La Tiểu Xuyên làm bộ muốn giơ tay đánh hắn, hắn sợ hãi vội rụt đầu lại.
"Không ngủ trên nền nhà liền cút ra ngoài mà ngủ! Cho cậu nhớ kĩ!" La Tiểu Xuyên đưa cái tay bị thương lên, vết thương vốn đã cầm máu, khi không lại chảy máu ra, y cầm khăn ướt lau sạch, sau đó chỉ huy Đường Khả lấy băng vải: "Cậu lấy băng cùng lọ cồn giúp tôi! Trong ngăn kéo thứ hai bên kia."
Đường Khả lúc này mới thấy vết thương của y, liền biến sắc mặt, hai mắt trợn tròn giận dữ, rồi kêu to lên y như một đứa trẻ: "Là ai làm? Tôi sẽ... ưm!"
Hắn chưa nói hết liền bị La Tiểu Xuyên che miệng lại: "Cậu có thể yên tĩnh một chút không?! Thế nào có ngày tôi cũng bị cậu hại chết thôi!"
Đường Khả chống cằm, thở phì phì chạy đi lấy băng vải, rồi cẩn thận từng chút một – giúp y tiêu độc bôi thuốc, sau đó quấn băng lên, vừa quấn vừa thổi phù phù cho y đỡ đau, cũng không biết là học được từ đâu.
La Tiểu Xuyên nhìn băng vải quấn lung ta lung tung trên tay, phía trên còn thắt một cái nơ con bướm mà dở khóc dở cười, nhưng nhìn dáng vẻ cầu khen ngợi của Đường Khả y thực sự không mắng được, không thể làm gì khác hơn là sờ sờ đầu hắn hai cái, kết quả đối phương lại vui sướng ở trên mặt y cọ qua cọ lại.
"Này! Cậu là cẩu hả? Không có chuyện gì đừng cọ loạn! Lăn ra xa một chút! Nhìn cậu tôi liền thấy lo."
Đường Khả phỏng chừng là tìm ra được nhược điểm của nguời này, dĩ nhiên mạnh miệng nói một câu "Tôi không phải cẩu!", khiến y lại nổi giận muốn đánh người.
"Được rồi được rồi, hôm nay không có sức cùng cậu nói lung tung nữa, tự mình đi tắm đi!"
Đường Khả nhìn y thật sự có chút mệt mỏi, liền không làm loạn nữa, lẳng lặng lấy đồ lót ra, sau đó quay trở lại bên cạnh y: "Hôm nay không cùng tắm sao?"
"Tay tôi bị thương, không đụng vào nước được."
"Vậy tôi giúp anh tắm!" Chưa nấu cho y ăn được thì trước tiên có thể tắm rửa cho y! Không phải chỉ cần xoa xoa toàn thân trên dưới của y một lần thôi sao?
La Tiểu Xuyên bị ánh mắt sáng lấp lánh của Đường Khả nhìn chăm chú khiến có chút hoảng hốt, nghĩ nghĩ tựa hồ như có chỗ nào không đúng... Trước là bọn họ đều cùng nhau tắm, y có thể kỳ lưng cho Đường Khả, hiện tại tay y bị thương, đổi lại đối phương tắm cho y không phải rất hợp lý sao?
Y do dự một lúc, gãi đầu đáp ứng, còn chưa đứng dậy Đường Khả đã lấy quần sịp của y ra ân cần dâng lên.
... Hình như... y vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng nha!
La Tiểu Xuyên bị Đường Khả đẩy vào phòng tắm, không hiểu sao hôm nay hắn tích cực chủ động như vậy: "Ai da, tay tôi cũng không phải bị gãy, không cần cậu cởi quần áo dùm đâu!"
"Càng ít cử động sẽ càng tốt!"
Hả, cậu ta là bị ngốc thật sao?
Đừng xem thường Đường Khả đầu óc bị đập đến hư, hắn làm rất cẩn thận, còn biết trước tiên xả nước lạnh, đến khi nước ấm mới để La Tiểu Xuyên đứng dưới vòi nước.
"Thoải mái không?"
"Ừm." La Tiểu Xuyên gật đầu, vừa mới nhắm hai mắt thở ra một hơi, đột nhiên bị cái tay lạnh băng chạm vào eo khiến y giật mình, cả vùng dưới liền thấy tê tê dại dại, không biết là bị lạnh hay là sợ nhột, cái cảm giác kia theo sống lưng một đường vọt tới đại não, kích thích khiến toàn thân y nổi một lớp da gà: "...Cmn cậu đang làm cái gì?"
"Giúp... giúp anh tắm rửa mà..." Đường Khả bị y quát lớn liền sợ hết hồn, cẩn thận từng chút - ở trên lưng y xoa nhẹ hai cái.
"Tôi... phắc! Cậu! Cmn cậu đừng tới đây!" La Tiểu Xuyên bị sờ tới run rẩy, không nói ra được vì đến cùng là do nhột hay vì cái gì, hung hăng - né tránh đôi tay của Đường Khả, kết quả không chú ý, chân trượt một cái, y ngã chúi về phía trước.
"Cẩn thận!" Nam nhân đứng phía sau hô một tiếng, ôm lấy eo y, kéo trở lại. Thân thể trần trụi của y hiện tại đang gắt gao - dán vào thân thể cũng trần trụi phía sau lưng, nóng bỏng, trơn trợt, thậm chí còn cảm nhận được cả trái tim ở trong lồng ngực kia đang đập thình thịch, tất cả xuyên qua làn da mà truyền tới.
Ngay cả hạ thân mềm nhũn của Đường Khả, một chút cũng không sai vị trí - kẹt ở giữa bắp đùi y, bởi vì động tác thật nhỏ của hai người mà lơ đãng ma sát vào nơi bí ẩn kia.
Được lắm!
Hắn là kẻ ngốc sao?! Hắn thật sự không phải cố ý sao?! Có ai tắm rửa lại sờ sờ như thế? Má nó lại còn sờ đến... diễm tình như thế!
La Tiểu Xuyên tức đến đỏ cả mặt, vừa đứng vững liền tránh khỏi sự giam cầm của đối phương, thế nhưng cảm giác tê dại lại càng rõ ràng hơn.
Ngược lại Đường Khả bất mãn mở miệng: "Anh chớ lộn xộn! Ngã chổng vó thì làm sao bây giờ? Bình thường lúc tắm rửa tôi đều thật biết điều cơ mà!"
"..." La Tiểu Xuyên hiện tại không chỉ là tức giận, y thế mà bị một kẻ ngốc dạy đời! Muốn y còn mặt mũi mà tiếp tục sống sao!
Nam nhân ngốc thấy y hung ác mà nhìn mình chằm chằm, lại ngốc hề hề - cười an ủi: "Không có chuyện gì, anh Xuyên, tôi sẽ giúp anh." Nói rồi cầm chai sữa tắm đổ ra lòng bàn tay – bây giờ hắn đúng là đối với hết thảy đồ đạc trong nhà đều quen cửa quen nẻo.
Hắn đem sữa tắm trong tay xoa lên vai La Tiểu Xuyên, rồi cần cổ, phía sau lưng, cứ vô tình mà chầm chậm xoa thành từng vòng. Y chống tường, cắn răng chịu đựng rung động trong lòng, đôi tay kia phía sau lưng lại như lông vũ nhè nhẹ lướt trên làn da của y, cũng thực nhẹ nhàng lay động trái tim y.
Rốt cục chờ cho bàn tay rời đi, y như trút được gánh nặng – thở phào một hơi, chính y cũng không biết mình đang lo lắng cái gì, chỉ là không chờ y bình tĩnh, đôi tay kia lại vòng qua thân thể của y, một phát bắt được... phía dưới.
Vật kia vừa bị xoa hai cái liền cứng một nửa khiến y rất ảo não, đối phương càng được đà lớn mật xoa loạn một hồi, khiến y càng thêm...
"A!" tính khí bị nắm chặt không chút do dự mà rục rịch đứng lên, bởi vì có sữa tắm nên không bị cản trở, thậm chí còn kích thích hơn. Y run rẩy cong lưng, cái tay không bị thương đè lại thật chặt đôi bàn tay đang không ngừng lên xuống kia, y thở gấp, hai chân cũng bắt đầu nhũn ra.
Má nó! Nhất định là bởi vì quá lâu không có làm! Má... ư...!
"Anh Xuyên, tôi có làm được không? Ô, sao lại..." Đường Khả sững sờ, nhìn La Tiểu Xuyên chầm chậm quay đầu, cả khuôn mặt y đỏ bừng, đôi mắt tựa hồ còn có hơi nước, a, Xuyên ca như vậy thật là câu dẫn người nha, rất muốn... Hắn cười thành tiếng, La Tiểu Xuyên hung hăng vung nắm đấm lên đập cho hắn một cái.
"Đừng, xin lỗi anh! Có... có phải dùng nước lạnh giúp anh phun chỗ đó... A, đừng đánh anh Xuyên, đừng đánh!"
Một trận rối loạn qua đi, hai người từ trong phòng tắm bước ra thì nước cũng đã lạnh, La Tiểu Xuyên thế nhưng cảm giác mình từ trong ra ngoài đều bị nước nóng xối qua, y thế mà... nhịn không được ở trước mặt Đường Khả bắn ra...
Y siết chặt nắm đấm, mặt tối sầm lại đi vào phòng, theo sát là Đường Khả cúi đầu nhận lỗi, tuy rằng hắn không có khả năng biết rốt cuộc mình đã làm sai điều gì.
"Đưa chân qua đây!"
"?"
Nhìn Đường Khả sợ mất mật nhấc chân gác lên giường, La Tiểu Xuyên cười lạnh một tiếng, khiến đối phương càng khiếp sợ, sau đó y từ tủ thuốc trên đầu giường cầm lấy... hộp kem trị nẻ.
Hộp kem lúc nãy bị y giẫm đến rối tinh rối mù, kem bên trong bị phun ra, may mắn vẫn còn một ít, y bôi kem lên mu bàn chân Đường Khả, rất tỉ mỉ mà bôi lên từng kẽ nứt. Vết nẻ so với lúc đầu đã tốt hơn rất nhiều, tuy còn sưng đỏ, thế nhưng chí ít không mưng mủ. Y đụng tới chỗ nào thì chỗ đó lại ngứa ngáy rất khó chịu, bị y trừng, hắn liền ngoan ngoãn cố không giãy chân ra. Không biết tại sao, La Tiểu Xuyên vừa nhớ lại lần đầu tiên nhìn thấy Đường Khả, nhớ đến dáng dấp chật vật, bẩn thỉu của đối phương lúc ấy, liền cảm thấy rất đau lòng.
May mà được mình cứu nha...
"Đây là gì?" Đường Khả tò mò sờ cái chất dính dính trên chân, lập tức bị La Tiểu Xuyên đập vào tay, liền không dám sờ nữa.
"Thấy dễ chịu chút nào không?"
"Ừm, lành lạnh, không ngứa, cũng không đau."
"Vậy ngày mai tôi lại ra ngoài mua một hộp khác."
Đường Khả nhìn dáng vẻ La Tiểu Xuyên đang cúi đầu bôi chân cho hắn, càng xem càng thấy ngọt ngào, càng xem càng thấy yêu thích, không chút nghĩ ngợi - liền đưa đầu qua ở trên mặt đối phương hôn bẹp một cái, lưu lại một vòng vệt nước như có như không.
"..." La Tiểu Xuyên triệt để ngây người, thật lâu mới cứng nhắc - ngẩng đầu lên, gào thét: "Đường! Khả! Cmn cậu cút ra ngoài cho tôi!"
Đương nhiên, rốt cục y không thể tống Đường Khả ra ngoài, chỉ có điều một chút cũng không lưu tình - bắt Đường Khả ngủ trên nền nhà.
Dĩ nhiên là chờ nửa đêm y ngủ say, Đường Khả mới lặng lẽ bò lên giường... Ai, mà chuyện đó hãy để nói sau đi.