Hàn Kỳ nhả khói rồi quăng vài quân xuống, Trương Cổ vừa nhìn đã chửi, vứt bài trong tay xuống, gẩy hai tờ tiền đỏ đưa cho gã.
Hàn Kỳ cười, liếc mắt nhìn Hàn Chu một cái, hỏi: “Tiểu Chu, sao đấy?”.
Khi tâm trạng tốt, họ sẽ thân thiết quan tâm Hàn Chu hơn một chút.
“Ngồi đí”. Trương Cổ bảo. “Thằng nhãi kia không ngoan à?”.
Hàn Chu mở một cái ghế ra để cạnh chúng rồi ngồi xuống, trả lời: “Không”.
“Chán à”. Trương Cổ dễ dàng mở nắp lon bia, nhấp một hớp, thuận miệng hỏi.
Hàn Kỳ nói: “Nó làm sao mà biết cái gì là ngột ngạt”.
Một lúc lâu sau, Hàn Chu hỏi: “Chú, xử lí cậu ta thế nào vậy?”.
Trương Cổ nói: “Anh Hai đang đi liên lạc”.
Hàn Kỳ nhếch miệng: “Nam thì không dễ bán như nữ, cơ mà”, gã khoa tay thành một con số: “Xinh đẹp thế kia, lại ở tuổi học sinh còn sạch sẽ, bán được giá lắm”.
Hàn Chu nâng mắt nhìn họ, chậm rãi hỏi: “Nếu không ai mua thì sao?”.
Hàn Kỳ nói: “Còn sao nữa, giết thôi. Nó thấy mặt chúng ta rồi, chẳng lẽ còn có thể để lại?”.
Trương Cổ đột nhiên nói: “Tiểu Chu, sao tự nhiên mày lại hỏi thế?”.
Hàn Chu trước đây chưa từng quan tâm những việc này.
Hàn Chu đối diện với ánh mắt dò xét của hai tên đó, trên mặt không có biểu cảm gì, chỉ rũ mắt: “Phiền”.
“Phiền cái gì mà phiền?”.
Hàn Chu nhìn bộ tú lơ khơ lộn xộn, hắn nghe thấy mình nói: “Người trong đó, phiền”.
Trương Cổ cười vỗ vai hắn: “Hiếm khi có đứa làm mày thấy phiền được đấy”.
Hàn Kỳ híp mắt đánh giá Hàn Chu: “Phiền? Mày đưa cả quần áo mình cho nó mặc, tao còn tưởng mày thích nó lắm cơ”.
Hàn Chu nghe từ “thích” trong miệng gã, ngẩn người, một hồi lâu mới nói: “Không ưa nam mặc váy”.
Hàn Kỳ xùy một tiếng: “Sao hồi trước không thấy nhãi con nhà mày nhiều chuyện thế nhỉ”.
“Phiền cũng không sao, đợi thêm mấy ngày nữa thôi”, Trương Cổ nói, “Lấy được tiền rồi, chú mang mày ra ngoài chơi một tí”.
Hàn Chu ừ một tiếng.
Hàn Kỳ sờ sờ chỗ thái dương mình, cười lạnh: “Tiện cho thằng nhãi kia quá, chưa nói đến việc làm trễ nải chuyện của chúng ta, một gậy nó đập ông đây kia, suýt thì hôn mê rồi”.
Trương Cổ không để ý tới gã, nhìn Hàn Chu rồi lại nhớ tới điều gì, bảo: “Tháng sau là sinh nhật hai mươi tuổi của Tiểu Chu nhỉ?”.
“Qua sinh nhật là mày tròn hai mươi rồi”, Trương Cổ cười.
Hàn Chu ngẩng đầu nhìn Trương Cổ, lão vỗ vỗ vết bỏng cũ trên tay hắn. “Thời gian trôi nhnah thật, lúc trước chú Hàn Kỳ của mày dập lửa trên người mày, bọn chú còn sợ mày chẳng sống nổi. Không ngờ mày lại vượt qua”.
“Cha mày mà được thấy mày lớn thế này chắc cũng mừng lắm”.
“Mừng con khỉ à”. Hàn Kỳ ngoài cười mà trong không cười. “Nó mê mẩn con đàn bà đê tiện kia, đổi cả gia đình luôn, khéo còn trách chúng ta nhiều chuyện không để cho con trai nó cùng xuống dưới đoàn tụ ấy chứ”.
Hàn Chu sờ cánh tay trải đầy vết sẹo của mình, lồi lõm, trông vừa khủng bố vừa dữ tợn.
Hắn nhìn Trương Cổ, gọi: “Chú”.
“Sao phải bán họ đi?”.
Ánh mắt Trương Cổ rơi trên người Hàn Chu, nhìn mắt hắn, nói: “Thằng nhãi kia nói gì với mày đấy?”.
“Không có gì”, Hàn Chu đáp.
Trương Cổ bảo: “Đừng có nghe chúng nó nói hươu nói vượn”.
“Đây là công việc của chúng ta, hiểu không?”. Giọng điệu lão bình tĩnh mà tàn nhẫn. “Nhớ hồi bé mày xem TV không, con sói đói bụng thì bắt nai, cắn chết. Nó đói, nó muốn ăn, nên ăn con nai đó, đấy là bản tính của nó, là cách nó sinh tồn”.
“Có những kẻ đẹp đẽ, nhỏ yếu, giống như con nai kia”.
“Đi săn họ, là cách chúng ta sinh tồn”.
Hàn Chu nhớ về lúc hắn vừa mới theo bọn họ, khi ấy là mùa hè, cánh tay bỏng còn chưa khỏi, đau thấu xương.
Hắn ngồi dưới đất, ngẩn người với chiếc TV trong phòng. Màn hình vuông vức chiếu cảnh rừng núi hoang dã, một con nai uống nước bên bờ sông, nó rất đẹp, đôi mắt hiền lành mà mềm mại.
Hàn Chu kìm lòng không đặng mà ngắm nó. Con nai nghiêng đầu, như thể đang nhìn hắn xuyên qua màn hình.
Đột nhiên, một con sói hung ác nhào ra, ghì con nai lại, cắn lên cổ nó.
Con nai rên rỉ, tứ chi co giật, dần tắt thở, đôi mắt cũng mất đi thần thái.
Hàn Chu xem rất lâu, đột nhiên rơi nước mắt.