Ông ấy và A Lỗi rất giống nhau, chỉ là hơi già một tí, mái tóc nhuộm vàng càng nhạt càng sáng hơn, trên mặt vẫn còn chút vết tích của năm tháng, nhưng ông và A Lỗi vẫn điển trai như nhau.
Đó là ba anh, cô biết chứ.
Tú Tú ngượng ngùng nhanh chóng gạt nước mắt trên mặt, lại phát hiện mặc dù ông ấy mỉm cười, nhưng trong mắt cũng ngấn lệ.
Cảm ơn con.
Ông ấy thầm lặng mở miệng, con ngươi xanh biếc ẩn chứa nước mắt có loại cảm kích khó diễn tả được.
Cô chỉ có thể áp lên ngực, rưng rưng mỉm cười lắc đầu, sau đó xoay người đi ra ngoài, trở lại khu vườn kia, để lại cho cho ba người họ.
Cô ngồi trên chiếc xích đu trắng.
Bầu trời trong xanh, từng áng mây trắng, trong không khí thoảng thoảng mùi vị của biển.
Khi cơn gió hây hây lướt qua, những phiến lá xào xạc trên đầu cô, khiến một chút sáng chằng chịt lóe lên.
Chẳng biết mấy con ve sầu từ đâu, đã bắt đầu ríu rít kêu ở trên cây.
Ở đây thật thoải mái, thật là đẹp, tựa như giấc mộng vậy.
Cô nghe Khả Phỉ nói, nơi này gọi là “bí mật”, à một cửa hàng hương liệu, bán tinh dầu và cây hương thảo, còn có nến và xà phòng thủ công.
Ở đây thực sự rất có cảm giác như khu vườn bí mật, cô rất thích nơi này.
Khả Phỉ nói, nơi này là Như Nguyệt và Mạc Sâm tự tay dựng nên, hai người họ vốn dự định cặp song sinh sau khi tốt nghiệp trung học, sẽ dọn đến ở chung với bọn Cảnh Thúc. Để nơi này chỉ là một cửa hàng, nhưng ngoài ý muốn lại thay đổi rất nhiều chuyện.
A Lỗi lựa chọn rời đi, Như Nguyệt và Mạc Sâm ở lại, ở lại cái nhà này, ở lại nơi có hồi ức của đứa con trai.
Một người mẹ, phải có bao nhiêu can đảm, mới có thể mạo hiểm để người khác cứu vớt con trai mình? Phải kiên cường cỡ nào, mới có thể mở miệng yêu cầu người hỗ trợ trở về?
Mẹ anh, là một người rất vĩ đại.
Chuyện ngoài ý muốn kia, mang con trai bà đi, không chỉ một, mà là hai người.
Mười năm không tính là ngắn, nhưng Như Nguyệt luôn luôn giữ gìn nơi này rất tốt, bà chờ con trai bà về, bà tin tưởng anh chắc chắn sẽ trở về, và bà chăm sóc nơi này để nó luôn luôn là một gia đình.
Đổi lại là cô, bản thân Tú Tú cũng chẳng biết có thể làm được không?
Cuộn tròn trên xích đu, cô ngắm khu vườn xanh biếc, chỉ cảm thấy tràn ngập tình yêu.
Cô biết trên đời này, không phải người mẹ nào cũng giống mẹ anh, cô rất hâm mộ anh, cũng vì anh mà vui vẻ.
Một đôi bươm bướm khe khẽ bay trước mặt, mang theo hương hoa gió mát lướt nhẹ qua.
Tối qua ngủ không ngon, khi nãy lại đi mấy tiếng đồng hồ, hiện tại vừa buông lỏng một chút, chỉ cảm thấy rất buồn ngủ.
Cô ngáp liên tục cố gắng chống chọi, nhưng nơi này thoải mái quá, ghế xích đu bằng gỗ lại rộng rãi dễ chịu như vậy, cô nhịn không được từ ngồi biến thành nằm.
Gió mát thổi, quyển tiểu thuyết trên ghế tung bay, trong gió ngoại trừ mùi hương của hoa, hương vị của biển, dường như còn mùi bánh bông lan làm người ta phải chảy nước bọt.
Thơm quá…
Tú Tú khép hờ đôi mắt, nghĩ.
Cô đói bụng, cô hẳn phải đứng dậy tìm ít đồ ăn thôi, hay là đến nhà hàng cách vách nhỉ.
Khả Phỉ nói tài nấu nướng của Đào Hoa rất tốt, tài nấu nướng của A Lỗi cũng học từ bà.
Ôi, còn có ba anh đẹp như minh tinh điện ảnh.
Mạc Sâm rất đẹp, cô thích dáng dấp của ông, cô đoán khi A Lỗi về già, cũng sẽ đẹp lão như ông vậy.
Thật tốt…
Tưởng tượng dáng dấp anh ba mươi năm sau, cô bất giác mỉm cười.
Trong lúc ngẩn ngơ, cô cảm giác được có người bế cô lên, trên người người đàn ông có mùi vị của anh, cô hít sâu, càng thêm buông lỏng.
Cô nghe mẹ anh nói nhỏ, nghe giọng của ba anh, còn có trả lời trầm thấp khàn khàn của anh.
Cô hẳn phải mở mắt rồi, nhưng cô mệt mỏi quá, hơn nữa để anh ôm như vậy rất thoải mái, cô có thể nghe được nhịp tim của anh, cảm nhận được nhiệt độ trên người anh, ngửi được mùi hương của anh.
Anh khiến cô yên tâm như con thuyền nhỏ ấm áp.
Anh sẽ chăm sóc cô, cô biết.
Cho nên, cô để mình tựa vào lòng anh, tiến vào giấc mộng đẹp, thiếp đi…