Nói không chừng, đây chính là một giấc mơ.
Anh cùng cô nằm trên giường, vươn tay kéo cô vào lòng.
Cử chỉ này lại làm cho đôi mắt hạnh hơi hơi mở to chút, nhịn không được nhìn anh, cô còn tưởng rằng người đàn ông sau khi xong việc, đều khẩn cấp muốn chạy trốn, trong phim đều là diễn như vậy.
Nhưng nếu anh không hề tìm cớ để chuồn đi, còn tiếp tục muốn ngủ cùng cô.
“Như thế nào?” Nhìn thấy vẻ mặt của cô, anh thấp giọng hỏi.
“Anh không cần đi làm sao?” Ở trong lòng anh ngẩng đầu, Tú Tú nhìn anh, nhỏ giọng hỏi.
“Không cần”. Anh nhếch miệng, tự giễu nói: “Tôi được nghỉ”.
“Nghỉ? Công ty của các anh đóng cửa à?” Cô đánh cái ngáp nhỏ, tò mò hỏi lại.
“Gần như thế”. Anh giơ tay lên, đem sợi tóc trên mắt anh đầy ra, thuận tay cùng ngón cái mơn trớn mi của cô.
“Thật tốt...” Cô than thở, nhắm lại hai tròng mắt, khóe miệng khẽ cong.
“Sao lại nói như thế?”
Cô không đáp, chỉ tiếng hít thở đều, anh mới phát hiện cô ở trong chớp mắt đã chìm vào mộng đẹp.
Nhanh như vậy?
Nhìn cô gái nhỏ dính gối liền ngủ, anh không biết nói gì, không biết nên hâm mộ ghen tị cô ngủ ngon, hay là nên lo lắng cô không có tâm phòng bị.
Cô ngủ, thoạt nhìn vẫn là mê người đến như thế, hai má phấn nộn mềm nhẵn tinh khiết, như là nước hồ trong vắt.
Đêm qua, anh cũng không phải ôm ý đồ lên giường với cô mà vào cửa, đương nhiên anh cũng không nghĩ dựa vào một chén sữa nóng có thể ngủ, anh chỉ là không muốn một mình trở về phòng mở to mắt nhìn đồng hồ báo thức trên tường đếm thời gian chờ hừng đông.
Anh không dự đoán được khi anh uống sữa xong, thể nhưng thật sự liền có thể ngủ.
Anh không hề có ý định chiếm tiện nghi cô, khi cô tỉnh lại, anh liền tỉnh, bị cô trêu chọc đến tỉnh lại, anh rõ ràng biết cô tỉnh khi nào, lại sợ cô xấu hổ, anh tiếp tục giả bộ ngủ.
Mà khi cô vuốt ve vết thương cũ trên đầu anh, một loại cảm xúc kỳ quái nảy lên trong lòng.
Cô ôn nhu chạm vào, giống cánh bướm, như gió xuân, thật thoải mái, trong nháy mắt lại tiến vào đáy lòng anh. Theo phản xạ cầm lấy tay cô, muốn ngăn cản cô, nhưng mở mắt ra vừa nhìn thấy mặt cô, anh liền thất thần.
Cô mở to mắt, đôi mắt hạnh chứa cảm xúc kỳ quái, cơ hồ, giống như là đau lòng.
Sau đó mặt cô đỏ lên, khẽ nếch cái miệng nhỏ nhắn, đôi mắt xấu hổ, anh nhìn rạng mây hồng trên mặt cô đang dần khuếch tán, chưa tới một giây sau ngay cả lỗ tai cũng hồng, bộ dáng đó thật sự mê người, thật đáng yêu.
Anh hôn cô theo bản năng, sau đó liền không khống chế được.
Anh là người đàn ông đầu tiên của cô.
Anh không nghĩ quá nhiều, cô cứ như thế tràn ngập vị phụ nữ, gợi cảm mê người như vậy, hơn nữa mới uống vài chén sẽ bị say, anh còn tưởng rằng cô giống những người phụ nữ khác, sớm có đàn ông.
Nhưng cô không có.
Kỳ thật có rất nhiều chi tiết nhắc nhở anh, sự e lệ của cô, việc cô không giỏi hôn môi, thái độ kinh hoàng của cô khi lần đầu tiên tỉnh lại ở trong lòng anh, nhưng anh đoán anh theo bản năng cố ý xem nhẹ những điểm đáng ngờ.
Cô gợi cảm động lòng người, bộ dáng xấu hổ kinh khiếp, bộ dáng mềm mại mê người, chỉ làm cho anh càng muốn giữ lấy cô, càng muốn nhìn cô hoàn toàn vì anh mở ra chính mìn, muốn nghe cô phát ra cái loại rên rỉ khó nhịn nũng nịu đó...
Cô là người đơn giản ngây thơ, anh đã biết ngay từ đầu.
Người phụ nữ này ăn cái gì thì giống như dùng toàn thân cảm nhận món ăn, cô sẽ không tự giác phát ra tiếng rên nhẹ, không thể khắc chế lộ ra biểu tìn vui sướng, trực tiếp mà thuần túy.
Cô sẽ không làm bộ, không có chút dối trá.
Anh biết cô thực mẫn cảm, biết phản ứng của cô sẽ rất trực tiếp, anh quả thật từng nghĩ tới, nếu là cùng cô trên giường, cô có phải cũng sẽ mẫn cảm nhiệt tình như thế hay không.
Cô quả thật như vậy.
Hoàng toàn vượt quá tưởng tượng của anh.
Cô đối với mỗi một lần anh đụng vào, mỗi một đụng chạm thăm dò, đều có phản ứng. Cô thích anh âu yếm cùng hôn môi, anh có thể nghe thấy cô khó nhịn phát ra tiếng rên nhẹ... cùng tiếng hít sâu.
Đáng yêu thẹn thùng, phản ứng trực tiếp lại như vậy, làm cho anh muốn nhìn đến càng nhiều, muốn nghe đến càng nhiều, muốn biết càng nhiều.
Anh đã lâu lắm rồi hắn không gần gũi phụ nữ, nên khi chạm vào cô anh hoàn toàn không dừng được, mặc dù phát hiện cô là lần đầu tiên, anh vẫn là không thể thả chậm, cùng cô một chỗ cảm giác thật là tốt.
Gần gũi với cô là chuyện tốt đẹp nhất mà anh có, tốt đẹp đến mức anh quên hẳn là phải bảo vệ cô.
Anh đúng là không có bệnh lây qua đường sinh dục, anh vừa mới thông qua cuộc kiểm tra sức khỏe của công ty, nhưng anh đã quên mang bao cao su, cũng quên rời khỏi ở một khắc cuối cùng.
Chuyện này quả làm khó anh và cũng chưa từng xảy ra với anh, anh chưa từng tính cùng với ai định xuống, anh không cho là mình phù hợp với việc có một gia đình.
Nhưng nếu cô mang thai, anh sẽ chịu trách nhiệm.
Hi vọng sự tình sẽ không đi đến bước kia, bởi vì anh rõ ràng kia tuyệt đối sẽ không có kết cục tốt đẹp.
Anh biết rõ, nơi này không chỉ là phòng làm việc của cô, mà còn là nhà.
Chỉ cần người vào phòng cô, đều có thể rõ ràng cảm giác này.
Cô dốc lòng bố trí ổ nhỏ này, ở mỗi một cái góc phòng, đều thể hiện tâm tư suy nghĩ của cô.
Đây là nhà.
Anh biết, anh cũng từng có một gia đình, một gia đình ấm áp, giống như nơi này, được chủ nhân trân trọng chiếu cố, anh có thể nhận ra được hơi ấm gia đình.
Cô là cô gái tốt, đáng giá cho một người đàn ông tốt chân chính yêu cô.
Cô đang ngủ, tựa vào ngực anh, cuộn mình vào lòng anh, còn vô ý đem khuôn mặt nhỏ nhắn áp vào ngực anh, cọ hai cái, sau đó lộ ra nụ cười an tâm.
Bộ dáng kia, thật sự là… thật đáng yêu.
Tựa như con mèo nhỏ đáng yêu.
Không tự giác, anh nhếch khóe miệng lên, không tiếng động cười khẽ.
Ngoài cửa sổ ồn ào náo động, tiếng người không biết khi nào đã muốn tan hết, người đi làm cũng đã đi làm, kẻ đi học cũng đã đến trường, chỉ có mưa phùn, vẫn như cũ nhẹ nhàng theo gió phiêu lãng.
Trong phòng thật yên tĩnh, chỉ có nắng mông lung hơi chiếu sáng lên thân thể của cô, hơi thở cô hơi nóng, nhè nhẹ vỗ về trong ngực của anh.
Cảm giác này, làm cho người ta tự giác thả lỏng.
Tóc đen của cô ở trong ánh sáng nhạt như tơ mềm.
Cảnh vật trước mắt không biết như thế nào bắt đầu mông lung, anh cho là mình sẽ không ngủ tiếp được, nhưng cơn buồn ngủ tự nhiên kéo đến.
Tim của cô đập nhè nhẹ, anh có thể cảm nhận được qua làn da truyền đến chấn động nho nhỏ, âm thanh thình thịch ổn định, lại an ủi anh một cách lạ thường.
Anh muốn ngủ, anh biết.
Có một giây, anh lo lắng ác mộng lại đột kích, nhưng ngửi được mùi hương của cô, da thịt cô ấm áp áp vào anh, còn có nhịp tim đập…
Không biết tại sao, lo lắng kia chỉ vụng trộm lén qua trong óc, lại nhanh chóng biến mất.
Sau đó, anh lại chìm vào trong bóng tối.
Tiếng chuông di động vang lên.
Cô nửa mê nửa tỉnh đứng lên, mắt buồn ngủ bắt điện thoại.
“A lô?”
“Tú Tú, cậu ở nơi nào?”
“Mình? Ở nhà.” Cô xoa mắt buồn ngủ, ách xì một cái nói.
“Cậu ở nhà? Sao giờ này cậu còn ở nhà?” Trong di động người phụ nữ nghe vậy hét thất thanh thành tiếng, như bệnh tâm thần nói :”Trời ạ! Lễ phục của Linda đã xong chưa? Cậu đừng nói là chưa hoàn thành nha? Hai giờ nữa cậu có buổi triển lãm, có nhớ không! Đừng nói cậu chưa làm xong, cậu đã hứa với mình, van cầu cậu, cầu xin cậu nói cậu đã hoàn thành rồi đi --”
“Đêm qua mình đã làm xong lễ phục cho Linda rồi, làm xong mới ngủ mà.” Cô buồn cười nói xong, sau đó mới đột nhiên tỉnh ngộ lại: “Đợi chút, cậu nói cái gì?! Hai giờ nữa? ! Hiện tại mấy giờ? !”
“Bốn giờ rưỡi!”
Tú Tú hít sâu một hơi: “Cái gì? Bốn giờ rưỡi?”
Cô bị dọa đến hoàn toàn tỉnh lại, luống cuống tay chân bò xuống giường đi, “Thực xin lỗi, mình ngủ quên, mình lập tức đi qua!”
“Không cần, mình đón cậu!” Người phụ nữ nói xong, lại nhanh nói : “Không được, như vậy sẽ tốn thêm thời gian, cậu mau tới, nhớ rõ kêu Tiểu Hoàng, ngồi taxi trực tiếp đến đây, làm ơn đừng ngồi xe bus hoặc xe điện ngầm, tiền xe mình trả! Mau mau mau!”
Tú Tú vừa nghe vừa chạy về hướng bàn làm việc, sau đó mới phát hiện mình không có mặc quần áo, cô hút khí lạnh, lại chạy về tủ quần áo bên kia, kích động tùy tiện cầm quần áo ba chân bốn cẳng mặc vào, một bên vội vàng xin lỗi.
“Thực xin lỗi, thật sự mình không cố ý, cậu nói cô ấy đợi một chút, mình lập tức đến ngay!”
Nói xong, cô tắt máy, một mặt xỏ chân vào quần, nhưng vì đang hoảng loạn, cô cứ không thể mặc cho ổn, nhịn không được một vừa mặc đồ vừa đi, kết quả lại té sấp về phía trước, mắt thấy sẽ có “chó ngã ăn phân”, thì thời điểm ngàn quân nguy kịch, người nào đó lao vào ôm cô.
Hả?
Tú Tú kinh hồn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy người đàn ông cách vách với thân hình trần trụi đang đứng ở phía sau cô, cô trừng lớn mắt, che kín ngực, thiếu chút nữa sợ hãi hét thất thanh.
“Làm ơn đừng hét.” Anh nhíu mày, nhìn cô nói.
Những chuyện tốt cô làm sáng này lần lượt tái hiện trong đầu, cô hít sâu lần nữa, đúng là không thét chói tai, nhưng trái tim đập càng ngày càng mạnh hơn rồi.
Hai rạng mây hồng ửng trên gò má, cô bối rối bắt lấy tay anh đang ôm cô, nói : “Tôi… tôi… Tôi sẽ không kêu, tôi nhớ ra rồi, nhưng xin anh buông tôi ra trước được không?”
Anh nới tay.
“Ah, thực xin lỗi, cái kia… Tôi biết như vậy rất kỳ quái, nhưng tôi có việc gấp phải đi ra ngoài một chút, tôi đã trễ rồi, ách, anh tự tiện.” Cô mặt đỏ tai hồng nháy mắt lui ra sau ba bước, sau đó tiếp tục chạy tới bàn công tác, rất nhanh rút ra một cái túi, đem bộ lễ phục bỏ vào cẩn thận.
“Em muốn đi đâu? Tôi đưa em đi.”
Một câu này, làm cho Tú Tú lại cả kinh: “Cái gì?”
Cô quay đầu lại, chỉ thấy anh nhân lúc cô đi lấy đồ thì đã đi vào phòng tắm lấy quần mặc vào, rồi đến sofa, lấy áo thun mặc vào.
Anh quay đầu nhìn cô: “Tôi có xe, tôi đưa em đi.”
Cho nên cô không hề nghe lầm.
Tú Tú mắt hạnh lại trợn lên, mội bên lấy mũ, một bên kiễng mũi chân, định lấy túi đồ ở cửa, đỏ mặt lắp bắp nói:”Không không… Không… Không cần, tôi gọi taxi là được rồi.”
“Hiện tại cũng sắp đến giờ tan tầm, em sẽ khó đón xe, nói không chừng còn có thể tắc đường.” Anh đi đến phía sau cô, dễ dàng giúp cô lấy túi đồ to đùng, còn thuận tay giúp cô mở ra.
Cô vội vàng đem quần áo cùng mũ đều thả đi vào, lại nhịn không được nói:”Nhưng mà… Sẽ rất phiền anh…”
“Không phiền.” Anh giúp cô đem đồ sắp xếp lại rồi khóa kéo, sau đó xách nó lên, khoanh tay nhìn cô hỏi: “Địa chỉ ở đâu?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Tú Tú khẽ nhếch ngẩng đầu nhìn anh, còn muốn tranh cãi, nhưng anh nhíu mày phun ra một câu.
“Em không phải đã trễ rồi sao?”
Một câu này, xuyên trúng hồng tâm.
Tú Tú đỏ mặt, chỉ có thể nhận mệnh đem địa chỉ nói cho anh biết.
Người đàn ông này lái xe siêu đáng sợ.
Tuy rằng đã thắt dây an toàn, nhưng dọc theo đường đi cô vẫn là nhịn không được lấy tay nắm chặt tay cửa, mỗi một lần anh chuyển bên, làm cô sợ rằng mình sẽ ngã đi ra ngoài.
Anh không chỉ lái xe mau, còn quen thuộc mọi phố to ngõ nhỏ của thành phố, có vài ngõ nhỏ cô căn bản không biết nơi đó có thể đi, nhưng anh lại cực kì rõ ràng. Anh ở trong ngõ rẽ trái rồi rẽ phải, dùng kỹ thuật cao siêu né tránh người đi đường, xe ô tô, chó con hay trẻ em đột nhiên xuất hiện trong ngõ, cũng dùng đồng dạng kỹ thuật, ở trên đại lộ, một lần lại một lần vượt qua, không để xe nào cản trở phía trước.
Nhưng nói thật, tuy rằng anh đem chiếc xe này chạy thông thuận như nước chảy mây trôi, nhưng vẫn có cảm giác thực cực kỳ nguy hiểm, cô không biết trái tim của anh có bao lớn, nhưng cô thật sự bị dọa trắng mặt.
Vốn dĩ phải mất một giờ đi xe, anh chỉ cần nữa giờ đã đem cô đến nơi.
Mở cửa xuống xe thì cô còn có chút choáng váng hoa mắt, mà anh đã đem túi đồ to của cô ở phía sau xe cầm xuống dưới.
“Em có khỏe không?” Anh hỏi.
Cô che miệng, sắc mặt trắng bệch gật đầu.
“Cần tôi đi vào cùng em không?” Anh hỏi lại.
Cô lại lắc đầu, lắc mạnh đến mức thiếu chút nữa làm cho cô nôn ra, may mắn hôm nay cô vẫn chưa ăn gì.
“Em xác định?” Anh lộ ra ánh mắt đồng tình.
Cô gật gật đầu, đem cảm giác buồn nôn đè xuống.
“Tôi ở đây chờ em.” Anh nói.
Cô lặng rồi ngẩn người, vốn định phản đối, nhưng bạn tốt đã từ trong phòng mở cửa vọt ra, hoan hô chạy về hướng cô: “Tú Tú, cậu đến rồi, thật tốt quá! Nhưng sao lại nhanh như vậy? Đúng rồi, quần áo đâu? Có nhớ mang không?”
“Ở trong rương.” Cô hít sâu một hơi, rồi chỉ vào túi hành lý nói.
“Nhanh lên, nhanh lên, mau vào, Linda sắp phát điên, cô ấy chuẩn bị xong cả rồi, cậu giúp Linda mặc quần áo, mình giúp cô ấy làm tóc --”