Tư Vũ dậy từ rất sớm, lúc này cô đang làm cơm sáng. Nghe thấy tiếng động đằng sau lưng, thỏ trắng cũng không quay đầu lại, chỉ ôn nhu nói: "Canh giải rượu đặt trên bàn đó, em mau uống đi. Đêm qua em say bất tỉnh nhân sự, không làm cách đút cho em được. Chắc giờ đầu vẫn còn đau đúng không?"
Trí nhớ của Kỷ Lâm dừng lại ở thời điểm hắn nốc cạn ly rượu, về sau thế nào thì thật sự không nhớ rõ, giờ nghe Tư Vũ nói vậy, còn tưởng bản thân gây ra chuyện phiền toái gì chứ — nhưng đúng là có "phiền toái" không nhỏ. Hắn cũng không dám cò kè mặc cả, lập tức cầm chén canh giải rượu lên uống một hơi hết sạch, lại chân chó múc một bát cháo cho Tư Vũ:
"Không có việc gì, hơi choáng váng một chút thôi. Vừa nãy em rửa mặt bằng nước lạnh nên cảm thấy dễ chịu hơn nhiều rồi. À, chị, ngày hôm qua em có... làm chuyện gì khác người không?" Hắn không khỏi thấp thỏm lo âu.
Tư Vũ bỗng nhiên nhìn hắn chăm chú.
Không hiểu sao Kỷ Lâm cảm thấy ánh mắt của chị gái rất chi là kỳ lạ. Chẳng nhẽ hắn say rượu rồi nổi điên hả?
Nhưng mà cô lại nói: "Yên tâm, em không nổi điên, nhưng lại nói rất nhiều thứ."
Quá tốt rồi! Kỷ Lâm nhẹ nhàng thở ra, sau đó lại có chút khẩn trương chờ câu nói tiếp theo của chị gái. Hắn không biết mình say rượu còn có thể hồ ngôn loạn ngữ, bởi vậy rất sợ nói sai điều gì nên vội vàng gặng hỏi: "Em nói những gì vậy?"
Hai người ngồi vào bàn, Tư Vũ múc cho Kỷ Lâm một chén cháo, chống cằm nhìn hắn uống xong, lúc này mới nói: "Em có theo dõi Cẩm Lí không?"
Hai chữ "Cẩm Lí" không khác gì bom nổ bên tai. Cả người hắn cứng đờ, mồ hôi lạnh tuôn ra như mưa, nụ cười thì gượng gạo: "Chị, không, không, em nghe nói chị rất thích cô ấy nên có đi tìm hiểu một chút, cũng không theo dõi nhiều......"
Sao chị gái lại nhắc tới Cẩm Lí ta? Kỷ Lâm lập tức đề cao cảnh giác. Thật sự thì chuyện Tư Vũ là Cẩm Lí đến bây giờ hắn còn chưa tiêu hóa xong. Do đó khi nghe thấy cái tên này, suy nghĩ đầu tiên của hắn chính là chị gái đang ám chỉ một điều gì đó.
Tư Vũ lại lơ đãng hỏi: "Chị nhớ Cẩm Lí có vẽ em mấy lần, em xem qua chưa?"
Kỷ Lâm cảm thấy không nuốt nổi thìa cháo trong tay nữa, ánh mắt hắn lảng qua chỗ khác: "Chưa, chưa, ha ha ha ha, em có vào Weibo thường xuyên đâu. Với cả biết bao nhiêu người vẽ em, em làm sao mà xem hết được..."
Hắn lại nhớ tới lần đầu tiên chị gái vẽ trộm hắn, không thể không nói — quả thực sung sướng vô cùng!
"Ăn đi. Tâm sự một chút thôi mà, sao trông em có vẻ khẩn trương thế?" Tư Vũ gắp một miếng dưa muối để vào bát Kỷ Lâm, tiếp tục nói: "Vậy em có thích phong cách của Cẩm Lí không?"
Kỷ Lâm trả lời không chút do dự: "Thích!" Tất nhiên là thích rồi!
Tư Vũ lại hỏi: "Em đọc bộ 《 Bánh bao nhân mè đen và bánh bao nhân trứng sữa 》 của cô ấy chưa?"
Kỷ Lâm gật đầu: "Đọc rồi ạ."
Tư Vũ: "Nghe nói nam chính dựa trên hình mẫu của em, em không để ý chứ?"
Kỷ Lâm lại lắc đầu: "Không để ý!"
Tư Vũ cười cười: "Người vẽ là chị em cũng không để ý?"
Kỷ Lâm còn chưa nghe xong đã phản xạ có điều kiện lắc đầu: "Không để......"
Hắn đột nhiên ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu, nhìn chằm chằm người đang ngồi phía đối diện.
Tư Vũ: "......"
Kỷ Lâm: "......"
Hai người nhìn nhau hơn mười giây, Kỷ Lâm mới phát hiện ra có chỗ nào đó không đúng. Hình như hắn lại vừa lỡ miệng đúng không?
Trong lòng Kỷ Lâm liên tục đấm ngực dậm chân, biết vậy chẳng làm, tại sao mình lại ngốc đến nỗi bị Tư Vũ lừa cơ chứ? Cái bẫy rõ rành rành như vậy, hắn thế nhưng lại nhảy vào không chút do dự!
Từ từ, có gì đó sai sai, chị gái đã biết?
Kỷ Lâm chắc chắn bản thân không có biểu hiện khác thường nào. Thật sự hắn không hy vọng bí mật này bị đưa ra ngoài ánh sáng, nếu như vậy chẳng phải chuyện hắn từng là antifan của Cẩm Lí sẽ bại lộ sao. Kỷ tiểu thiếu gia tất nhiên không muốn bị chị gái nhìn bằng ánh mắt khác thường T^T.
"Chị..." Lại im lặng một lúc, Kỷ Lâm mới gian nan mở miệng: "Chị biết từ... khi nào?"
"Đêm qua." Tư Vũ có vẻ bình tĩnh hơn nhiều, cô cúi đầu uống cháo, trả lời nhẹ nhàng bâng quơ: "Ngày hôm qua sau khi em uống say, ôm chị vừa khóc vừa kể lể, nói cái gì mà chị không thích em nên gần đây mới không vẽ em."
Kỷ Lâm ngẩn ngơ: "Em, em tối hôm qua... Là tự em nói ra sao..." Trời ơi, thức trắng bao nhiêu đêm suy nghĩ mà vẫn chưa biết mở lời với Tư Vũ thế nào, vất vả lắm mới quyết định coi như chưa có chuyện gì xảy ra, vậy mà bản thân lại tự mình phá hủy hết thảy!
Một lát sau, Kỷ Lâm đột nhiên cảm thấy tình huống này rất quen. Nghĩ kĩ thì, chuyện yêu đương của Tư Vũ không phải cũng vì hắn nên mới bại lộ sao!
"Chị, em không phải muốn giấu chị. Em cũng chỉ mới biết gần đây thôi... Chương trình lần trước ấy, lúc chị bị bắt đăng bài trên Weibo, trùng hợp em ngồi ngay cạnh, không cẩn thận nhìn thấy..." Kỷ Lâm uất ức nói: "Em chỉ nhìn trộm một tí thôi mà. Em đảm bảo em là fan trung thành của Cẩm Lí, còn là trưởng Fan Club đó!"
Kỷ 3 tuổi cảm thấy vô cùng may mắn. Hắn đúng là liệu sự như thần, đã thương lượng tốt với các độc giả không nhắc tới lịch sử đen tối lúc trước. Kể cả Tư Vũ có hỏi, chắc mọi người cũng không nhắc tới đâu... nhỉ?
Nghĩ nghĩ, Kỷ Lâm lại đứng ngồi không yên, hận không thể lập tức đi mua một chiếc loa lớn - mỗi ngày gào thét 800 lần nhắc nhở đám người kia phải ghi nhớ nội quy, tuyệt đối không bàn tán chuyện riêng tư của trưởng Fan Club.
Cũng may Tư Vũ không hề hỏi mấy chuyện này, cô chỉ có chút buồn cười.
"Tại sao thấy em còn khẩn trương hơn cả chị?"
Kỷ Lâm không hy vọng chị gái biết lịch sử đen tối của hắn. Tư Vũ cũng không muốn em trai biết thân phận khác của mình. Biết rồi thì còn gì thú vị nữa! Tối hôm qua sau khi Kỷ Lâm nói lỡ miệng, cô cũng phải suy nghĩ rất lâu mới chấp nhận chuyện bản thân bị bại lộ.
Kỷ Lâm nói: "Em sợ chị nói em là si hán..."
Tư Vũ cũng nói: "Nói gì vậy. Là chị lừa em trước, chị còn sợ bị em trách đây nè!"
Hai người đúng là trăm miệng một lời. Sau khi nói xong, người này nhìn người kia, lại đồng thời cười ra tiếng.
Cười một lúc, Kỷ Lâm cảm thấy có gì đó không đúng lắm, hắn hỏi: "Chị, sao chị lại tham gia bộ phim 《Công lược thời thượng》 vậy? Diễn vai nữ chính trong chính tác phẩm của mình, chị không cảm thấy ngại ngùng chút nào ạ..."
Tư Vũ: "......" Quá xấu hổ! Cô cũng đâu có muốn đâu, thật sự là tình thế bắt buộc!