“Em muốn ở cùng với cô ấy.” Mạc Lỗi nhìn người đàn ông cùng anh lớn lên.
“Cha mẹ cô ấy rất khó trị.” Hàn Võ Kì cười cười, cảnh cáo anh.
“Em biết.”
Hàn Võ Kì thần sắc tự nhiên nói: “Cậu đã nói với Mạc Sâm cùng Như Nguyệt chưa?”
Anh thấy cổ họng căng thẳng, lại nói: “Em sẽ.”
Hàn Võ Kì nhìn mắt anh, vừa cười, lần này, anh ta cũng không tiếp tục bức bách anh nữa, chỉ vừa lòng gật gật đầu: “Tốt lắm.”
Phượng Lực Cương nghe xong, cũng hé miệng nở nụ cười, sau đó hỏi: “A Lỗi, về vụ của Triều Đại, cậu còn muốn tham gia không?”
Mạc Lỗi vẻ mặt lạnh lẽo, chắc như đinh đóng cột nói: “Đương nhiên.”
“Ok, anh cũng không nhiều lời nữa.” Hàn Võ Kì nhìn anh đi thẳng vào vấn đề, nói: “Vụ này ngay từ đầu là do anh chủ động đề nghị tiếp nhận.”
Anh Võ chủ động?
Anh ngẩn người, rồi đột nhiên chợt hiểu, khuôn mặt tuấn tú lại ửng đỏ, xấu hổ hỏi lại: “Cho nên, đây không phải là ngoài ý muốn?”
“Không.” Hàn Võ Kì tựa lưng vào ghế ngồi, bắt chéo chân, hay tay ở bụng xoa xoa, nói: “Hai lần ngoài ý muốn trước là thật sự ngoài ý muốn, nhưng vụ đập gãy chân model là do chúng ta làm vì muốn cho Đồ Hoan thay vào vị trí đó, người mẫu kia thực sự không bị gãy chân, cô ta chỉ là đã nhận tiền của chúng ta, đem vị trí đó nhường ra. Nhưng trừ những chuyện đó ra, những thứ còn lại đều là ngoài ý muốn.”
Anh lại ngẩn người, có chút kinh ngạc, chỉ nghe anh Võ nói.
“Ngay từ đầu anh quả thật là vì cậu, mới đi điều tra công ty kia, nhưng nói thật, những chuyện trước đó, ngoài ý muốn là tự nhiên nhiều hơn, giống như là môn quy của công ty Triều Đại, luôn ít nhiều có vài vấn đề, chỉ là lớn hoặc nhỏ thôi. Ông ta muốn truyền tin này ra ngoài, quả thật là vì sao, nói thực ra anh vốn cho rằng đêm qua, người nọ sẽ nhân cơ hội giở trò quỷ, phá hư buổi tiệc sinh nhật của Chu Lị Hinh, nhưng trừ việc cậu mang Đường Tú Tú ra ngoài, thì không có chuyện gì phát sinh.”
“Cho nên các anh còn chưa biết là ai đã tạo ra những chuyện ngoài ý muốn đó?” Tú Tú nói xong điện thoại, trở về liền nghe thấy anh Võ nói chuyện, không nhịn được mở miệng hỏi.
“Không biết.” Phượng Lực Cương quay đầu nhìn cô gái kia, cười nói: “Cho nên bọn anh mới cần A Lỗi tiếp tục làm vị hôn phu của Hoan Hoan.”
Lời này vừa nói ra, làm cho Tú Tú ngẩn người.
“Trước trận đổi tướng, sẽ rất dễ khiến cho người khác chú ý.” Hàn Võ Kì nhìn cô cười nói: “Nhưng nếu em không muốn, anh cũng có thể có an bài khác, em thấy thế nào?”
Hả? Hỏi cô.
“Ách, em…” Mặt Tú Tú lại hồng, xấu hổ không biết nói như thế nào cho phải.
“Bọn anh biết em không thích A Lỗi cùng Hoan Hoan cùng nhau, là anh cũng cảm thấy nhìn chướng mắt.” Phượng Lực Cương dựa cả người vào lưng ghế, khóa ngồi trên ghế, đem đầu đặt ở trên lưng ghế nói với cô, cười gian: “Bạn trai cả ngày cùng xà mỹ nhân dính vào nhau, sao chịu nổi, đúng không?”
Bạn, bạn trai.
Tú Tú mặt đỏ tim đập, nhanh chóng liếc nhìn A Lỗi một cái, chỉ thấy anh ôn nhu nhìn cô, nói: “Anh không có cùng cô ấy dính với nhau cả ngày.”
“Không sai, hơn nữa em cũng không phải là xà mỹ nhân.”
Thanh âm này gần ở sau người, làm cho cô phát hoảng, vừa quay đầu lại liền thấy mỹ nhân kia dáng người cao ráo mặc một chiếc áo đáng yêu cùng cái quần đùi siêu ngắn thoảng đi qua bên người cô.
“Hi, Tú Tú.” Đồ Hoan cùng cô cười chào hỏi, thấy quần áo trên người Đường Tú Tú, cô hếch mày lên, chế nhạo: “Quần áo đẹp quá đi, hiệu tảng đá sao? Mua ở chỗ nào thế?”
“Tôi không biết là cái nào… nha, a, nha…” Cô một chút cũng không phản ứng được, khi nói xong mới lĩnh ngộ được ý của Đồ Hoan là gì, oanh một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô nháy mắt càng đỏ, chỉ kém một chút sẽ bốc hơi nước.
“Trời ạ, mặt chị siêu hồng nha, khó trách A Lỗi lại thích chị đến thế.” Đồ Hoan giật mình nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, không nhịn được nở nụ cười.
“Tôi, tôi cái kia… Quần, quần… quần áo bị ướt…” Tú Tú đưa tay che mặt, quẫn bách cố gắng giải thích.
“Cho nên mới… Mới mượn đồ của A Lỗi…”
Bộ dáng xấu hổ kia của cô, làm cho Mạc Lỗi không nhịn được tiến lên, kéo ra một cái ghế, để Tú Tú ngồi xuống, sau đó ngồi bên cạnh cô, trừng mắt với Đồ Hoan, nhắc lại: “Ngày hôm qua trời mưa.”
Đồ Hoan vỗ vỗ ngực, rút lui một bước: “Ai da, cậu như vậy thật hung dữ làm sao, quần áo Tú Tú bị ướt, cậu có thể mượn đồ của tớ, hoặc của Tiểu Phì, chị Tiểu Hoa, Điềm Điềm hay Rain mà.”
Nói xong, cô còn không quên khom người cùng tiểu nữ nhân đang giấu mặt sau lưng A Lỗi nói: “Tú Tú, em nói cho chị nghe, tảng đá thối này cho chị mặc quần áo của anh ta, hoàn toàn không có ý tốt gì đâu, tám phần là do chị quá đáng yêu, anh sợ chị bị những người khác thấy, sẽ bị cướp đi, cho nên mới cho chị mặc đồ xấu xí như vậy.”
Gì? Là như thế này sao?
Tú Tú nháy mắt mấy cái, còn có chút hoài nghi, giương mắt đã thấy người đàn ông kéo ghế ngồi xuống bên cạnh, ngăn giữa cô với Đồ Hoan, tai phải nháy mắt đã phiếm hồng, hơn nữa anh cũng không có há miệng kháng nghị hoặc giải thích, chỉ vươn tay, ở dưới bàn nắm tay cô.
Trong phút chốc, vừa thẹn vừa mừng, không tự kìm hãm được cũng nắm lấy tay anh.
Đồ Hoan tinh mắt nhìn thấy, cười đến càng ngọt ngào, “Ai da, thì ra chị cũng rất muốn bị cho ăn mặc xấu sao, nói sớm phải tốt không.”
Nghe vậy, Hàn Võ Kì cùng Phượng Lực Cương đều nở nụ cười.
Tú Tú thật là cảm thấy mặt muốn bốc hơi nước, toàn thân từ đầu đến chân đều nóng như thiêu đốt, cô thậm chí có thể thấy tay chính mình bị anh nắm giữ cũng đều là hồng, bất quá vẫn là luyến tiếc rụt tay lại.
“Được rồi, được rồi, Tiểu Hoan, em cũng đừng chọc A Lỗi với Tú Tú nữa, trước nói chuyện chính sự đi.” Hàn Võ Kì cười nhắc nhở cô ấy.
“Ok, nói chuyện chính.” Đồ Hoan tự rót một ly nước, kéo ghế dựa ra, cũng ngồi xuống, “Em thấy sau khi trải qua đêm qua, A Lỗi tám phần là phá hư chuyện, còn không bằng để cho A Lỗi bỏ rơi em, cùng ở với Tú Tú, như vậy càng có thể xâm nhập sâu hơn.”
“Không được.” Mạc Lỗi vặn xoắn mi kháng nghị, “Tú Tú không liên quan đến chuyện này.”
“Sao lại không liên quan? Cô ấy là tiểu công chúa của Triều Đại đó.” Đồ Hoan nhướn mày nói: “Năm đó Chu Lị Hinh mở công ty, dùng tiền của Đường gia, sau khi Đường gia qua đời để lại toàn bộ tài sản cho Tú Tú, cô ấy mới là cổ đông lớn nhất ở Triều Đại, cho nên Vương Triều Dương mới muốn cưới cô ấy.”
Anh ngẩn người, quay đầu nhìn cô.
Tú Tú thấy biểu cảm kinh ngạc kia của anh, bỗng nhiên biết anh thực sự không biết chuyện này, anh hoàn toàn không biết thân thế gia cảnh của cô đáng giá bao nhiêu, anh quay đầu tìm cô không phải vì tiền, không phải vì tài.
Anh yêu cô.
Trong phút đó, đối với tình cảm tràn ngập của người đàn ông này, cô không nhịn được nhìn anh mỉm cười.
“Em không phải.” Cô đỏ mặt, nhìn người đàn ông bên cạnh nói: “Em không phải là cổ đông lớn nhất ở Triều Đại, từ lúc em hai mươi tuổi, liền đem đại bộ phận cổ phiếu tặng ra ngoài, chỉ chừa một chút ngừa vạn nhất mà thôi.”
“Em cho ra ngoài?” Phượng Lực Cương tò mò hỏi: “Vì sao? Đó là một số tiền rất lớn không phải sao?”
Vì sao? Đáp án vấn đề này, làm cho cô có chút thẹn thùng, cô ngượng ngùng trả lời, nhưng người đàn ông bên cạnh nắm chặt tay cô cổ vũ.
Tú Tú nhìn ánh mắt ôn nhu của anh, trong lòng càng ấm.
Tú Tú, anh yêu em…
Khi anh nói những lời này, cô còn khó tin được, cho rằng anh chỉ là bởi vì nhất thời kích tình mà bật thốt lên, nhưng người đàn ông này thực sự yêu cô, không phải vì tiền của cô, không phải vì muốn dựa vào tài hoa của cô, chỉ là vì cô chính là cô.
Không thể đè nén ngọt ấm trong lòng, Tú Tú hít vào một hơi, mới nhìn hướng anh cùng người nhà và các bạn của anh, có chút xấu hổ trả lời: “Em không cần nhiều tiền như vậy, em cứ luôn cảm thấy trên đời này còn có nhiều người cần đến chúng hơn so với em, nhiều tiền quá, cũng không có ai yêu em, sẽ chỉ làm mọi người tính toán xem em đáng giá bao nhiêu, cho nên em đem tiền quyên góp ra ngoài.”
“Đó là cổ phiếu, không phải tiền mặt, chị đem cổ phiếu bán cho ai?” Đồ Hoan hỏi.
“Luật sư của mẹ chị, Tô Ngọc Linh.” Tú Tú ngoan ngoãn trả lời.
“Tô Ngọc Linh?” Phương Lực Cương ngẩn người, đi theo hỏi: “Chờ một chút, vị luật sư này anh có ấn tượng cô ấy, không phải là mẹ của Vương Triều Dương chứ?”
“Đúng vậy.” Tú Tú gật gật đầu.
“Tú Tú, ban đầu em chiếm bao nhiêu cổ phần ở Triều Đại, em có nhớ không?” Hàn Võ Kì hỏi.
“Đại khái khoảng 30%.”
“Trong tay em giờ còn bao nhiêu?” Hàn Võ Kì hỏi lại.
“Khoảng 5%.” Tú Tú nói.
Lời vừa nói ra, Phượng Lực Cương cùng Hàn Võ Kì liếc nhìn nhau, hếch mày, trong lòng có chủ ý.
Tú Tú bất an nhìn hai người đàn ông kia, hỏi: “Có chuyện gì vậy?”
Phượng Lực Cương nói với cô: “Căn cứ theo điều tra của bọn anh, mẹ em hiện nay có 30% cổ phần, ba em có 10%, cộng lại là 40%, bọn anh còn tưởng rằng em chiếm giữ 30% còn lại, nhưng theo như em nói, em đã bán hết 25% cổ phần trong tay, mà mấy tháng trước một kim chủ bên Mỹ đã lục tục mua lại 15% cổ phần lẻ, nếu thêm 5% em sở hữu, thì sẽ là 45%, vượt qua số cổ phần ba mẹ em đang sở hữu.”
“Cho nên?” Cô không hiểu.
Mạc Lỗi nghe tới đây cũng đã hiểu, anh ở Hồng Nhãn cũng đã lâu, thấy nhiều loại chuyện như thế này, anh giải thích với cô, “Vương Triều Dương muốn cưới em, là vì anh cần số cổ phần còn lại trong tay em, những chuyện ngoài ý muốn này chỉ sợ là do anh cùng với mẹ anh gây ra.”
“Vì sao?” Tú Tú sửng sốt một chút.
“Vì kéo dài thời gian, làm cho giá cổ phiếu rơi chậm lại.” Hàn Võ Kì nói.
“Nhưng nếu cứ như vậy, cũng không phải sẽ làm cho số cổ phiếu trong tay bọn họ bị giảm giá trị sao?” Tú Tú càng ngày càng hoang mang.
“Giảm giá trị mới tốt, điều này sẽ làm cho kim chủ ở Mỹ cho dù muốn đánh trống rút lui, cũng sẽ không lập tức rút tay, mà là sẽ có chút thất vọng một chút.” Đồ Hoan nhìn cô, nói: “Thừa dịp này, Vương Triều Dương nếu có thể lấy đi 5% cổ phần trong tay chị, bọn họ liền có được 30% cổ phần.”
Trong lòng cô nhảy dựng, vội vã lại hỏi: “Nhưng nó vẫn không vượt qua số cổ phần cha mẹ chị sở hữu mà, không phải sao?”
“Đúng, nhưng cứ như vậy, bọn họ có thể cầm 30% này, lấy giá cao bán lại cho kim chủ nước Mỹ.” Phượng Lực Cương nhìn cô, nói: “Lão kim chủ người Mỹ trong tay có 15%, cộng lại là 45%, vậy thực sự có thể thay đổi Triều Đại.”
Tú Tú thất thần, thế này mới chợt hiểu, không thể tin được nói: “Nhưng… Dì Tô cũng quen với mẹ em gần mười năm, hai người là bạn tốt với nhau từ thời trung học…”
“Đây chỉ là giả thiết mà bọn em suy đoán thôi.” Đồ Hoan nói với cô: “Hết thảy đều cần phải điều tra.”
Tú Tú nhìn cô, biết câu nói này chỉ là an ủi cô mà thôi.
Cô có chút mờ mịt, sau đó mới lĩnh ngộ, nếu hết thảy đều là sự thật, chẳng khác nào là cô đem công ty bán đi.
“Ông trời, mẹ em mà biết chắc sẽ phát bệnh…”
Trong lúc nhất thời, cô có chút kinh hoảng, không biết nên như thế nào liền nhìn A Lỗi, nói: “Triều Đại là sinh mệnh của mẹ, lúc trước em bởi vì dì Tô nói tuyệt đối sẽ không bán, mới có thể đem cổ phiếu giao cho bà.”
Cô rất đơn thuần, mới có thể tin tưởng người ngoài đơn giản như vậy.
“Đó không phải là lỗi của em.” Mạc Lỗi nâng tay vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt của cô, “Huống hồ 5% cổ phần vẫn còn trong tay em, không sao đâu.”
Cô hy vọng thật là như thế, bằng không cô sợ mẹ vì như vậy sẽ bệnh mất, đại khái cả đời cũng không tha thứ cho cô.
“Cả cuộc đời của mẹ em, không chịu đựng được nhất chính là nghe người khác nói, muốn cô giao công ty cho người ngoài, thậm chí đem quyền kinh doanh nhượng lại, sẽ làm bà phát điên.”
“Yên tâm, bọn anh hiện tại đã biết ai là người đang tác quái, vậy là xong rồi.” Hàn Võ Kì nháy mắt, nói: “Hoan Hoan, chờ A Chấn đưa Tiểu Phì đi mua đồ ăn về, em cùng anh ấy tới nhà họ Vương nghe lén. Lực Cương, cậu cùng A Nam xử lý lão người Mỹ.”
Cho rằng mình đã bị loại ra bên ngoài, Mạc Lỗi đang muốn mở miệng, người đàn ông kia liền chủ động mở miệng.
“Đừng nóng vội, cậu cùng Tú Tú đi với anh gặp người ủy quyền.” Hàn Võ Kì nói.
“Đi cùng nhau?” Tú Tú yên lặng.
“Chu Lị Hinh là mẹ của em?” Hàn Võ Kì cười cười nói: “Em đương nhiên cùng bọn anh đi gặp bà.”
Nghĩ đến việc tới gặp mẫu thân nói thẳng ra việc mình đã làm, khuôn mặt nhỏ nhắn của Tú Tú trở nên trắng bệch, nhưng người đàn ông bên cạnh lại nắm chặt tay cô.
Cô ngẩng đầu, thấy anh nhìn cô, trầm giọng nói: “Không có việc gì.”
Tú Tú cố nở một nụ cười, nhưng anh nhìn ra được, tuy trên mặt cô cười, nhưng lại có bao nhiêu miễn cưỡng.
Nhiều tiền như vậy, cũng không có ai yêu em.
Cô nói, nói như vậy.
Cô có tiền, rất nhiều tiền, nhưng cô đem tiền quyên tặng ra ngoài.
Mà anh rõ ràng, người đàn bà sinh ra cô, đã đối đãi với cô như thế nào, mẹ của cô không hề đánh cô, nhưng bà nhiều năm áp bách cô, nhục nhã cô, khắc họa không biết bao nhiêu vết thương ở trong lòng cô. Làm cho cô trở nên tự ti, làm cho cô cảm thấy xấu hổ về thân thể chính mình, làm cho cô không dám mặc quần áo xinh đẹp mà mình thiết kế.
“Anh sẽ ở cùng với em.” Anh nhìn cô, nhận lời: “Em không cần sợ hãi.”
Cam đoan của anh, làm cho tâm Tú Tú căng thẳng, cô không nghĩ cô biểu hiện rõ ràng như vậy.
Nói thật, cô thực sự không muốn đi đối mặt với mẹ mình, cô quả thật cảm thấy sợ hãi, nếu có thể, cô tình nguyện giống hồi nhỏ, khi nghe thấy ba mẹ cãi nhau, liền tìm một chỗ nào đó trốn đi, thẳng đến khi sự tình trôi qua.