Lại là thứ mùi này, khó ngửi muốn chết, hai mươi năm trước bà chịu đủ rồi! Không nghĩ tới cái đồ con nợ đoản mệnh này sống tới tận bây giờ, lại còn đặt chân tới Giang Thành...... Đoạn Như Lan nhìn bóng dáng mảnh khảnh của Tư Vũ, khinh thường nghĩ: nếu không phải nghe nói con trai bà gần đây thường xuyên đi lại với nó, sợ Kỷ Lâm làm điều gì sai cũng sợ người chồng hiện giờ nghe được điều gì không hay, thế nên bây giờ mới vội vàng tìm tới cửa, nếu không cả đời bà cũng không muốn gặp lại đứa con gái này.
Đứa con gái bệnh tật này...... Là vết nhơ cả đời của Đoạn Như Lan bà!
Đoạn Như Lan trang điểm tinh xảo, có lẽ do nhiều năm sống trong nhung lụa, bảo dưỡng cực kì tốt, nhìn qua chỉ có hơn 30 tuổi, trên mặt vẫn còn giữ phong thái thời trẻ, nhìn lướt qua cũng có thể thấy ngũ quan giữa bà và Tư Vũ có vài phần giống nhau.
Chỉ tiếc khi nhìn thấy Tư Vũ, ánh mắt Đoạn Như Lan cực kì khắc nghiệt, khiến cả khuôn mặt bà trở nên vặn vẹo.
Nhưng lúc Tư Vũ mời bà ngồi xuống, Đoạn Như Lan lập tức thu lại thái độ, thong thả ung dung ngồi ngay ngắn ở trên sô pha, một lần nữa làm bộ làm tịch bày ra bộ dáng phu nhân nhà giàu.
"Tiểu Vũ, nhiều năm qua con sống có tốt không?" Nghe qua âm thanh này tưởng như Đoạn Như Lan là một người mẹ hiền, bà nhìn về phía Tư Vũ, ngữ khí thân mật: "Mẹ biết, trong lòng con hẳn là trách mẹ, nhưng lúc ấy mẹ không còn sự lựa chọn khác. Con khi đó còn nhỏ không hiểu chuyện, bố con qua đời, trong nhà đã không còn trụ cột, chỉ còn lại hai người già ngoài 70 tuổi cùng một quả phụ thì sống như thế nào được? Mẹ cũng chỉ muốn tốt cho con, nên mới tìm đường ra cho cả nhà, con thấy không, hiện tại cuộc sống của mẹ tốt hơn rồi không phải đã quay lại tìm con sao?"
Đoạn Như Lan nói tràn đầy chân thành, Tư Vũ nghe xong chỉ cảm thấy buồn cười.
Vì tốt cho cô? Thích dán vàng lên mặt mình vậy à! Trong bộ truyện 《 Siêu sao sủng trước cưới sau》, nữ phụ Chu Tư Vũ ác độc và điên cuồng một phần do bối cảnh gia đình, mẹ của cô Đoạn Như Lan là một cô gái nông thôn, chỉ là một nữ công nhân nghèo trong xưởng, nhưng Đoạn Như Lan lại có bề ngoài ưa nhìn, có thể coi là mỹ nhân lúc bấy giờ, bởi vậy mới gả được cho bố của Chu Tư Vũ là chủ xưởng, thăng cấp thành bà chủ.
Gia đình của nữ phụ không coi là giàu có, nhưng ít nhất thì cuộc sống ấm no, chẳng qua sau khi sinh ra Tư Vũ, người trong nhà đã thấy cô bệnh tật ốm yếu, từ nhỏ liền sống với mùi thuốc đông y, tiền mua thuốc nhiều như nước chảy, vốn gia đình đã chẳng hề dư dả liền càng túng thiếu, về sau Đoạn Như Lan phải xin đi làm phục vụ tại khách sản để giảm bớt đi gánh nặng trong nhà.
Đoạn Như Lan ngay từ đầu không phải là không thích con gái mình, chỉ là lòng hư vinh của bà cực kỳ lớn, dù bước ra từ nông thôn nhưng ỷ vào dung mạo mà gả vào gia đình trong sạch, tất cả đều để làm cuộc sống bản thân trở nên tốt hơn. Lúc đầu bà còn trìu mến với Chu Tư Vũ, nhưng khi bà biết được tài sản trong nhà vì cô mà dần dần vơi đi, không những không đủ cho bà chi tiêu thường ngày mà còn khiến bà phải cật lực đi làm để trợ cấp cho gia đình, điều này khiến Đoạn Như Lan ngày càng oán hận.
Bà oán hận đứa con gái suốt ngày phải sống cùng với thuốc, oán hận người chồng coi con gái là nhất, cũng oán hận chính bản thân gả vào gia đình không đủ phú quý, bà cảm thấy cuộc sống của bà có thể cực kỳ tốt, nhưng trong nhà có một đứa con gái như vậy thì lấy đâu ra chuyện tốt?
Lúc trước bà gả chồng cũng chỉ là để cuộc sống trở nên tốt hơn, bây giờ muốn bà chôn chân cả đời ở cái gia đình này? Không có cửa đâu!
Vừa lúc đấy bố của Kỷ Lâm Kỷ Văn Chương tới nói chuyện làm ăn, ở lại khách sạn nơi Đoạn Như Lan làm việc, bà dung mạo xuất chúng lại gặp mặt thường xuyên, hai người liền thông đồng một chỗ với nhau, Đoạn Như Lan còn có thai. Sau khi bố của Chu Tư Vũ ngoài ý muốn qua đời, Đoạn Như Lan quyết đoán vứt bỏ gia đình, đi theo Kỷ Văn Chương tới Giang Thành, sinh ra một đứa con trai, thành công trở thành Kỷ phu nhân.
Đoạn Như Lan như ý nguyện trở thành phu nhân nhà giàu, nhưng ông nội Chu Tư Vũ lại vì việc này mà bệnh nặng không dậy nổi, cuối cùng buông tay nhân gian, chỉ còn lại Chu Tư Vũ cùng bà nội sống nương tựa lẫn nhau. Đoạn Như Lan nói thật dễ nghe, bà vì con gái nên mới rời đi, nhưng gần 20 năm trôi qua, Đoạn Như Lan có từng nhớ tới mình còn có một đứa con gái không?
Không hề! Bà làm phu nhân giàu vui đến độ quên cả trời đất, hận không thể làm mối hôn nhân trước kia chôn vùi vào lòng đất.
Vậy nên, Tư Vũ đem những lời nói của Đoạn Như Lan chỉ như gió thoảng, cô cười cười, nói: "Ngài nói gì vậy, tôi từ nhỏ liền không có mẹ, sao tự dưng bây giờ lại mọc ra một người "mẹ" rồi?"
Bản thân là tác giả, Tư Vũ không hề có cảm giác gì, nhưng khi đối mặt với Đoạn Như Lan, cô mới cảm giác được sự ghê tởm —— người như vậy, làm sao xứng với chữ "mẹ"?
Tâm lý Đoạn Như Lan cực kỳ tốt, dù Tư Vũ nói như vậy bà cũng chẳng hề để bụng, ánh mắt nhìn Tư Vũ giống như nhìn một đứa bé nghịch ngợm không nghe lời, tiếp tục khuyên nhủ: "Tiểu Vũ, mẹ biết con còn hận mẹ, mẹ tới đây cũng chỉ muốn bồi thường cho con......"
"Bỏ đi, tôi không định nhận lại mẹ, cũng không cần bồi thường bất kỳ thứ gì." Tư Vũ cắt ngang lời bà, "Vị phu nhân này, từ đầu tới đuôi tôi đều không hiểu bà đang nói gì, chỉ sợ bà tìm nhầm người rồi, đi thong thả không tiễn."
Đối với loại người này, Tư Vũ nửa điểm cũng không khách khí, nhưng có một điều làm cô cảm thấy đáng tiếc chính là khí vận của Đoạn Như Lan vẫn vô cùng tốt, cũng đúng thôi, trong truyện tranh Đoạn Như Lan là mẹ ruột của Kỷ Lâm, sau cuộc trả thù điên cuồng của nữ phụ, bà còn đứng ở phe chính nghĩa - vì nghĩa diệt thân, hưởng thụ cuộc sống tốt đẹp cả đời.
Tư Vũ tự giễu nghĩ tới, trước kia cô để thân thế nữ phụ thê thảm như vậy, kết quả bây giờ nghiệp quật lại rồi —— cô xuyên thành Chu Tư Vũ, tiếp nhận tất cả mọi thứ của nữ phụ.
Nhưng cô cùng Chu Tư Vũ có nhiều điểm không giống nhau, cô chẳng thèm để ý thái độ của Đoạn Như Lan, cũng không có ý định đi trả thù Kỷ gia, cô chỉ muốn có một cuộc sống êm đềm, cho nên dù Đoạn Như Lan nói cái gì, Tư Vũ cũng chả để ý.
"Sắp đến giờ tôi uống thuốc rồi, vị phu nhân này, thân thể của tôi không tốt lắm, chẳng may chịu kích thích lại ngất đi, tôi nghĩ bà cũng không muốn chịu oan tiền thuốc men nhỉ?" Tư Vũ ánh mắt lành lạnh, chỉ ra cửa lớn "Tôi chút chóng mặt, không tiễn."
"Con—— sao con có thể nói với mẹ như vậy!" Đoạn Như Lan không nghĩ tới sẽ gặp tình huống này, một đống lý do chuẩn bị từ trước cũng bị Tư Vũ đáp trả lại, lập tức cảm thấy ngực bị đè nén.
Cũng nói đến như vậy, mặt nạ từ ái của Đoạn Như Lan cũng không đeo nổi nữa, dùng vẻ mặt hiền từ cùng cách nói chuyện ôn nhu nhẹ nhàng với đứa con gái đáng ghét đã là cực hạn của bà rồi. Vì thế Đoạn Như Lan miễn cưỡng nở nụ cười, nói "Con bình tĩnh một chút, lần sau mẹ sẽ đến thăm con", liền vội vàng rời đi, chỉ là bóng lưng giống như đang muốn hộc máu.
Tư Vũ nhìn Đoạn Như Lan rời đi, biểu tình trên mặt chậm rãi ngưng trọng.
Mẹ ruột đột nhiên xuất hiện, chắc là biết được Kỷ Lâm có ý đồ tiếp cận cô nên mới luống cuống như vậy?
Chung quy thì "Bỏ chồng bỏ con, gả cho người khác" cũng không phải thanh danh hiển hách gì, chẳng may bị ai điều tra ra, mặt mũi của Đoạn Như Lan trong xã hội thượng lưu sẽ quét rác, bà ta chú trọng mặt mũi như vậy, sao có thể để chuyện này xảy ra?
Cho nên lần này Đoạn Như Lan tới, thứ nhất là cậy vào thân tình để che miệng con gái, thứ hai...... Tư Vũ cười lạnh, chỉ sợ là muốn ép cô rời khỏi Giang Thành, trở lại quê hương? Chỉ khi nào cô không còn ở Giang Thành, Đoạn Như Lan mới có thể yên tâm.
Nếu cô đoán không sai, hôm nay Đoạn Như Lan là có sự chuẩn bị mà đến, nói không chừng còn định dùng tiền để đuổi cô đi, đáng tiếc bị cô trách móc không lưu tình một hồi nên không nói nổi nữa.
Tư Vũ cũng không để chuyện này trong lòng, dù sao cô quyết định sẽ không đi lại con đường cũ của nữ phụ, cũng không định trả thù Đoạn Như Lan cùng Kỷ gia, Đoạn Như Lan đụng phải bức tường rắn nhiều lần liền sẽ biết khó mà lui.
Vốn dĩ Tư Vũ chỉ nghĩ như vậy, nhưng cô coi nhẹ sự chán ghét của Đoạn Như Lan đối với cô, làm phu nhân Kỷ gia, thu mua dụ dỗ không được, Đoạn Như Lan lập tức có thủ đoạn khác.
Chưa được một tuần, Tư Vũ bỗng nhiên nhận được thông tri của công ti người mẫu nói rằng cô vi phạm hợp đồng, yêu cầu cô bồi thường tiền, lập tức rời khỏi công ti!