Nhưng dù cậu nghĩ gì thì vẫn bị giam trong nhà xưởng cũ, có Hàn Chu trông coi, và hai tên cướp khác như hổ rình mồi.
Hôm ấy trời nóng nực, trong nhà xưởng cũ chỉ có quạt mà thôi. Hà Dung An từ bé sống trong giàu có đủ đầy, chưa từng chịu cái nóng đến vậy, sau lưng nổi cả lớp rôm hồng hồng.
Cậu nhịn không gãi, vất vả lắm mới chịu đựng được đến tối khi được Hàn Chu dẫn đi tắm. Ấy thế mà, sau khi giặt quần áo xong, cậu phát hiện rằng trong phòng có treo một chiếc quần lót hoa bé nhỏ.
Mặt Hà Dung An đổi sắc.
Đây là ngày thứ năm kể từ khi cậu bị bắt cóc.
Những ngày qua trang phục trên người cậu đều do Hàn Chu đưa cho, toàn những chiếc váy đủ kiểu của con gái. Không có quần lót, nên Hà Dung An chỉ có thể vắt khô cái của mình rồi mặc tạm.
Cuối cùng Hàn Chu lại cho cậu mặc thứ quần lót như vậy.
Hà Dung An nghĩ, đồ ngốc này là cố ý muốn hạ nhục cậu, hay thật sự coi cậu là con gái đây?
Cậu vỗ vỗ mái tóc ngắn ướt nhẹp, dùng lực đạp một cái vào cửa sắt. Hàn Chu không mở cửa ngay, mà ngược lại còn vụng về gõ một cái trước. Đây là do yêu cầu của Hà Dung An.
Lúc đầu hắn cứ tự nhiên như ruồi. Hà Dung An bèn hỏi, khi cậu tắm có thể gõ cửa rồi hẵng bước vào không?
Hàn Chu ngẩn ra, từ xưa tới nay chưa từng ai dám đưa ra yêu cầu như vậy với hắn. Nhìn khuôn mặt lạnh te của Hà Dung An, Hàn Chu suy nghĩ một lúc, cũng không ai bảo là không được, hắn bèn ừ một tiếng.
Cửa mở ra, Hà Dung An sắc mặt tối sầm, dùng hai ngón tay nhấc cái quần lót hoa lên, hỏi hắn: “Cái gì đây?”.
Hàn Chu nói: “Quần lót”.
Hà Dung An lạnh lùng: “Đệt mẹ đương nhiên tôi biết đây là quần lót rồi, nhưng anh dám lấy cái giống này cho tôi mặc à?”.
Hàn Chu không nói gì. Hà Dung An quăng luôn quần lót lên mặt hắn, nói: “Thích thì tự đi mà mặc đi, đồ biến thái, tưởng tôi là con gái thật à?”.
Quần lót rơi xuống, Hàn Chu không bực, chỉ nhìn Hà Dung An một lúc lâu, rồi dần lộ ra chút nghi hoặc.
Hà Dung An nhìn vẻ mặt hắn, tức tối cười.