La Tiểu Xuyên vừa mua đồ từ trong siêu thị ra thì Đầu Trọc mang đàn em xông tới, lần này đối phương quyết không cho y trốn thoát, dựa vào ưu thế đông người chỉ thoáng chốc đã vây y chặt chẽ.
Vốn khu vực này an ninh luôn không tốt, giang hồ gây sự đánh nhau là chuyện xảy ra như cơm bữa, người đi ngang qua có nhìn thấy cũng coi như không thấy thậm chí còn cố tình tránh đi.
La Tiểu Xuyên biết e rằng lần này không dễ dàng thoát thân như lần trước, may mắn là Đường Khả không đi theo, y cười khan hai tiếng, nói: "Anh Đầu Trọc, anh sẽ không muốn xảy ra sự việc giống như lần trước chứ? Ngoài trời rất lạnh, các anh em đều... a!" Lời còn chưa nói hết, bụng đã bị nện một quyền, khoang miệng lập tức tràn đầy vị máu tanh.
Y thở một hơi, nhổ ngụm máu trong miệng ra: "Hôm nay bị anh bắt được tôi cũng nhận thua, nhưng có thể chuyển sang địa điểm khác được không, để anh tha hồ trút giận, nơi này người qua lại nhiều quá..."
Đầu Trọc tiếp tục cho y một quyền: "Mày đừng cố lừa tao!"
La Tiểu Xuyên biết lần này trốn không thoát, y tính toán dụ bọn chúng ra chỗ khác, để Đường Khả không phát hiện, còn bọn chúng muốn đánh đập thế nào, chỉ cần không chết là được, ngày mai cùng đi bệnh viện cũng bớt phiền phức. Y cười khổ một tiếng, bị chúng vừa lôi vừa đẩy vào trong một cái ngõ nhỏ tối thui, khi ngang qua nhà trọ kia, y quay đầu liếc nhìn lên cửa sổ gian phòng y thuê, thì vừa vặn thấy rèm cửa sổ đang đung đưa.
Thôi xong!
Không chờ y hoàn hồn trong cơn khiếp sợ, từ cửa nhà nghỉ đã lao ra một người, như phát điên mà chạy về hướng này.
"Phắc! Cmn cậu chạy đi cho tôi!!!" La Tiểu Xuyên kinh hoàng gào lớn, Đầu Trọc và đám đàn em đều giật mình sửng sốt, chỉ trong chớp mắt, một bóng đen vọt tới.
La Tiểu Xuyên nhìn Đường Khả vì mình mà nhảy vào hố lửa, y chỉ cảm thấy máu dồn lên ngực, nổi giận đến hai mắt đỏ đậm, y cũng chẳng kịp nghĩ ngợi, nắm đấm giơ lên liền bắt đầu chiến. Lần đầu tiên y hối hận tại sao mình lại chọn dấn thân trên con đường giang hồ này, y sợ Đường Khả bị thương, sợ Đường Khả có chuyện, sợ đến mức đôi tay trở nên run rẩy.
Lần thứ hai Đầu Trọc bị đánh cho không kịp phản ứng, chờ tới khi nhìn rõ đồng bọn của y chính là tên khốn lần trước cho bay mất ba cái răng của hắn, hắn tức giận nở nụ cười âm hiểm hướng về đám đàn em, hất hất cằm. Bị đánh gục quá nhanh thì thật nhàm chán, phải từ từ chơi chết nó mới được, hắn nhận ra La Tiểu Xuyên đặc biệt để ý tới thằng nhóc kia, đánh rắn phải đánh bảy tấc.
(Đánh rắn bảy tấc/ba tấc: thành ngữ Trung Quốc, bảy tấc là vị trí tim rắn, ba tấc là vị trí quan trọng của cột sống, bị đánh vào nơi này rắn sẽ trọng thương hoặc chết, ngụ ý là đánh vào điểm yếu của La Tiểu Xuyên)
La Tiểu Xuyên biết chút quyền cước nhưng không có nghĩa là y có thể lấy một địch mười, huống hồ tên ngốc Đường Khả cũng chỉ biết dựa vào chiều cao mà che chắn cho y thôi, mỗi lần y cảm nhận được va chạm từ nắm đấm của đám du côn xuyên thấu qua thân thể Đường Khả thì y càng hoảng loạn.
Cho dù biết Đầu Trọc sẽ không bỏ qua, y vẫn mở miệng cầu xin: "Anh muốn trả thù thì đánh tôi đi, tôi sẽ không phản kháng."
"Anh Xuyên!"
Đầu Trọc lắc lắc đầu, cười đến vui sướng: "La Tiểu Xuyên, hôm nay tao không có hứng thú với mày, tao muốn nó!"
Đám đàn em vừa nghe đại ca ra lệnh, lập tức dời mục tiêu, cả nhóm côn đồ chỉ nhằm vào đầu Đường Khả mà đập. La Tiểu Xuyên xông tới, nhưng lại bị đánh cho trở ra, qua khe hở y thấy ánh mắt Đường Khả đã có chút tan rã, y cảm thấy tim mình tựa như có thứ gì sắp đổ nát.
"Anh Xuyên... mau chạy đi..."
"Im ngay!!" La Tiểu Xuyên đứng lên, đấm trúng một tên đang chắn trước mặt: "Đầu Trọc, mày đừng ép tao..."
"A, tao ép buộc mày sao, tao... " âm thanh của Đầu Trọc đột nhiên nghẹn cứng ở họng, cách đó không xa, một nòng súng đen thùi lùi đang chĩa thẳng vào đầu hắn.
"Bảo bọn chúng dừng tay!!" Nếu không còn tồn tại một tia lý trí, La Tiểu Xuyên nghĩ mình thật sự sẽ giết hết bọn chúng.
Đầu Trọc mới đầu là có chút bị doạ sợ, nhưng sau khi nhìn thấy rõ bàn tay cầm súng của La Tiểu Xuyên đang run lên, hắn liền cười nhạo: "Cmn không phải mày đang cầm súng đồ chơi đấy chứ? Mày biết bắn không? Hay là cần tao phải dạy?
Cả nhóm thô lỗ há miệng cười to, La Tiểu Xuyên thở hổn hển, chợt nghe thấy tiếng rên của Đường Khả truyền đến từ phía sau, y nghĩ, đi con mẹ nguyên tắc của y, đi con mẹ điểm mấu chốt của y, những tên khốn này đều đáng chết!
Súng có gắn ống giảm thanh, thời điểm viên đạn bắn ra vang lên một tiếng động trầm đục, Đầu Trọc đang hả hê cười bỗng ngã phịch xuống, sau đó hắn hét lên thảm thiết, phát súng của La Tiểu Xuyên đã găm thẳng vào vai hắn.
Không cho bọn chúng cơ hội chần chờ, y xoay người chĩa súng về phía mấy tên đang vây xung quanh Đường Khả bắn "tạch tạch" mấy phát, sau đó đi nhanh tới kéo Đường Khả chạy.
"Anh Xuyên...?" Đường Khả vấp ngã liên tục, căn bản chạy không nổi, một nửa cơ thể đè lên người La Tiểu Xuyên: "Anh xem, tôi có thể bảo vệ anh."
Sống mũi La Tiểu Xuyên cay xè, y nắm lấy tay hắn: "Được rồi, đừng nói gì cả, tôi biết cậu lợi hại nhất."
Đường Khả tựa hồ ghé vào tai y cười khẽ, thứ chất lỏng sền sệt nhỏ giọt xuống cổ y, gió đêm từng luồng thổi vào khuôn mặt y, vì sao lại cảm thấy đau đớn như vậy, lạnh lẽo như vậy?
La Tiểu Xuyên ôm Đường Khả bị thương căn bản không gọi được xe dừng lại, cuối cùng không thể không đứng ở giữa đường hung hăng cản chiếc xe vừa chạy tới, may mắn gặp được bác tài xế tốt bụng, vừa nhìn thấy có người bị thương liền vội chở hai người đi, tiếng động cơ xe gầm lên một hồi, bác tài báo cho La Tiểu Xuyên đã tới nơi.
"Bác sĩ! Tiểu Dĩnh!!"
Khi đến được phòng khám bệnh, Đường Khả đã hôn mê, trên đầu toàn là máu, bác sĩ và Dương Tiểu Dĩnh vừa đi ra liền giật mình, ba chân bốn cẳng vội vã nhấc người đặt lên giường bệnh.
Dương Tiểu Dĩnh nhìn khuôn mặt đẹp trai của Đường Khả bị đánh cho xanh tím một mảnh, đau lòng muốn chết, vừa cầm máu cho hắn vừa trách cứ La Tiểu Xuyên: "Anh làm đàn anh kiểu gì hả? Đi theo anh thật sự là... "
Nhưng vừa quay đầu quan sát vẻ mặt của La Tiểu Xuyên, cô sửng sốt, thở dài, rồi xỏ găng tay khử trùng vào: "Yên tâm đi, tôi sẽ không để cho anh ấy có chuyện."
Đây là lần đầu cô thấy La Tiểu Xuyên khóc, từ khi biết y, dù có bị thương nặng đến đâu cũng chưa từng thấy y nhỏ một giọt nước mắt, mà bây giờ, sắc mặt y trắng bệch - ngồi ở đó nhìn Đường Khả chằm chằm, nước mắt giàn giụa.
Bác sĩ và phụ tá bận rộn tới gần nửa đêm mới xong xuôi, nhất thời, cả ba yên lặng ngồi tựa trên ghế quan sát Đường Khả.
"Bác sĩ, tình trạng của cậu ấy có nghiêm trọng không?" Giọng La Tiểu Xuyên khàn khàn, ánh mắt thất thần, nhìn qua so với Đường Khả đang hôn mê còn thảm hơn.
"Nếu nghiêm trọng thì tôi đã sớm gọi cho 120!!" Bác sĩ tức giận trừng y một cái, "Chẳng qua cậu ta bị thương ở đầu, không biết tỉnh lại sẽ thế nào..."
(120: Số điện thoại y tế khẩn cấp bên Trung)
Dương Tiểu Dĩnh liếc La Tiểu Xuyên vẫn còn đang run rẩy: "Để tôi xem giúp anh được không? Anh bị thương cũng không nhẹ." Thấy đối phương không hề động đậy, cô cũng mặc kệ, cương quyết đem cồn giúp y xử lý vết thương.
La Tiểu Xuyên cứ thế mở to mắt, trông chừng Đường Khả cả ngày lẫn đêm, ngay cả khi Đàm Kỳ tới, dường như y cũng chẳng nhìn thấy, một chút phản ứng cũng không có.
"Hài, thế là xong, bây giờ thì có đến hai kẻ ngốc."
Đường Khả tỉnh lại vào giữa đêm, khi La Tiểu Xuyên thấy đôi mắt hắn chậm rãi mở ra thì dường như chính mình cũng sống lại, y lập tức vọt tới: " Đường Khả... Đường Khả?"
Nam nhân trên giường cứ mở to mắt, tận đến khi có một giọt lệ rơi xuống mặt hắn, thì đôi con ngươi đột nhiên co lại, hầu như theo bản năng mà giơ tay lên bóp cổ La Tiểu Xuyên.
"Đường... Khả?" La Tiểu Xuyên vốn không còn chút sức lực nào, bị hắn bóp mạnh đến suýt chút nữa nghẹt thở, mất công sức giằng co một hồi lâu, mới kéo được những ngón tay đang siết chặt kia ra: "Tôi là La Tiểu Xuyên đây!"
"La Tiểu Xuyên..." Đường Khả thì thào hai tiếng, đột nhiên ngước mắt lên nhìn y chằm chằm.
La Tiểu Xuyên bị ánh mắt xa lạ, tàn nhẫn kia doạ cho hết hồn, đối phương cứ như hoàn toàn biến thành một người khác, y cẩn thận đưa tay chạm lên khuôn mặt Đường Khả: "Cậu sao vậy, có chỗ nào khó chịu không?"
Đường Khả há miệng, đưa tay cố xóa đi những vệt nước mắt còn lưu lại dấu vết trên gương mặt y, vừa làm xong thì tựa hồ chính hắn cũng sửng sốt, một hồi lâu hắn bỏ tay xuống, một lần nữa nhắm mắt lại.
La Tiểu Xuyên gọi bác sĩ tới, sau khi biết chỉ là hắn ngủ, rốt cục mới thở phào nhẹ nhõm, một khi lo lắng đã buông xuống thì thân thể không còn gì chống đỡ nữa, y ngã nằm trên nền nhà, một ngày một đêm không ăn không ngủ hầu như đã lấy đi nửa cái mạng, chưa tới ba mươi giây, y nặng nề chìm vào giấc ngủ.