Ẩn ý trong lời nói của Đoạn Như Lan Kỷ Lâm làm sao nghe không hiểu?
Nhưng bởi vì hiểu rõ nên hắn mới thấy lạnh lẽo. Đoạn Như Lan rõ ràng quy chụp Tư Vũ là "người bẩn thỉu" trong đám người bẩn thỉu muốn lợi dụng hắn, còn ám chỉ mình phải đoạn tuyệt quan hệ với Tư Vũ.
Nhưng Kỷ Lâm không hiểu —— vì sao chứ? Chị em bọn họ đều là con ruột của Đoạn Như Lan, vì sao có thể tuyệt tình với con mình như vậy, dù chỉ một chút tình mẫu tử cũng không có?
"Mẹ......" Trầm mặc một lúc lâu Kỷ Lâm mới mở miệng, hắn cúi đầu khiến người khác thấy không rõ biểu tình: "Rốt cuộc muốn nói gì?"
Đoạn Như Lan cười một tiếng, bà rất giỏi ngụy trang, mặc dù đối diện là con trai ruột cũng không một câu nói thẳng nói thật mà lời lẽ thấm thía: "A Lâm, con vào giới giải trí mẹ không phản đối nhưng con lúc nào cũng phải nhớ tới thân phận bản thân, con không giống với các ngôi sao khác, con là con trai độc nhất của Kỷ gia, con phải biết rằng trong giới giải trí không thiếu người thấy người sang bắt quàng làm họ, mẹ rất lo con bị người khác lừa. Con hàng năm không chịu về nhà , có chuyện cũng không cùng người nhà nói, nếu không phải trùng hợp gặp được Hứa tiểu thư, mẹ còn không biết có nhiều người muốn bám víu vào con!"
Hứa Thanh Uyển ở bên cạnh chêm vào một câu: "Đúng vậy Kỷ ca, dì Lan chỉ là quan tâm đến anh, dù sao anh một mình sống ở bên ngoài, cha mẹ luôn là người lo lắng nhất."
Lời này của Hứa Thanh Uyển rất biết chọn thời điểm, Đoạn Như Lan nghe xong rất là thoải mái, giống như bà chỉ quan tâm tình hình của con trai gần đây chứ không hề có mục đích khác—— nghĩ như vậy, Đoạn Như Lan càng thêm vừa lòng với Hứa Thanh Uyển.
Hứa Thanh Uyển do những người hợp tác với Kỷ gia giới thiệu, Đoạn Như Lan lúc đầu nghe nói cô là một minh tinh còn có chút khinh thường, nhưng trò chuyện một hồi Đoạn Như Lan lại ngạc nhiên phát hiện Hứa Thanh Uyển có rất nhiều suy nghĩ giống bà!
Vật họp theo loài, sự khinh thường của Đoạn Như Lan cũng dần dần biến mất, bà bắt đầu chậm rãi kể khổ với Hứa Thanh Uyển, ví dụ như vị phu nhân gia tộc nào đó mua được chiếc vòng cổ đẹp, hay buổi tiệc xã giao nào đó bà bị người khác chiếm phông nền, Hứa Thanh Uyển lúc nào cũng đứng ở bên bà lên án công khai những người khác, cuối cùng Đoạn Như Lan coi cô thành tri kỉ. Chờ tới thời điểm thích hợp, Hứa Thanh Uyển mờ mịt nhắc tới chuyện Tư Vũ thân thiết với Kỷ Lâm, lúc này Đoạn Như Lan đã vô cùng tín nhiệm cô, nghe xong liền vô cùng giận dữ.
Không nghĩ tới việc hủy đầu tư lần đó thế nhưng không ảnh hưởng chút nào đến con nợ Tư Vũ!
Cứ như vậy dưới sự ủng hộ của Hứa Thanh Uyển, Đoạn Như Lan không chút do dự gọi Kỷ Lâm về.
Kỷ Lâm nghe hai người phụ nữ này song ca, không khỏi cười châm chọc: "Mẹ, không lằng nhằng nữa, có phải mẹ thấy không có cách nào đuổi chị gái đi nên mới khuyên con như vậy?"
Đoạn Như Lan nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, thét chói tai nói: "Nó không phải là chị con! Mẹ chỉ có một đứa con trai, Kỷ gia cũng chỉ có một mình con là con trai!"
Phản ứng kịch liệt của Đoạn Như Lan ngoài dự đoán của Kỷ Lâm, dường như hai chữ "chị gái" là cấm kị của bà, nhắc cũng không được nhắc, Đoạn Như Lan cũng cảm giác được mình phản ứng thái quá, chậm rãi thu hồi cảm xúc rồi mới cười nhẹ: "A Lâm, có một số việc con không cần biết, con chỉ cần nhớ kĩ chỉ có con là con ngoan của mẹ."
Hứa Thanh Uyển ngồi ở một bên khuyên nhủ: "Dì Lan, xin ngài bớt giận, đừng làm ảnh hưởng thân mình."
Kỷ Lâm ngồi thờ ơ lạnh nhạt nhìn mẹ ruột khen Hứa Thanh Uyển ngoan ngoãn hiểu chuyện, lúc này hắn mới hiểu ra một chuyện: Hắn không hề có hảo cảm với Hứa Thanh Uyển bởi vì cô quá giống mẹ hắn.
Giống cách nhập vai, trên mặt luôn đeo một tầng mặt nạ, lúc nào cũng nở nụ cười giả tạo, đáy mắt toàn là dối trá. Kỷ Lâm thuở nhỏ không thích người mẹ này bởi vì Đoạn Như Lan chỉ quan tâm tới vòng xã giao của bà, mỗi ngày đều nghĩ cách làm thế nào để đứng vững gót chân trong giới thượng lưu, vứt con trai cho bảo mẫu chăm sóc, cách mấy ngày mới hỏi thăm một câu coi như làm tròn bổn phận của một người mẹ.
Mà Hứa Thanh Uyển thật sự chính là phiên bản thứ 2 của Đoạn Như Lan, lúc trước Kỷ Lâm không có bao nhiêu cảm xúc nhưng tiềm thức lại kháng cự sự tiếp cận của Hứa Thanh Uyển, cho tới bây giờ hắn mới hiểu rõ vì sao.
"Nếu mẹ giục con trở về chỉ để nói chuyện này, vậy con nghĩ chúng ta không cần nói tiếp nữa." Kỷ Lâm đứng lên, dù đã kìm nén nhưng vẫn nghe ra sự tức giận trong lời nói, Đoạn Như Lan là mẹ ruột của hắn, cũng là trưởng bối, hắn không thể vô lễ nên chỉ có thể nhắm mắt làm ngơ.
"Chờ một chút! A Lâm, lời của mẹ con cũng không chịu nghe à?" Đoạn Như Lan còn chưa nói được mấy câu, Kỷ Lâm đã xoay người muốn đi, bà ngẩn người một lúc rồi mới gọi lại hắn.
Kỷ Lâm dừng bước, quay lưng về phía Đoạn Như Lan, giọng nói chứa chút mỏi mệt khó có người nhận ra: "Nhưng từ nhỏ mẹ chưa dạy dỗ con ngày nào, lúc con trưởng thành mẹ lại muốn con nghe lời, mẹ cảm thấy có khả năng không?"
Đoạn Như Lan đã bao giờ bị con trai làm mất mặt, lập tức ngồi không yên, bà đổ hết sai lầm này lên đầu Tư Vũ, nhất định là đứa con gái bẩn thỉu kia đầu độc Kỷ Lâm! Bản thân không có bản lĩnh liền làm hư con trai của bà, quả nhiên là đứa con gái nhà quê xấu xí lạc hậu, không lên mặt được lại dùng kế sách xấu xa!
Con nhãi kia muốn lấy lòng Kỷ Lâm để bước vào cửa lớn Kỷ gia? Nằm mơ! Kỷ gia tuyệt đối sẽ không nhận con nợ này, cũng tuyệt đối không cho phép cô ta làm hư hỏng người thừa kế tương lai!
Hứa Thanh Uyển nhìn bóng dáng của Kỷ Lâm, móng tay cắm thật chặt vào lòng bàn tay cũng không biết, cô cho rằng Đoạn Như Lan có thể khuyên được Kỷ Lâm nhưng không nghĩ tới ngay cả với mẹ ruột của mình Kỷ Lâm vẫn kiên định bảo vệ Tư Vũ, rốt cuộc sai ở chỗ nào? Đời trước người người đều ghét Chu Tư Vũ, Kỷ Lâm cuối cùng cũng thất vọng với cô ta, trái tim rét lạnh đuổi cô ra khỏi nhà không quan tâm, nhưng vì sao kiếp này dù đối mặt với chuyện gì Kỷ Lâm cũng trước sau như một tin tưởng Tư Vũ, đứng ở bên cạnh Tư Vũ?
Hứa Thanh Uyển nghĩ không thông, nhưng cô có loại dự cảm nếu để Kỷ Lâm rời khỏi đây, về sau muốn khuyên bảo hắn sẽ càng thêm khó khăn, vừa mới Kỷ Lâm xoay người còn nhìn cô một chút...... Lạnh lẽo thấu xương như nhìn rõ hết bàn tính của cô vậy.
"Kỷ ca, anh đừng vội, dì Lan nói chuyện có hơi khó nghe nhưng dì cũng chỉ muốn tốt cho anh, em cảm thấy anh vẫn nên nghe dì một chút, tri nhân tri diện bất tri tâm, Tư Vũ cô ấy...... Đoàn phim đều nói cô ấy đi quy tắc ngầm...... Có một số chuyện không nhất định là tin đồn vô căn cứ." Hứa Thanh Uyển cũng đứng lên định kéo lại Kỷ Lâm, nhưng cô vừa mới tới gần Kỷ Lâm lại đột nhiên xoay người ném tay cô ra.
Sau đó Hứa Thanh Uyển cảm giác được một ánh mắt cực kì tức giận khóa trên người, cô hoảng loạn ngẩng đầu liền thấy Kỷ Lâm nhìn chằm chằm cô, trong mắt tràn đầy chán ghét, hắn trầm giọng nói: "Tôi nói rồi tôi không đánh phụ nữ, nhưng nếu cô dám nói một câu bậy bạ nữa về chị tôi, tôi thề về sau bất kỳ tác phẩm nào của đạo diễn có tiếng sẽ không xuất hiện tên của cô!"
Hứa Thanh Uyển nghe mà sợ, Đoạn Như Lan lại càng thêm tức giận, Kỷ Lâm cảnh cáo Hứa Thanh Uyển chẳng khác nào đánh vào mặt bà, bà sao có thể nhịn được nữa: "Kỷ Lâm, con đừng quên mỗi bộ phim con đóng đều có Kỷ thị đầu tư, không có người nhà lót đường con có thể yên ổn bước đến địa vị ngày hôm nay sao? Con nghĩ một mình con có thể tuyết tàng Hứa tiểu thư?"
Đoạn Như Lan chắc chắn Kỷ Lâm một cây chẳng chống vững nhà, không có Kỷ thị chống lưng ở đằng sau hắn có thể làm nên chuyện gì?
Ai ngờ đối với lời này của bà, Kỷ Lâm chỉ trầm mặc một lúc lâu, giống như dự đoán, trong lòng hắn thở dài, mẹ ruột vẫn như vậy......trước sau như một không hiểu hắn một chút nào.
"Mẹ cho rằng con chỉ là đứa con trai không có lý tưởng chỉ biết dựa vào gia đình à?" Sự thất vọng trong lòng ngày càng lan rộng, biểu tình Kỷ Lâm càng thêm lạnh lùng: "Một ít cơ hội của con có thể do trong nhà hỗ trợ, nhưng đi đến ngày hôm nay đều do con tự mình nỗ lực, con nói tuyết tàng Hứa Thanh Uyển thì con sẽ làm được!"
Hứa Thanh Uyển càng nghe càng hoảng, cô lắp bắp nói: "Kỷ ca, chúng ta không nói vấn đề này nữa được không?"
Kỷ Lâm lạnh lùng nói: "Không được, cô dám nói bậy chị Tư Vũ trước mặt mẹ tôi, cô nghĩ tôi sẽ bỏ qua cho cô?"
Hứa Thanh Uyển tiến thoái lưỡng nan không biết làm thế nào mới tốt, cửa lớn bỗng nhiên bị người mở ra, người hầu của Kỷ gia mời một cô gái váy áo xúng xính bước vào, vừa đi vừa thân thiết tiếp đón: "Sở tiểu thư, dạo gần đây không thấy cô tới chơi, phu nhân rất nhớ cô đó."
Sở Song Nghiên! Hứa Thanh Uyển cắn răng, cô xem nhẹ vị tình đình này! Kiếp trước trước khi cô gả vào Kỷ gia, Sở Song Nghiên gây ra không ít chuyện, suýt chút nữa Đoạn Như Lan còn nhận Sở Song Nghiên làm con dâu! Sao cô ta lại tới đây lúc này!
Sở Song Nghiên cũng nhìn thấy Hứa Thanh Uyển đang xấu hổ núp ở đằng sau lưng Kỷ Lâm, bởi vì đã cho người điều tra cô ta nên Sở Song Nghiên nhận ra rất nhanh, lửa giận bừng bừng nổi lên.
"Cút cho tôi!" Tất cả mọi người không dự đoán được – câu đầu tiên của Sở Song Nghiên không phải xum xoe với Kỷ Lâm, cũng không phải nũng nịu với Đoạn Như Lan mà bước tới trước mặt Hứa Thanh Uyển, giơ tay lên không chút do dự tát vào mặt cô ta: "Cô cố ý đúng không? Phóng viên kênh giải trí Chanh Tử gì chứ, trong miệng không có câu nào là thật, bọn họ phỏng vấn cô đúng không, bôi nhọ Chu Tư Vũ theo đuổi A Lâm cũng là cô! Cô còn dám da mặt dày bước vào Kỷ gia!"
Hứa Thanh Uyển không đề phòng bị Sở Song Nghiên cho một bạt tai, cả người đều ngốc.
Kỷ Lâm đứng ở bên cạnh cũng sợ ngây người. Chuyện này là sao, Sở Song Nghiên quen biết Hứa Thanh Uyển? Hai người tại sao lại gây gổ với nhau?
Sở Song Nghiên còn không chịu bỏ qua, ném túi xách hàng hiệu đắt tiền vào người Hứa Thanh Uyển khiến cô ta bị đau phải lùi về phía sau vài bước, lúc này mới ngẩng cao đầu, vẻ mặt khinh miệt nói: "Nếu không phải cô tôi sẽ không tìm lầm người! Bây giờ có nhà cũng không dám về đều do tiện nhân cô hãm hại!"