánh nước, hơi hơi trợn to, sau đó lộ ra những tia sáng lấp lánh
Cô thở hổn hển, chỉ là trong nháy mắt, cô nắm chặt lấy đầu vai anh, đạt tới cao trào, đưa anh siết càng chặt, từng trận sóng triều kia, làm cho anh cũng khó nhẫn nại, cảm giác đó thật sự rất tốt, anh không thể nhẫn, chỉ là lại hôn môi cô, cùng môi lưỡi cô giao triền, đem cô kéo càng gần, đem chính mình càng vùi sâu vào cô hợp nhất làm một, cảm giác cô vui sướng, cô ngọt ngào đòi lấy.
Tú Tú xấu hổ không tự chủ, chỉ có thể dựa vào đầu vai anh, nhưng anh vẫn thấy không đủ, nhưng như vậy vẫn còn chưa đủ. Anh cần cảm nhận được cô nhiều hơn nữa, cần được phản ứng của cô nhiều hơn.
Cho nên, anh giơ tay cởi bỏ quần áo rộng rãi trên người cô, sau đó ôm cô lên giường, yêu cô.
Ngoài phòng, mưa vẫn còn rơi.
Trời cũng sẽ sáng, đêm càng lúc càng sâu.
Trước kia anh không thích đêm đen, không thích trời mưa, nhưng anh biết, từ nay về sau, anh sẽ không bao giờ sợ hãi đêm tối, sẽ không lại chán ghét hơi thở ẩm ướt kia.
Bởi vì trong màn đêm đen đó có cô, bởi vì ngày mưa có cô ở cùng anh.
Cô gối lên gối đầu của anh, cùng anh cuộn mình vào nhau, đắp trong ổ chăn, đang ngủ.
Mạc Lỗi vỗ về mặt cô, môi của cô, vẫn là khó mà tin được.
Trước kia anh không dám nhắm mắt vì sợ sẽ thấy ác mộng, hiện tại anh không dám mở mắt vì sợ đây sẽ là mộng.
Cô là thật, không phải mộng.
Anh có thể cảm nhận được hơi thở của cô, ngửi được hương vị thơm tho ngọt ngào của cô, anh không nên ầm ỹ phá giấc ngủ của cô, cho nên anh nắm tay cô, gối lên trên gối đầu, nhìn cô.
Cô nhìn có vẻ gầy hơn một chút, mắt còn có chút thâm quầng, anh đoán cô đã nhiều ngày chưa ăn uống tốt, cũng không ngủ ngon.
Ngực hơi nhói đau, càng thêm áy náy.
Cô cần ăn một chút gì đó, chờ cô tỉnh, anh có thể xuống dưới lầu làm vài thứ cho cô ăn, anh thích nhìn cô ăn. Có lẽ nên nướng một cái bánh táo, anh nhớ hôm qua mới giúp Tiểu Phì chuyển một giỏ táo vào phòng bếp. Cô thích bánh táo, anh nhớ bộ dạng cô khi ăn nó.
Có lẽ anh hẳn là nên đi tìm Tiểu Phì mượn một bộ quần áo cho cô mặc, anh không thể để cô mặc quần áo của anh đi xuống lầu để ăn cái gì đó, nhưng anh thích cô mặc quần áo của anh, như vậy mọi người sẽ biết cô là của anh.
Tú Tú của anh.
Thật nhiều, thật nhiều suy nghĩ ở trong đầu xẹt qua, đều là về cô…
Trước kia anh không nghĩ tới anh có thể cùng ai có tương lai, anh không dám nghĩ, mà lúc này anh dám, cô làm cho anh có thể nghĩ, có thể thấy.
Trời dần dần sáng, Tú Tú vì chói nắng mà tỉnh lại, mở mắt liền thấy anh trước mặt, yên lặng ngóng nhìn cô, hại trái tim cô bỗng chốc đập thật nhanh.
Trong hoảng hốt, cô còn tưởng rằng mình đang nằm mơ, nhưng anh nắm tay cô, nhẹ nhàng nắm, sau đó xiết chặt. Tim của cô, đập nhanh hơn.
“Hi.”
Anh nói, thanh âm gợi cảm lại khàn khàn, giống dải lụa mỏng phất qua lỗ tai cô.
“Hi…” Nhìn vào người đàn ông anh tuấn kia, cô thẹn thùng mở miệng, chỉ cảm thấy mặt nóng quá, liền ngay cả lỗ tai đều nóng lên.
Chậm rãi, anh giơ tay ra, từ trên cao nhìn xuống cô, khóe miệng anh nhếch lên, đem tay nhỏ bé của cô kéo đến bên môi, hôn môi, sau đó nói:
“Chào buổi sáng.”
“Chào buổi sáng…” Tú Tú mặt đỏ tim đập, xấu hổ đến muốn rụt tay về, lại luyến tiếc, cô thích anh nắm tay cô như vậy.
Nhìn người đàn ông kì lạ đang nằm giữa những ánh sáng chói chang, cô lộ ra nụ cười e lệ.
Nụ cười đó, ngọt như thế, làm anh cũng bị nhiễm, cười theo cô.
Nụ cười của anh, làm cô không nhịn được lấy đầu ngón tay chạm nhẹ vào cánh môi mỏng của anh, vỗ về, vuốt ve, nụ cười của anh.
Cô rất thích nụ cười của anh, rất thích nhìn anh cười.
Nhưng anh tươi cười, dưới sự âu yếm của cô, đôi mắt lam của anh càng sâu hơn, sau đó anh hé miệng, đưa lưỡi khẽ liếm đầu ngón tay cô.
Cô hít sâu, miệng lưỡi của anh nóng quá, làm cho toàn thân của cô nóng lên.
Một giây tiếp theo, anh xoay người đem cô đặt ở dưới thân, làm tim cô đập cấp tốc như chạy điện.
Được rồi, anh không phải là mộng.
Tuyệt đối không phải.
Nửa giờ sau, cô toàn thân mềm nhũn cùng anh ngâm mình trong bồn tắm lớn của anh. Cô hoàn toàn không muốn rời khỏi anh, tay cô căn bản không thể chuyển khỏi thân thể anh, cô rất thích liếm hôn mồ hôi trên người anh, rất thích dán trên người anh, cảm giác tim anh đập, rất thích dùng loại ánh mắt nóng rực nhìn cô, rất thích anh ở trong thân thể cô, cùng cô làm tình. Làm tình.
Cô từng nghe người khác hình dung về hai từ này, trước kia khi nghe từ đó, chỉ cảm thấy xấu hổ, không phải thực sự hiểu biết ý nghĩa của nó, cho tới bây giờ.
Làm tình.
Từ này chuẩn xác như thế, cô không nghĩ ra có chữ nào khác có thể thay thế.
Cô thật thích cùng anh làm tình.
Anh không xài bao cao su, cô không để ý, cô thích như vậy, cô thương anh, cô hy vọng có thể cảm giác được tất cả anh, cảm giác cùng anh chặt chẽ chạm vào nhau như thế, cảm giác anh cần cô.
Cô muốn có được đứa nhỏ của anh.
Cô biết anh cũng muốn, anh không có khả năng lại quên nhiều lần như vậy.
Sau đó, anh cùng cô tắm rửa sạch sẽ, anh lại giúp cô sấy khô tóc lần nữa, cảm giác đó thật thoải mái, làm cho cô buồn ngủ.
Sau đó anh lấy cho cô một cái áo thun khác, cùng một cái quần đùi, lại lấy một sợi dây nịt cho cô.
Cô không hề nghĩ nhiều, lễ phục hôm qua của cô đã ướt đẫm, hiện tại đã giống như cái mai rau khô, bị ném trong giỏ quần áo trong phòng tắm của anh.
Anh mang theo cô cùng nhau rời khỏi phòng, đi xuống lầu tìm đồ ăn.
Khi ở cầu thang cô nghe thấy tiếng người nói chuyện, có chút khẩn trương, nhưng anh nắm chặt tay cô, nhìn cô mỉm cười.
Cho tới bây giờ cô vẫn không thể kháng cự trước nụ cười của anh, cho nên cô đi theo anh.