• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hôm sau mấy tên trong số lũ cướp ở nhà xưởng bỏ hoang rời đi, chỉ còn lại hai tên cùng Hàn Chu.

Hà Dung An nhìn chúng lái xe đi xa dần qua cửa sổ, động cơ xe tải phát ra âm thanh lớn như máy bay, lọt vào tai cậu lại có mấy phần khủng bố đáng sợ.

Hà Dung An quay đầu nhìn Hàn Chu, hắn đang ngồi nghiêm chỉnh, nhìn cậu không chớp mắt. Trên mặt Hà Dung An không lộ biểu cảm gì, ngồi xuống sát góc tường tránh nắng.

Hà Dung An hỏi: “Họ định đi đâu?”.

Hàn Chu không nói câu nào.

Hà Dung An lại hỏi: “Đi tìm người mua tôi, hay lại đi bắt một cô gái khác?”.

Hàn Chu vẫn im lặng. Không hiểu sao Hà Dung An lại hơi sốt ruột, cậu bò qua mạn giường, ngồi xuống đối diện Hàn Chu mà trừng hắn: “Họ định đi làm gì?”.

Cuối cùng Hàn Chu cũng chậm rãi mở miệng: “Không biết”.

Hà Dung An tức giận nói: “Nếu bị phát hiện thì anh chính là kẻ đứng mũi chịu sào, cái này cũng không biết mà cái kia cũng không biết, đã bị bán còn giúp người ta đếm tiền, đúng là đồ ngốc”.

Cậu nói liên tục, nóng nảy kéo dây xích khoá trên cổ chân. Hàn Chu nhấc chân đạp lên sợi xích không ngừng lay động, cái giẫm này quá đột ngột, Hà Dung An nghiêng ngả ngồi không vững, ngã ầm xuống. Hàn Chu không chút suy nghĩ mà ôm lấy cậu.

Bả vai hắn rộng, lồng ngực kiên cố, ôm cả người Hà Dung An vào lòng, như thể đang ôm một bó hoa bất chợt rơi.

Hà Dung An ngẩn người, tay chống vai Hàn Chu muốn ngồi dậy. Hàn Chu luồn tay xuống mông cậu bế lên, nghiêng người đặt cậu xuống giường. “Đừng lộn xộn”.

Hắn nói như đang dỗ trẻ con, bình tĩnh lạnh lùng. Hà Dung An thấy mà ghét, định trả thù mà kéo giật sợi xích, Hàn Chu cũng đã thu chân về, mặt không đổi sắc nhìn cậu.

Hà Dung An và hắn nhìn nhau một chốc, bèn tức giận ném mạnh nửa chai nước khoáng còn lại bên giường ra ngoài, phịch một tiếng vang vọng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK