"Ông chủ, cho tô mì!" La Tiểu Xuyên ngáp một cái rồi tìm chỗ ngồi xuống, tay cầm quyển tạp chí hờ hững lật từng tờ.
Hai hôm nay Đường Lẫm không xuất hiện, tháng ngày trôi qua rảnh rỗi, y bèn hào hứng đi phỏng vấn ở hai công ty, nhưng mà trình độ văn hóa không phù hợp nên đối phương không tuyển. Thật ra chỉ cần một câu nói của Đàm Kỳ hoặc Đường Lẫm thôi, y có thể dễ dàng kiếm được một công việc hành chính, nhưng y biết năng lực của mình có hạn, sau khi nghĩ kỹ một buổi tối y liền quyết định sẽ mở một cửa hàng nhỏ, chỉ cần tự nuôi sống bản thân là đủ.
Tuy mắt đang nhìn hình ảnh và những dòng chữ dày dặc trên tờ báo nhưng đầu óc y thì đã bay lên tận chín tầng mây, tên nhóc thúi kia không biết chạy đi đâu? Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ? Hừ, nếu còn không xuất hiện nữa thì vĩnh viễn cũng đừng đứng trước mặt y đi...
Chợt đỉnh đầu bị một bóng tối che phủ, một nam nhân ngồi xuống cái ghế đối diện, y ngẩng đầu lên liếc hắn một cái sau đó tiếp tục điềm nhiên ngồi đọc báo.
"Mì của anh đây." Rất nhanh, người phục vụ quán bưng bát mì sợi đặt lên bàn: "A, vị tiên sinh này, ngài cần gì?"
"A... không cần, chúng ta là người quen." Nam nhân đối diện trả lời rồi chỉ chỉ vào La Tiểu Xuyên, nhưng La Tiểu Xuyên không thèm liếc hắn lấy một cái, thản nhiên cầm đôi đũa rồi cúi đầu ăn. Hắn có chút lúng túng nhìn cậu nhân viên phục vụ cười cười, may mà đối phương không hỏi gì nữa, gật gật đầu rồi đi chào hỏi mấy vị khách khác.
La Tiểu Xuyên ăn đến xì xụp vang vọng làm nam nhân đối diện không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng, bụng phát ra âm thanh óc ách réo rắt, hắn xấu hổ vội che bụng lại.
Tay La Tiểu Xuyên run một cái, lại tiếp tục ăn.
"Òng ọc..."
"..."
Sau khi cái âm thanh kia liên tiếp vang lên tới lần thứ N thì rốt cục y không nhịn được đặt đôi đũa xuống, thái dương nổi gân xanh - căm tức trừng nam nhân trước mặt: "Đói bụng cũng không biết lối gọi mì sợi hả?"
"Không có tiền..." nương theo âm thanh kháng nghị của cái bụng, Đường Lẫm đáng thương nói.
Ai thèm tin. La Tiểu Xuyên khịt mũi, cực kỳ không tình nguyện mà hô lên: "Ông chủ, cho thêm một tô mì sợi nữa!"
Đường Lẫm có chút đắc ý tủm tỉm cười, cái chân dưới bàn lập tức không quy củ cọ cọ vào cẳng chân La Tiểu Xuyên, lại bị đối phương nổi giận đạp một cái thật mạnh làm hắn đau đến nhe răng nhếch miệng.
"Đại thiếu gia, hôm nay sao lại rảnh rỗi mà dạo bước đến cái chốn khỉ ho cò gáy này nha." La Tiểu Xuyên dựa lưng vào ghế xoa xoa cái bụng no căng, nheo mắt lại ngắm nhìn Đường Lẫm. Trang phục của đối phương hôm nay nằm ngoài dự đoán của y, không chỉ có tóc tai lộn xộn mà bộ quần áo này trước giờ cũng chưa từng thấy hắn mặc qua, bên trong là cái áo cao cổ, bên ngoài là... Ồ, tên nhóc này từ lúc nào lại mặc chiếc áo khoác mình mua cho hắn trước đây vậy? Y còn tưởng rằng sẽ không bao giờ nhìn thấy nó nữa...
"Hai ngày trước công việc bận rộn, thực sự không thoát ra được lấy một phút, nhưng mà trong vài ngày tới em sẽ được tự do cùng anh." Thấy đối phương cứ nhìn chằm chằm vào bộ quần áo của mình, Đường Lẫm hiếm khi thấy mỉm cười ngại ngùng: "Mặc như này... có phải càng giống Đường Khả không?"
Lúc nói ra như vậy, kỳ thực là hắn cảm thấy chua chua, so với mình bây giờ thì hiển nhiên La Tiểu Xuyên sẽ thích Đường Khả trước kia hơn, thậm chí có lúc hắn cảm thấy mình chỉ là thế thân của Đường Khả, nếu không phải vì khuôn mặt giống như đúc thì đối phương sẽ tha thứ cho hắn sao?
Đường Lẫm có chút buồn cười, hắn thế mà lại đi ghen với chính bản thân mình, nhưng mà, hắn thật sự không cam lòng.
"Đường Khả á?" Cái áo này cùng Đường Khả thì có quan hệ gì? La Tiểu Xuyên sửng sốt, sau khi phản ứng lại thì trước tiên cảm thấy chua xót, tiếp theo là phẫn nộ, hắn nghĩ người mình yêu thích là hắn khi mất trí nhớ sao? Hoặc là mình chỉ thích gương mặt đó của hắn thôi ư? Bây giờ lại còn nghĩ ra mọi cách để biến trở về dáng vẻ trước kia...
"Ai bảo cậu trở thành Đường Khả làm gì? Hai người các cậu chẳng lẽ không phải là một người sao? Thật không hiểu nổi trong đầu cậu nghĩ cái gì. Người từ trước tới nay tôi yêu thích chỉ có..." nói tới đây, y đột nhiên im lặng, vẻ mặt không được tự nhiên mà xoay đầu tránh đi chỗ khác.
"Chỉ có? Chỉ có ai?" Đường Lẫm vốn đang bị mắng mà cảm thấy rất oan ức, nhưng vừa nghe được mấy lời cuối cùng kia thì mắt liền trợn tròn, sáng lấp lánh nhìn y, tâm trạng trở nên phấn khích thật giống như sau một khắc sẽ nhào lên người y: "Anh Xuyên, anh từ trước tới nay yêu thích chỉ có ai? Mau nói cho em biết..."
"... Biết rõ còn hỏi." Bị ánh mắt mong đợi nhìn chăm chú như vậy, trái tim La Tiểu Xuyên mất khống chế nhanh chóng nảy lên, y có chút ảo não, oán hận vì không quản nổi cái miệng của mình.
Thật trùng hợp, lúc này bát mì của Đường Lẫm được mang đến đặt trên mặt bàn, y vội vã thúc giục: "Ăn nhanh lên một chút!"
Tuy rằng kích động tới mức muốn ôm người đàn ông này vào trong ngực ngay tức khắc, thế nhưng Đường Lẫm vẫn gắng nhẫn nhịn, hắn có thừa biện pháp khiến La Tiểu Xuyên phải nói thật...
Trong khoảnh khắc, bụng hai người đều mang ý xấu, một thì muốn đánh trống lảng để nhanh chóng lừa gạt cho qua cửa, một thì nghĩ phải dùng thủ đoạn nào tư thế nào để ép đối phương nói ra.
"Mẹ kiếp... vì sao ngày nào cậu cũng... a... động dục!" Vừa về nhà liền bị ấn vào tường hôn một trận mãnh liệt, La Tiểu Xuyên tức giận đấm thùm thụp lên người nam nhân nhưng căn bản y không phải đối thủ của hắn.
"Nào có mỗi ngày, chúng ta đã hai ngày không gặp... nhớ em không?" Đường Lẫm gặm cắn tai y, tay vội vã luồn vào trong lớp áo rồi trượt trên thắt lưng y.
"A!" La Tiểu Xuyên bị bàn tay lạnh lẽo kích thích đến run cầm cập, từ khi nghe mấy "lời tâm tình" lưu manh vô liêm sỉ của tên nhóc này, chỉ cần hắn dùng cái âm điệu dụ dỗ thì thầm bên tai thì La Tiểu Xuyên liền hận không thể bịt chặt tai mình lại: "Nhớ cái rắm ấy, cậu không đến là tốt nhất."
"Nói dối, không muốn gặp em mà nơi này phấn chấn nhanh như vậy." Đường Lẫm duỗi tay xuống, nắm chặt cái vật đã bắt đầu phồng lên kia, đặt ở trong lòng bàn tay mà ma sát: "Vừa nãy lời còn chưa nói hết nha, anh chỉ thích ai? Hả?"
Không nghĩ tới hắn còn nhớ kỹ chuyện này, mặt La Tiểu Xuyên "oanh" một cái liền đỏ bừng, rõ ràng đã hơn ba mươi tuổi, nhưng trong mắt Đường Lẫm người đàn ông này rõ ràng là đang thẹn thùng.
"Anh Xuyên, em yêu anh... Anh có thích em hay không?" Hắn xoa xoa tính khí non mềm đã tràn ra chút nước trong tay, nhẹ nhàng nhấn vào khe nhỏ trên đỉnh.
"A a... đừng, đừng làm vậy... " La Tiểu Xuyên run lên, cả người mềm nhũn tựa vào ngực Đường Lẫm, vừa nghe thấy hai từ "yêu anh" thì cơ thể của y liền trở nên đặc biệt mẫn cảm.
"Vậy rốt cuộc anh có thích em hay không?" Đường Lẫm nâng mặt người trong ngực, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi y, thế nhưng tay một chút cũng không lưu tình, vuốt ve càng mãnh liệt, lúc y sắp đạt cao trào thì hắn đột nhiên buông lỏng tay ra.
"Ô... tiếp tục... làm... nhanh một chút..."
"Không, anh nói trước đi, rồi em sẽ khiến anh càng thoải mái hơn." Đường Lẫm bướng bỉnh nói, liếm liếm lên mặt y vài cái rồi lại chuyển đầu lưỡi vòng vòng, động tác mang tính ám chỉ mười phần.
La Tiểu Xuyên run rẩy một trận, vừa nghĩ đến cái cảm giác thăng hoa kia thì phía dưới đã căng trướng đến phát đau. Y nhắm mắt lại, cắn răng nói: "Trước giờ tôi chỉ... chỉ thích cậu..."
Bất luận là đại cẩu ngoan ngoãn dính người Đường Khả, hay tàn nhẫn bá đạo Đường Lẫm, y đều thích, y chỉ thích nam nhân trước mắt này.
"Em cũng chỉ thích anh..." hô hấp của Đường Lẫm trở nên gấp gáp, hạ thân hầu như dựng thành cái lều vải trong nháy mắt, hắn chỉ hận không thể một lần lại một lần - chiếm lấy người trước mắt, và rồi hắn giống như trầm mê - cứ một lần lại một lần - hôn lên đôi môi La Tiểu Xuyên, khi y bắn ra một hồi thì đem người ôm lên.
"Cậu... còn muốn làm gì nữa?"
"Anh Xuyên, phía dưới rất đau..."
"Đau? A... cút!"
"Anh Xuyên, em chuyển tới đây ở được không?"
"Nằm mơ... ưm... cmn cậu... chậm một chút!"
"Ừm... em sẽ nhanh hơn một chút..."
"..."
Chờ khi Đường Lẫm đem phần của hai ngày trước bù lại thì toàn thân La Tiểu Xuyên đã mềm nhũn đến nỗi không bước được xuống giường, thế là toi đời rồi, bây giờ y chỉ muốn rút lại cái câu "chỉ thích cậu" kia thôi, vẫn là y thương Đường Khả nhiều hơn một chút!