"Ha ha ha ha ha~"
La Tiểu Xuyên vừa đẩy cửa đi vào liền nghe thấy tiếng Dung Bân cười to.
"Cmn anh cười đủ chưa?" Đường Lẫm tức giận rống lên thì bỗng phát hiện người kia đi vào, lập tức khẽ "khụ" một tiếng rồi biến trở về bộ dạng ốm yếu bệnh tật triền miên.
"Đây vẫn là lần đầu tôi nghe thấy chuyện chạy đi cứu người, kết quả người chưa cứu được mà chính mình suýt mất mạng, cậu nói có đáng cười hay không? Ha ha ha ha..." Không thèm quan tâm Đường Lẫm đang trợn mắt lên giận dữ, Dung Bân tiếp tục cười to, cười đến co cả hai chân lên, thẳng tới lúc Ngụy Nhất Minh ngồi bên đạp mạnh cho hắn một cước, tiếng cười mới chịu dừng. Hắn quay ra thấy La Tiểu Xuyên đang đi vào thì mặt đầy ý cười vẫy vẫy tay: "Ai u, Tiểu Xuyên nha, đến thăm Đường Lẫm hả? Đến đây, đến đây ngồi."
La Tiểu Xuyên kỳ thực rất muốn quay trở ra nhưng chạm phải ánh mắt mong đợi của Đường Lẫm, y bước tới:
"Cậu... không sao chứ?"
Nam nhân trên giường bệnh vội gật đầu, đôi mắt sáng lên nhìn y chằm chằm, dáng dấp kia khiến y trông thấy cũng muốn phì cười.
Quả nhiên, bên cạnh lập tức bật ra tiếng cười không kìm nén được, rốt cục cái kẻ còn đang há miệng ra cười bị Ngụy Nhất Minh túm lấy lôi đi thì phòng bệnh mới yên tĩnh trở lại.
"Anh..."
"Cậu..."
Hai người cùng mở miệng rồi cùng ngậm lại, cứ như bị chuột rút.
Đường Lẫm hắng giọng rồi nói khẽ: "Vết thương của anh không sao chứ?"
"Ừm, đã ổn rồi." La Tiểu Xuyên phất phất cổ tay rồi kéo tay áo lên cao, giơ phần cánh tay đang được băng lại cho Đường Lẫm xem: "Chút vết thương nhỏ này căn bản không cần phải nằm viện."
"Vậy sao được, để bệnh viện kiểm tra toàn thân cho anh, hơn nữa chân anh... vẫn nên để bác sĩ giúp anh khám thật cẩn thận đi, tỷ lệ khôi phục lại như cũ rất lớn." Nhắc tới chân La Tiểu Xuyên, Đường Lẫm cụp mắt xuống, môi mím thành một đường thẳng tắp.
La Tiểu Xuyên sững sờ, khóe miệng hơi nhếch lên nhưng rất nhanh lại khôi phục vẻ mặt lạnh nhạt.
Ngày hôm đó cũng thật li kỳ, không biết Liêu Văn Khải nghe được tiếng y nói chuyện hay là trông thấy ánh sáng trong bóng tối, lập tức đuổi tới. May mắn thay, y đã sớm nghe được tiếng chân bước, chứ gã mà bình tĩnh bước nhẹ thì khẳng định lúc đó y sẽ mất mạng. Trong khoảnh khắc nguy hiểm đó phản ứng đầu tiên của y chính là ném điện thoại ra, rồi tựa như con mèo chạy sang phía bên kia. Liêu Văn Khải bắn tổng cộng ba phát đạn, hai viên đầu tiên bắn không trúng, trong đó có một phát bắn sát ngay phía trên đầu y, tới lần thứ ba thì y trúng đạn nhưng may mắn viên đạn chỉ trúng vào cánh tay, hơn nữa còn không bị kẹt vào trong da thịt.
Y tuyệt vọng chạy dọc giữa các thùng hàng, mấy phút ngắn ngủi trở nên dài vô tận, ngỡ như chỉ một giây sau y sẽ bị Liêu Văn Khải tóm được. Tới khi y chịu không nổi sắp ngã nhoài thì một tiếng súng từ phía sau truyền tới, chân mềm nhũn y ngã sấp trên nền đất, bụng thầm nghĩ xong đời rồi hẳn là đã đến lúc phải đi gặp Diêm vương.
Nhưng mà đau đớn trong tưởng tượng không kéo đến, y ngập ngừng rồi quay đầu nhìn lại, cách đó không xa mơ hồ có một bóng người lảo đảo đi tới, thở hổn hển kêu lên: "La Tiểu Xuyên".
Là Đường Lẫm!
La Tiểu Xuyên không thể nói rõ tâm tình của y ngay lúc đó là kích động hay là gì khác, mọi sợ hãi, lo lắng trong lòng lập tức tan biến hết, đáy lòng trống rỗng được nam nhân này lấp đầy. Y gắng gượng bò dậy rồi chạy tới, vừa đến gần liền bị dáng vẻ của đối phương doạ sợ - gương mặt đẫm máu, áo quần lộn xộn, lưng gập lại, lúc y chạy tới sát bên thì đột nhiên gục xuống.
La Tiểu Xuyên kinh hoảng đỡ lấy hắn, mũi ngửi thấy mùi máu tanh nồng: "Cậu bị thương?"
Nam nhân trong vòng tay tê tê thở gấp, tới nửa ngày mới cố gắng giơ tay lên chạm vào khuôn mặt y: "Quá tốt rồi, anh không có chuyện gì... quá tốt..." rồi im bặt.
La Tiểu Xuyên bị dọa sợ, cũng không quản Liêu Văn Khải còn sống hay đã chết, liều mạng gọi tên của hắn, thấy hắn vẫn không có phản ứng liền dìu người lên, khó khăn đi từng bước một.
May mắn thay Dung Bân và Ngụy Nhất Minh chạy tới đúng lúc, kịp thời đưa cả hai vào bệnh viện.
Sau khi Đường Lẫm tỉnh dậy liền kể lại, tiếng Liêu Văn Khải vang lên trong điện thoại làm hắn hoảng hốt trượt tay khiến xe đâm sầm vào lan can bảo hộ bên đường, đem nửa cái mạng của hắn làm rớt trước. Sau đó không đợi cảnh sát giao thông tới, hắn đập nốt cái kính chắn gió đã vỡ nát mà thoát ra, lúc đó hắn đã chạy tới gần bến tàu, vừa kịp nổ súng cứu La Tiểu Xuyên một mạng.
Vừa nghe xong, La Tiểu Xuyên liền hiểu rõ tại sao Dung Bân lại cười nhạo hắn như thế.
La Tiểu Xuyên ngồi một lúc cũng không biết nói chuyện gì nữa liền đứng lên: "Cậu hãy nghỉ ngơi cho thật tốt đi, tôi sẽ trở lại sau."
Đường Lẫm thấy y định đi, cuống lên, vội vã ngồi dậy.
"Tê..." Hoạt động mạnh chạm tới vết thương khiến hắn bị đau mà hít sâu một hơi.
"Cậu lộn xộn cái gì!" La Tiểu Xuyên quát khẽ một tiếng, nam nhân trên giường lập tức không dám động đậy nữa, y thở dài một hơi rồi lại ngồi xuống, suy nghĩ một chút bèn cầm lấy quả táo để bên cạnh bắt đầu gọt vỏ.
Đường Lẫm thấy y không đi nữa, mới yên tâm nằm xuống, ánh mặt trời chiều tràn qua cửa sổ rọi sáng khuôn mặt của La Tiểu Xuyên một cách rõ ràng, ngay cả sợi lông tơ bé nhỏ cũng nhìn thấy. Có lẽ là bị hắn nhìn chăm chú đến mất tự nhiên, đối phương quay đầu lườm hắn một cái, hắn khẽ mỉm cười. Cho đến giờ phút này, hắn mới cảm nhận cuối cùng mình và người đàn ông này đã gần nhau hơn một chút.
La Tiểu Xuyên gọt xong quả táo rồi đưa tới, hắn cũng không giơ tay nhận lấy mà trực tiếp thăm dò ghé đầu qua cắn một miếng táo ngay trên tay của đối phương.
"... Tự mình cầm!"
"Tay không cử động được."
Lừa gạt ai chứ! La Tiểu Xuyên muốn nổi bão lại không xong, không thể làm gì khác hơn là phải giơ quả táo chờ hắn ăn xong, chỉ là trên tay dùng chút lực, cố đem quả táo nhét vào trong miệng nam nhân, khi thấy hắn buồn bực kêu "a a" y mới thấy thoải mái hơn.
Đường Lẫm nhíu mày hung hăng đối phó với quả táo trong miệng, thế nhưng ánh mắt lại dịu dàng nhìn La Tiểu Xuyên đang trêu chọc mình, vẻ mặt đúng là cam tâm tình nguyện.
Ăn xong quả táo, La Tiểu Xuyên không nhắc tới chuyện rời đi nữa mà kéo cái ghế sát đến bên giường rồi leo lên nằm ngủ. Qua một hai phút, y cảm thấy có một đôi tay đặt lên tay mình ở trên ghế, tránh cũng không xong, y liền mặc kệ người kia. Chỉ là đôi tay kia mới đầu còn nắm chặt tay y thì trong chốc lát bắt đầu không thành thật vuốt nhẹ lên mu bàn tay rồi dùng đầu ngón tay vẽ loạn trong lòng bàn tay y.
La Tiểu Xuyên rốt cục không nhịn được mở mắt ra, bắt lấy tay đối phương: "Cậu đang làm gì vậy?"
"Muốn đi vệ sinh." Vẻ mặt Đường Lẫm rất vô tội, nhìn qua còn có chút đáng thương: "Đã nhịn rất lâu."
"... Tôi đi gọi người."
Gì cơ? Dĩ nhiên hắn làm sao đồng ý để cho người khác dìu mình đi vệ sinh chứ. Đường đại thiếu gia mở to mắt, không chịu, kéo áo đối phương lại: "Chờ không được... anh giúp tôi trước đi."
Biết rõ đối phương tám chín phần là cố ý, La Tiểu Xuyên bó tay, cũng không thể để hắn đái dầm trên giường đi. Thương thế của Đường Lẫm chủ yếu là cánh tay bị gãy và bụng bị rạch một đường, vết thương ở bụng tuy sâu nhưng cũng không đến nỗi xuyên vào tới tuyến tiền liệt đi, y đen mặt đứng dậy đỡ người trên giường xuống, dìu vào WC.
Đến nơi, bầu không khí lại trở nên lúng túng, Đường Lẫm không hề động đậy mà đứng trước bồn cầu nhìn y, không có chút ý tứ nào muốn đuổi người ra, còn giả vờ bất đắc dĩ quơ quơ cánh tay bị nẹp chặt.
La Tiểu Xuyên cắn răng một cái, nghĩ thầm người cũng đã dìu đến nơi rồi mà làm chuyện tốt thì tất nhiên phải làm đến cùng. Nhưng nghĩ thì dễ, lúc chuẩn bị làm thì y thấy da đầu tê dại, ngắm quần của Đường Lẫm đến nửa ngày cũng không xuống tay được.
"Nhanh một chút... tôi hết nhịn nổi rồi." Đường Lẫm lắc lắc cơ thể, cúi đầu ghé vào tai y thì thầm. Không ngoài dự đoán hắn thấy tai đối phương đỏ chót trong nháy mắt, khiến suýt chút nữa hắn không kìm chế được mà ngậm vào trong miệng.
La Tiểu Xuyên mất tự nhiên dịch cơ thể lùi ra một chút, tay nhanh chóng kéo cả quần ngoài quần trong xuống, ánh mắt chu du một vòng rốt cục cũng phải trở lại nhìn thẳng vào cái vật nam tính đã có chút cứng nằm ở chính giữa, nắm chắc lấy nó rồi nhắm ngay vào bồn cầu.
"Được rồi, cậu nhanh lên một chút!"
Đường Lẫm nhìn tính khí của mình bị đối phương nắm lấy, bụng dưới không tự chủ được liền cảm thấy căng thẳng, đang chuẩn bị thì đột nhiên gốc rễ bị cái tay kia nắm chặt lại, khiến hắn không nhịn được mà thở hổn hển.
"... Đau, anh như vậy tôi không đi được..."
"Ha ha, cậu cũng biết như vậy sẽ không đi tiểu được nha." La Tiểu Xuyên cười lạnh, bàn tay còn lại xoa lên phần đỉnh đã trướng hồng, khiến nam nhân kêu lên, toàn thân đều run rẩy, "Tôi thấy cậu nhịn còn chưa đủ, để tôi giúp cậu kích thích một chút đi."
Tính khí đã lâu chưa từng làm chuyện đại sự lại bị trêu chọc như vậy, huống chi lại là phần đỉnh mẫn cảm nhất, kể cả thị giác hay xúc giác, Đường Lẫm đều cảm thấy cực kỳ phấn khích, trong chốc lát trên đỉnh tròn rỉ ra một vệt nước, chân có chút nhũn ra, hắn vội mở miệng cầu xin: "Tiểu Xuyên... A! Anh Xuyên... đừng làm vậy, tôi thật sự muốn đi... a..."
La Tiểu Xuyên "hừm" một tiếng, lúc này mới thả lỏng bàn tay siết chặt phía dưới, đối phương rốt cục khoan khoái đi ra, có điều đã tiểu xong nhưng tính khí bướng bỉnh không chịu mềm xuống mà vẫn cứng một nửa.
Y có chút ghét bỏ vẩy vẩy vật cứng trong tay, lại xoa nhẹ một cái dưới đáy hai quả cầu, nam nhân kêu lên một tiếng rồi vội vã kéo quần lên, không quản nổi cái lều lớn đang nhô lên ở giữa thân.
"Xong rồi, tôi dìu cậu trở lại."
Rốt cục Đường Lẫm đã cảm nhận được đạo lý tự mình làm bậy thì không thể sống, chân cứng ngắc được La Tiểu Xuyên đỡ lên giường một lần nữa, hắn khóc không ra nước mắt liếc nhìn "cậu em" đáng thương của mình bị khiêu khích mà dựng thẳng lên hoàn toàn.