Câu nói kia vang vọng bên tai Hàn Chu, thậm chí hắn còn mơ thấy người đứng trong biển lửa biến thành Hà Dung An, người bị nhốt trong phòng cũng biến thành cậu, điên điên khùng khùng, gầy trơ cả xương, mờ mịt nhìn hắn.
Hàn Chu chợt tỉnh, cả người lạnh lẽo, trái tim trong lồng ngực chậm rãi quặn đau.
Hắn dằn lòng lại, đây là thứ cảm giác hắn chưa bao giờ có.
Một ngày trôi qua, Hàn Chu nhìn mặt trời lên rồi mặt trăng lặn xuống, lần đầu tiên nảy sinh sự lo lắng khó hiểu.
Những con mồi bị mang đi chưa từng quay trở lại. Hàn Chu chưa từng nghĩ tới, cũng chẳng để ý đến việc những người kia đã đi đâu.
Hắn chết lặng, như thể chó chăn cừu của đám buôn người, nhìn từng con cừu bị bắt về rồi lại bị đưa đi, cứ thế mà thay đổi. Mãi đến một ngày, có một người va trúng đôi mắt hắn, như vệt ánh trăng bất ngờ rơi xuống, giãy giụa trong khoảng đất cằn cỗi hoang vu này.
Hàn Chu chỉ cần nghĩ đến việc mảnh trăng này sẽ rơi xuống vực sâu vĩnh viễn chẳng thấy ánh mặt trời, là không kìm lòng nổi.
Hắn không nhịn được hút mấy điếu, tàn thuốc rơi đầy đất, lộn xộn.
Ngày trôi qua trong nhà xưởng cũ vừa khô khan vừa vô vị, trời lại nóng. Đang giữa mùa hè, Hàn Kỳ và Trương Cổ đều không thể rời đi quá xa, nán lại lâu bèn thấy hơi sốt ruột.
Ngày ấy, Trương Cổ muốn ra ngoài mua thức ăn như thường lệ. Hàn Kỳ uống nhiều còn đang ngủ, lão bèn gọi Hàn Chu đi cùng.
Ra đến cửa, Trương Cổ kiểm tra lại cái xích sắt trên chân Hà Dung An rồi mới đóng cửa lại, lão nhìn chằm chằm Hà Dung An một lúc, nhắc nhở cậu phải ngoan ngoãn.
Hàn Chu đứng cạnh lão, nhíu mày.
Hà Dung An ngồi rúc mình trong góc tường, đầu cúi thấp, không nói tiếng nào.
Khi đi tới bên cánh cửa, Hàn Chu nghiêng đầu liếc cậu một cái. Hà Dung An ngẩng đầu lên, nhìn lại hắn.
Nhìn bóng lưng Trương Cổ bước ra xe, Hàn Chu mở miệng mà nói chắc: “Tôi sẽ về ngay thôi”.
Hà Dung An nhìn hắn, ừm một tiếng.
Đi khỏi nhà xưởng bỏ hoang, tới thị trấn nhỏ gần nhất cũng phải mất đến ba tiếng. Nửa giờ xe đi là đường núi, lái ra đến đường cái thì toàn đất hoang, hiếm có xe cộ lui tới.
Hàn Chu đi cùng Trương Cổ rất lâu, khi quay lại thì trời cũng đã tối mờ. Trong sân xưởng là một bóng đèn to, ánh sáng trắng bệch chói mắt.
Hàn Chu vừa bước xuống đã nghe thấy tiếng Hà Dung An kêu lên sợ hãi từ xa, âm thanh thê thảm, gần như gào khản cả giọng. Nhất thời sắc mặt hắn cũng thay đổi, bỏ lại túi đồ ăn trong tay, nhấc chân chạy đi.
Cánh cửa kia mở toang, đèn cũng bật, cảnh tượng trong phòng rất rõ ràng.
Hà Dung An bị Hàn Kỳ đè xuống, quần áo trên người cậu bị lột sạch rồi vứt xuống đất, bị ép mặc một chiếc váy ngắn. Bắp đùi trắng nõn thon dài toàn vết tay, cậu đang bị Hàn Kỳ bóp hai má ấn xuống thân dưới.
Hàn Kỳ nghe tiếng bước chân bèn nghiêng đầu, gã híp mắt, say khướt, nhìn mấy lần mới nhận ra Hàn Chu.
Thứ kia của gã lộ hết ra ngoài, cương cứng. Hàn Kỳ nắm cằm Hà Dung An xoay qua, để Hàn Chu nhìn mặt cậu, nói: “Nhóc con, thấy xinh không?”.
Hàn Chu chạy quá nhanh, thở hổn hển, trong nháy mắt một đấm xông tới.
Hà Dung An như con rối đẹp đẽ bị điều khiển, không biết đã trúng mấy bạt tai trên mặt, hai má đỏ bừng, những dấu tay đan xen. Môi cậu bị thoa son lung tung, trượt cả ra ngoài, vệt đỏ như lưỡi đao.
Mặt cậu đầy nét kinh hoàng, viền mắt đỏ chót. Nước mắt vốn còn rưng rưng, thấy Hàn Chu rồi đột nhiên lăn xuống.
Đầu óc Hàn Chu nóng lên, một đấm nện mạnh vào mặt Hàn Kỳ. Cú đánh quá nhanh, Hàn Kỳ đã say không kịp phản ứng lại, ngã xuống đất, miệng mắng: “Thằng khốn, mày làm gì đấy!”.
Hàn Chu còn định đánh tiếp, Trương Cổ đã chạy đến, trầm mặt gọi: “Hàn Chu, dừng tay cho tao!”.
Lồng ngực Hàn Chu phập phồng kịch liệt, hắn nhìn chằm chằm Hàn Kỳ, quay đầu lại liếc Trương Cổ một chốc rồi lạnh lùng nói: “Cút ra ngoài”.