• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàn Chu không ngờ rằng, hắn chỉ nhìn Hà Dung An cũng có phản ứng.

Dù sao hắn cũng đã hai mươi, sinh lí phát triển đầy đủ, lại sống cùng một đám buôn người không biết kiêng kị là gì. Chúng tìm gái cũng không tránh hắn, thậm chí còn mang Hàn Chu theo.

Từ khi còn nhỏ hắn đã thấy ngực phụ nữ, những cái đùi gợi cảm trắng toát, cũng đã thấy cảnh nam nữ làm tình.

Nhưng những người đó và Hà Dung An cho hắn cảm giác không giống nhau, rất xa lạ, lại khiêu khích thần kinh chậm chạp của Hàn Chu một cách thần kì.

Hà Dung An nằm trên giường đã ngủ, Hàn Chu không ngủ được, trợn tròn mắt nhìn cậu chằm chằm.

Hà Dung An rất trắng, mặt mày cũng đẹp, mắt nhắm lại, cậu không biết mình ngủ không ngoan mà lại rất hiếu động. Vốn nằm đưa lưng về phía Hàn Chu mà trở mình lúc nào chẳng biết, trở thành mặt đối mặt, nằm co ro, ngoan ngoãn và sạch sẽ.

Hàn Chu nhìn rất lâu, không hiểu sao lại nhớ về mẹ hắn.

Khi còn bé mẹ hắn rất bẩn thỉu, cặp mắt trắng đen rõ ràng lộ ra trong mái tóc rối bời, điên điên khùng khùng. Hàn Chu luôn nghe thấy tiếng nội mắng bà, bà bèn cắn ngón tay cười. Có khi nhận ra Hàn Chu thì vẫy tay với hắn, Hàn Chu từ từ đi tới, bà sẽ đưa tay ra từ trong cửa sổ gỗ, sờ đầu hắn, khen hắn là bé ngoan, rồi đột nhiên chống cự và sợ hãi, móng tay xẹt qua hai má Hàn Chu, kêu gào, rít lên.

Một năm nọ, mẹ hắn bỗng nhiên tỉnh táo, không bị điên nữa, mặc quần áo sạch sẽ, mái tóc dài được chải gọn, đỡ lấy cặp sách trên tay hắn, nắm tay hắn, nói là Chu Chu, mẹ tới đón con nè.

Trong hai tên buôn người còn ở lại nhà xưởng có một kẻ cũng họ Hàn, tên Hàn Kỳ, kẻ kia là Trương Cổ.

Hàn Kỳ tình cờ phát hiện Hà Dung An không mặc váy, ngậm thuốc lá, hỏi Hàn Chu: “Có chuyện gì đấy?”.

Hàn Chu không lên tiếng.

Hàn Kỳ nhìn Hà Dung An đang ngồi bên giường, thằng nhãi kia cũng im lặng, tóc đã dài qua tai, mặc áo ba lỗ trắng khiến da dẻ trông càng trắng, gầy gò tinh xảo, eo nhỏ chân dài.

Hàn Kỳ nở nụ cười với ý tứ hàm súc, không rõ là gì: “Trông như đàn bà ấy, mặc gì cũng thế”.

Hàn Chu nâng mắt lên nhìn Hàn Kỳ, tay gã nhấc theo một chiếc túi nilon màu đỏ, hắn bèn đỡ lấy, hỏi: “Của tôi?”.

Hàn Kỳ nói: “Cho mày đấy”.

Trong túi nilon toàn đồ ăn: mì gói, bánh quy, nước và bia cùng phần cơm ngày hôm nay. Chu vi quanh nhà xưởng bỏ hoang không hề có bóng người, không nấu nướng gì, có khi chúng lái xe ra ngoài ăn, gc và Hà Dung An đều ăn linh tinh tạm bợ, nếu nhớ thì sẽ có người đưa cơm hộp cho Hàn Chu.

Hàn Kỳ nói: “Hàn Chu, nhớ trông thằng nhãi này cho kĩ đấy. Đừng có để nó chạy mất”.

Ánh mắt gã như lưỡi đao lướt qua mặt Hà Dung An, Hàn Chu thấy thế, như bị quỷ thần xui khiến mà tiến lên một bước chặn ánh mắt đó lại, ừ một tiếng.

Hàn Kỳ cũng chẳng để ý, vỗ vỗ vai Hàn Chu rồi bỏ đi.

Hàn Chu đóng cửa, nhấc theo túi nilon tới bên giường, đưa luôn hộp cơm cho Hà Dung An, nói: “Ăn”.

Hà Dung An không lên tiếng, cậu thấy kẻ kia bèn đột nhiên nhớ ra Hàn Chu là ai.

Hàn Chu là một trong số con buôn đáng chết, là đồng lõa với những kẻ bắt cóc cậu.

Trong khoảng thời gian này, tuy Hàn Chu im lìm nhưng có thể nói là người duy nhất đối xử tốt với cậu trong số đám con buôn. Hà Dung An phát hiện ra rằng, cậu thế mà lại có những khi quên mất thân phận của Hàn Chu là gì.

Thấy Hà Dung An không nhúc nhích, Hàn Chu ngơ ngác, tách đôi đũa dùng một lần ra, kiên nhẫn nói với cậu: “Ăn cơm đi”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK