- Cậu , cậu nói gì cơ ? Chúng ... chúng tôi nghe không hiểu - Cả hai lắc đầu chối bỏ , nét mặt vô cùng khó coi . Nó đứng dậy tiến lại trước mặt Lam Linh , dùng tay vuốt nhẹ lên mặt như nhắc nhở chuyện mà nhỏ ' vô tình ' quên .
- Vậy à ? Vậy có cần tôi nhắc ?! - Nó cười nửa miệng trông nó lúc này vô cùng đáng sợ , đến cả Khánh Lam cùng những người xung quanh không khỏi rùng mình .
- Cậu , rốt cuộc muốn nói chuyện gì cơ ? - Khánh Lam liều mình lên tiếng .
- Không phải chuyện của cô - Nó nhìn thẳng vào mắt Khánh Lam nói bằng chất giọng lạnh lẽo . Nó sắp hết kiên nhẫn với hai kẻ trước mặt . Ánh mắt nó lúc này có thể hút bất kỳ người nào dám nhìn thẳng vào .
- Đáng sợ thật - Lam Linh kéo tay Minh Thủy thì thầm , chẳng may lời nói đó vô tình lọt vào tai nó . Nó vẫn giữ nguyên nét cười trên mặt , ánh nhìn càng nhìn xoáy sâu vào mắt cả hai . Đây không phải lần đầu anh thấy nó có biểu hiện này , nhưng những lần anh thấy nếu nhớ không lầm thì sẽ có người phải đổ máu , đã quá quen với chuyện này , anh thản nhiên ăn như không có gì . Hắn ngồi bên cạnh nhìn nó rồi nhìn anh thì thầm :
- Anh không định ngăn lại ? - Hắn .
- Ngăn làm gì ?
- Lỡ có chuyện gì thì sao ?
- Cậu nghĩ sẽ có chuyện gì ? - Nói rồi anh uống một hơi Coca , đứng dậy tiến về phía nó thì thầm gì đó rồi cho tay vào túi thong thả bước về lớp . Hắn đơ người " Anh em nhà này khó hiểu thật " . Nó sau khi nghe anh nói liền thay đổi nét mặt , rồi nhanh chóng rời khỏi Căn-tin đi theo anh về lớp . Anh cũng bất ngờ khi nó chạy theo khoác tay mình , nó nghe lời anh nói thật sao ? Thường thì anh nói mặc anh , nó làm thì vẫn cứ làm .
- Ăn nhầm gì à ? Không giống em của thường ngày - Anh trêu nó .
- Cũng chả biết - Nó ngây thơ đáp lại , tay vẫn trong tình trạng khoác tay anh . Thấy nó đi Fin kéo Bảo Khang nhanh chóng chạy theo không quên ném lại cho ai kia cái nhìn coi thường . Khánh Lam không để ý đến Fin , cô quay lại chỗ hắn đặt phần ăn của mình xuống vừa định ngồi ăn cùng hắn thì hắn đứng dậy và cũng bước theo nó về lớp . Khánh Lam lúc này tức giận đến đỏ mặt , nhưng cố kìm nén vì muốn giữ hình tượng ngoan hiền của mình trong mắt mọi người ( t/g : Giả tạo quá ==' ) Lam Linh và Minh Thủy thở phào nhẹ nhõm , ngồi xuống chỗ của bọn nó hí hửng dùng phần ăn của mình .
Trở về lớp hắn thấy nó với anh lại to nhỏ gì đấy , anh còn ôm nó khiến hắn khó chịu và ghen tị với anh . Còn Bảo Khang với Fin thì không cần nói , luyên thuyên , cười đùa với nhau suốt . Tiếng chuông lần nữa vang lên , hắn ngồi vào chỗ , gác chân lên bàn , lại đeo phone nhưng bật hết âm lượng để lấn át âm thanh bên ngoài , hắn ngã người ra sau khép hờ mắt chìm vào thế giới riêng của mình . Nó nhớ lại lúc hắn nhìn thấy Khánh Lam , nó chợt nghĩ : Hai người họ có chuyện gì à ? Đánh liều giật lấy cái phone , hắn giật mình quay sang lườm nó . Đưa tay ra hiệu nó trả cái phone nhưng nhận lại là nét mặt như đùa như thật của nó .
- Trả !! - Hắn đanh giọng .
- Tôi muốn hỏi anh một chuyện ?!
- Phiền phức !! Anh không có tâm trạng đùa với em đâu Vợ à .
- Tôi cũng không đùa - Nó lạnh mặt trả lời .
- Được rồi , em hỏi đi - Hắn chịu thua , chiều theo ý nó .
- Anh với cô ta có quen nhau à ? - Nó hất hàm về phía Khánh Lam .
- Không ! - Hắn dứt khoát .
- Lúc sáng chẳng phải ...
- Không liên quan đến em ! Sao hôm nay em hỏi nhiều thế ? - Hắn bực dọc cắt ngang lời nó , nó gật đầu như đã hiểu đưa lại phone cho hắn rồi dựa vào người Hoàng Vũ để ngủ . Đeo lại phone mắt hắn tiếp tục nhắm hờ , thi thoảng vẫn len lén nhìn nó , khi ngủ nó như lộ hết tình trẻ con của mình làm hắn không thể rời mắt . Và trong lớp lúc này có một ánh mắt cũng không thể rời khỏi người hắn . ( t/g không cần nói hẳn ai cũng biết rồi ha )