Cuối cùng La Tiểu Xuyên vẫn lấy được chìa khoá, cơ hội gì đó cũng chưa trả lời Đường Lẫm, y khoá cửa gọi chiếc taxi rồi phóng đi chỉ chừa lại cho hắn một đám khói thải ô tô.
Đường Lẫm đứng thẳng tắp tại chỗ, mãi cho đến khi chiếc xe vòng qua ngã rẽ rồi mất hút mới ủ rũ đầu vai. Tuy hắn cũng được cho là tay già đời trong tình trường, nhưng suy cho cùng đều là lấy người làm quà, trao đổi qua hai câu rồi lăn giường nên dĩ nhiên hầu hết đều là dạng phải tâng bốc hắn, nịnh hót hắn. Còn bây giờ chân chính đối mặt với người mình yêu, hắn luôn do dự, đối phương cứng không ăn mềm không cảm kích, hắn cũng từng nghĩ tới việc đem đối phương giam giữ ở một nơi chỉ thuộc về hắn không thể rời xa hắn dù chỉ một bước nhưng hắn lại không nỡ.
Đến cùng phải thế nào mới có thể làm cho đối phương hiểu được tình cảm chân thành của hắn đây?
Đường đại thiếu gia thở dài, đi bộ đến quán mì đối diện, ngồi xuống gọi món mì sợi thích ăn nhất trước đây. Bà chủ tựa hồ còn có ấn tượng với anh chàng đẹp trai bị ngốc trước kia, cứ quay đầu nhìn hắn nhưng khi thấy bộ quần áo sang trọng khoác trên người hắn thì vẫn không tiến tới hỏi thăm.
Mãi cho đến lúc chạng vạng, Đường Lẫm nhận được điện thoại của Dung Bân, đối phương cười hì hì mở miệng: "Thế nào, có quyết định chưa nha~ tôi đã cho cậu đầy đủ thời gian như vậy."
"Quyết định cái gì?" Đường Lẫm nghi hoặc.
"... Hả?" Đầu bên kia Dung Bân cũng sửng sốt, một hồi lâu mới thật cẩn thận hỏi dò: "La Tiểu Xuyên không ở cùng cậu sao?"
Hô hấp Đường Lẫm cứng lại, hắn nỗ lực đem cảm giác hoảng sợ đè xuống, cố gắng trấn tĩnh hỏi: "Anh lại định đùa trò gì?"
Đối phương im lặng.
Đường Lẫm đợi hai ba giây thấy Dung Bân không trả lời, bất an trong lòng càng lúc càng lớn, không thể chờ được nữa, hắn luống cuống: "Anh mau nói chuyện! La Tiểu Xuyên đâu? Hãy để anh ấy nghe điện thoại!"
Sau đó lại là hai giây, giọng nói của Dung Bân mới lần nữa vang lên nhưng ý cười đã tắt ngúm: "Đường Lẫm, La Tiểu Xuyên không ở đây, tôi đã hỏi qua người của mình, họ nói từ chiều lúc anh ta ra ngoài thì không có trở lại."
Đường Lẫm bỗng đứng lên từ trên ghế sa lông, gần như quát lên: "Không trở lại là có ý gì? Tôi tận mắt thấy người lên xe cơ mà, anh ấy không về chỗ của anh thì còn có thể đi đâu?"
"Cậu bình tĩnh đi, tôi làm sao biết được anh ta bị cậu bắt đi rồi mà cậu còn có thể thả người trở về?" Có lẽ ý thức được hiện tại không phải thời điểm tranh luận điều này, Dung Bân nghĩ một chút bèn nói: "Tôi lập tức sai người đi tìm, cậu hiểu rõ kẻ thù của cậu hơn tôi, nếu như thật sự bị chúng bắt đi thì chắc chắn đối phương sẽ nhanh chóng liên hệ với cậu."
Đường Lẫm cúp điện thoại, toàn thân rét run, tai kêu ong ong, hầu như đứng không vững, hắn hít sâu một hơi tự nói với mình cần phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, có thể La Tiểu Xuyên tự trốn đi để tránh bọn họ nên chưa chắc đã bị người bắt đi, tuy vậy đôi tay hắn vẫn không ngừng run rẩy.
Hắn vừa bấm điện thoại gọi Ngụy Nhất Minh, vừa rút điếu thuốc ra châm lửa, cố gắng nghĩ xem thời gian gần đây nhất hắn gây thù chuốc oán với những kẻ nào, chỉ là đầu óc cứ rối tinh rối mù cái gì cũng nghĩ không ra. Hắn ngồi yên một lúc nhưng không nhịn được lại cầm áo khoác vội vã chạy đi, hắn không thể chờ nữa dù chỉ một khắc.
Mà lúc này, La Tiểu Xuyên đang bị trói chặt chân tay nhét vào trong cốp xe, hung hăng thầm chửi - má nó.
Chân trước y mới lên taxi, chân sau bị người ta tóm được, mà cái kẻ này chẳng hề xa lạ - là Liêu Văn Khải.
Sau sự kiện kia, Liêu Văn Khải bị trúng hai phát đạn nhưng không chết, gã tựa như chuột chạy qua đường trốn chui trốn nhủi mất một tháng. Đúng là một kẻ âm hiểm, khi gã vừa chữa khỏi vết thương thì chuyện đầu tiên gã muốn làm không phải trốn khỏi thành phố A mà là đi tìm La Tiểu Xuyên và Đường Lẫm để báo thù. Thủ hạ trước đây đều phân tán mỗi người một nơi nên đương nhiên gã sẽ không mất công đi tìm bọn họ, mà quan trọng hơn chính là gã hiện còn đang chán nản vì trong băng nhóm có kẻ phản bội, nếu không cẩn thận ngược lại có thể bị người bán đứng lần nữa, suy cho cùng quan hệ giữa gã và những người anh em trong bang cũng chẳng mặn mà gì lắm.
Thật ra gã bắt đầu theo dõi Đường Lẫm từ sớm, Đường Lẫm không giống như La Tiểu Xuyên có thể ở yên một chỗ không cần xuất hiện, hắn là nhân vật lớn thế nào cũng có lúc sẽ phải ra mặt. Điều khiến Liêu Văn Khải không thất vọng chính là thông qua Đường Lẫm gã còn tìm ra kẻ đang mất tích - La Tiểu Xuyên. Sau sự việc lần trước, gã liền biết Đường Lẫm cũng có điểm yếu mà điểm yếu kia chính là La Tiểu Xuyên, vì thế muốn trả thù hắn thực sự quá đơn giản.
Gã muốn thấy Đường Lẫm và La Tiểu Xuyên chịu đủ dày vò thống khổ, rồi nhìn nhau mà chết.
Nếu chân La Tiểu Xuyên đã bình phục thì có lẽ còn có thể chiến đấu với Liêu Văn Khải, nhưng y chạy không nổi đá không xong, không quá hai lần giao thủ liền bị Liêu Văn Khải đánh ngã, bụng bị giáng hai quyền nặng nề.
"Tiểu Xuyên, đã lâu không gặp." Liêu Văn Khải cười lạnh, túm tóc y đập đầu xuống đất hai lần mới thoáng hả giận, chẳng qua gã nghĩ đến sau này còn đối đầu với Đường Lẫm nên không dám lưu lại trên người La Tiểu Xuyên vết thương quá khủng bố.
"Khục khục... anh Liêu..." La Tiểu Xuyên khó khăn động đậy cái đầu trên nền đất: "Tôi theo anh nhiều năm như vậy, cứ cho là chưa đến mức cúc cung hầu hạ nhưng cũng coi như tận lực, anh muốn tôi làm gì dù không làm được tôi cũng sẽ đi, suy cho cùng lúc trước là anh đã cứu tôi một mạng, tôi sẽ không bao giờ quên, tôi nghĩ anh hẳn phải biết, trước giờ tôi chưa từng móc nối với Đường Lẫm mà phản bội anh... Bây giờ anh nhất định phải như thế này sao?"
Liêu Văn Khải không nghĩ y sẽ nói tới điều này, trong phút chốc có chút sững sờ nhưng rất nhanh liền bật cười: "La Tiểu Xuyên à La Tiểu Xuyên, mày có biết tại sao tao không để mày ở bên cạnh tao không? Đó chính là vì cái tính cách này của mày thực sự không thích hợp làm chuyện lớn! Bây giờ mày nhắc lại ân nghĩa giữa hai chúng ta để hi vọng tao sẽ thả mày ra sao? Nói cho mày biết, tao sẽ không tha cho Đường Lẫm mà ngay cả mày, tao cũng không bỏ qua."
Kỳ thực gã không thèm biết La Tiểu Xuyên đến tột cùng có phải là gian tế hay không, cái gã muốn là lật đổ Đường Lẫm, La Tiểu Xuyên đối với gã mà nói chẳng qua chỉ là một con tin để dụ Đường Lẫm ra thôi.
Nghe được gã nói mấy lời này, tim La Tiểu Xuyên chân chính nguội lạnh, coi như lăn lộn trên con đường này, y cũng vẫn tin chắc ơn nghĩa có tồn tại, những câu nói vừa nãy thực sự là những lời tự đáy lòng, không nghĩ ngay từ đầu đối phương đã không coi y là anh em.
"Ồ... vậy Đường Lẫm lần trước đã không cứu tôi thì lần này sẽ càng không tới cứu tôi đâu."
"Sẽ không cứu mày? Ha ha ha, nếu không cứu mày thì hai lỗ đạn trên người tao vì sao mà có? Hắn có thể thật nhẫn tâm khiến mày ăn khổ, để mày đợi lâu như vậy mới tới cứu, còn tiêu diệt toàn bộ băng nhóm của tao..." Liêu Văn Khải nói, ở trên mặt y vỗ vỗ hai cái: "Hai đứa mày vừa nãy còn ôm nhau đứng cùng một chỗ, con mẹ nó còn muốn lừa tao sao?"
"Anh theo dõi chúng tôi?"
Liêu Văn Khải cười khẩy, không trả lời.
"Người của Đường Lẫm và Dung Bân trong chốc lát sẽ tìm đến đây, anh hãy thả tôi ra đi, nếu không lúc đó..." Liêu Văn Khải giơ tay đấm cho y một quyền, ngăn mấy lời còn lại: "Tiết kiệm chút sức lực đi, coi như chết tao cũng phải kéo bọn mày chết cùng."
Xe di chuyển rất lâu mới dừng lại, La Tiểu Xuyên ở trong cốp xe suýt chút nữa ngạt thở. Lúc nắp xe hé ra, y mơ hồ ngửi thấy có mùi tanh, bên ngoài gió thổi lồng lộng kèm theo tiếng sóng... là bờ sông sao? Liêu Văn Khải cũng không đem cốp xe mở hẳn ra mà chỉ lộ ra một khe nhỏ, gã đứng bên ngoài gọi điện thoại, La Tiểu Xuyên động đậy cơ thể liền cảm nhận được sợi dây thừng đang trói quanh chân y. "Chậc chậc, Đường Lẫm vừa nghe nói mày đang nằm trong tay tao liền không chờ được mà chạy tới rồi, còn đe doạ không cho phép tao đụng tới một cọng tóc gáy của mày." Liêu Văn Khải nhấc nắp xe, nhìn người đàn ông bị trói gô đang vặn vẹo bên trong, hung ác bật cười: "Mày nói xem, lát nữa tao phải hành hạ tra tấn nó như thế nào cho tốt?" La Tiểu Xuyên cúi đầu, không hé răng, ở góc độ Liêu Văn Khải không nhìn thấy, tay y đặt dưới mắt cá chân khẽ di chuyển qua lại, lòng bàn tay nắm một mảnh sắt nhỏ vừa tìm được ở trong cốp.