Sáng sớm, tiếng hét hoảng sợ tột cùng vang dội cả ngôi biệt thự.
Một số người ở gần đó dắt chó ra ngoài chạy bộ buổi sáng, khi chạy ngang qua nơi này cũng bị tiếng hét dọa sợ, đang nghĩ là đã xảy ra chuyện gì nhưng vừa quay người thấy là căn biệt thự này thì bỏ đi ngay, nên làm gì thì tiếp tục làm cái đó.
Chủ nhân ngôi biệt thự này là một cô gái mới 20 tuổi, thích hưởng lạc, thường xuyên mở tiệc đêm khuya làm ảnh hưởng hàng xóm, một đám con nít điên cuồng lên thì trò đùa gì cũng làm.
Mấy nhà xung quanh đã sớm quen thấy như không thấy rồi, tối hôm qua lại mở tiệc suốt đêm, đoán chừng sáng nay người nào đó đã bị nôn lên người?
Bầu không khí bên ngoài vẫn bình thản tươi đẹp, nhưng trong biệt thự lúc này lại không giống với suy nghĩ của người ngoài.
Người tỉnh lại sớm nhất là một cô gái, lúc đầu nhìn thấy đám người nằm đầy đất thì chuẩn bị đứng dậy đi toilet, kết quả vừa đứng dậy liền nhìn thấy con nữ quỷ đang chui ra được một nửa trong TV.
Nhìn như trước khi chết nữ quỷ vẫn còn giãy giụa, tư thế thê thảm, nước ẩm ướt hôi thối nhỏ giọt xuống sàn nhà trước TV.
Cánh tay trắng bệch trương phồng, móng tay đen thối rửa, không cần nhìn cũng có thể tưởng tượng được khuôn mặt của đối phương kinh khủng bao nhiêu.
Trong nháy mắt, tất cả mọi chuyện xảy ra tối qua hiện lên trong đầu, cuối cùng nữ sinh kia phát ra tiếng thét đến tê tâm liệt phế.
Tiếng thét này quá chói tai, mọi người xung quanh cũng lần lượt tỉnh lại, bực mình nhìn về phía phát ra tiếng, nhưng chỉ thấy nữ sinh kia run run giơ ngón tay chỉ vào TV.
Toàn bộ căn phòng đột nhiên chìm vào im lặng, sau đó là rối loạn lật tung nóc nhà.
Cũng may vẫn còn có mấy người tương đối bình tỉnh, tiếng động quá lớn sẽ làm cho bên ngoài chú ý liền vươn tay bịt miệng của người bên cạnh lại, ra hiệu cho mọi người im lặng.
"Câm miệng! Các người muốn dẫn cảnh sát tới sao?"
Đa số đều vừa run vừa sợ, hoàn toàn không hiểu rõ tình huống hiện tại.
Có người vội nói: "Mau, mau gọi Chúc Ương dậy, mẹ nó rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì thế này?"
Người xung quanh ba chân bốn cẳng lay gọi Chúc Ương dậy, ai ngờ con nhỏ này sau khi tỉnh lại còn ngơ ngác hơn bọn họ.
Cô mở đôi mắt mơ màng nhìn xung quanh, đến khi nhìn đến màn hình TV thì giật mình tỉnh táo lại.
Xoay người đứng dậy, chỉ vào màn hình TV bên kia mắngbọn họ: "Mẹ nó, tối qua người nào uống say rồi đi đào mộ nhà người khác thế? Đào thì đào, sao còn đem thi thể bỏ vào TV, muốn mình không thể ở nhà này nửa hả?"
"Ôi trời, làm sao trả lại được đây?" Lại nhìn nam sinh xung quanh, ánh mắt ghét bỏ nói: "Mấy người có làm gì thi thể không đó?"
Mấy nam sinh cũng bị lời cô nói làm rùng mình một cái.
Rối rít la lên: "Đào mộ? Cậu còn chưa tỉnh rượu sao, cậu quên là tối qua cậu sai bọn mình lôi người ta từ trong TV ra rồi lại nhét sống người ta trở lại sao—— Không đúng, bây giờ đã chết rồi."
"Cho nên đây là quỷ phải không? Rốt cục là quỷ hay là người? Rõ ràng là một thi thể mà."
Chúc Ương vội vàng phủ nhận: "Không phải mình, mình không có làm, đừng nói lung tung, đến con gián mình cũng không dám bắt mà các cậu bảo mình dám bắt quỷ sao? Huống chi, mình có gan thì cũng không có sức làm đâu."
Mọi người thấy Chúc Ương không thừa nhận, vội vàng nói:"Chuyện này hôm qua có quay video, chính cậu bày ra chuyện này, chẳng lẽ còn có thể chối tội?"
Vì vậy lại có người ba chân bốn cẳng lấy video hôm qua ra, mọi người cũng xông tới cùng xem.
Cảm thấy lo lắng đối với hành động can đảm tối hôm qua của mình, nếu có thể quay ngược thời gian về mấy tiếng trước, bọn họ nhất định không chút do dự mà tự đánh mình một trận, uống rượu vào liền biến thành ngu ngốc. Bà nó, đến quỷ đáng sợ như thế mà còn đùa bỡn.
Có nữ sinh không dám xem tiếp, xoay người nôn khan nói: "Mình lại còn lôi kéo nó cùng chụp ảnh, còn tạo dáng hình trái tim với nó?"
Cô ta liền lấy điện thoại di động của mình ra, quả nhiên còn lưu tấm ảnh chụp, loại ảnh này mà xem vào đêm khuya thì nhất định sẽ tự hù chết mình.
Nữ sinh gấp rút xoá bỏ, cũng không dám nói gì mà bữa tiệc quỷ hồn bạo nhất hay khoe khoang trên instagram nữa.
Biểu tình đám nam sinh lại càng sinh động hơn, từng người giống như nuốt phải ruồi "Bà nó, rốt cục là chúng ta đã làm gì với nữ quỷ thế?"
Cả lũ cứng rắn kéo nó, lại còn tưng bừng giễu cợt, cuối cùng còn bạo lực cường ép nhét nó về chỗ cũ.
Mà sau khi xem xong hết đống video, Chúc Ương bỗng nhiên nói: "Không đúng, bây giờ mình còn hơi mơ màng, khong nhớ nổi chuyện tối qua."
"Các cậu nói là mình làm, nhưng xem từ đầu đến cuối, giống như đều là các cậu hưng phấn gây rối người ta thôi?"
Mọi người thấy Chúc Ương muốn đứng ngoài cuộc liền nổi giận: "Không phải, đây là do cậu sai bảo đó, không phải là bọn mình đều nghe theo lời cậu sao?"
Chúc Ương buông tay: "Có sao? Nhưng mình cũng say rượu, mình chỉ nói đại mấy câu thôi, cũng không có động vào người ta mà."
Cái này cũng đúng, toàn bộ quá trình ngoại trừ lúc con nhỏ này bị nữ quỷ tấn công thì đúng là chỉ nói mà thôi, nếu trạng thái tinht táp thì ai cũng sẽ nhận ra đây mới là hung thủ thật sự, nhưng khi đó tất cả mọi người đều đã uống say, ai cũng cho rằng đây là say rượu nói lung tung, lời nói của Chúc Ương cũng không tính logic và động cơ công kích chủ quan.
Hiểu được chuyện này ai cũng có phần, ai cũng không thể chỉ lo bản thân mình, bầu không khí trong phòng lập tức suy sụp xuống.
Lúc này Chúc Ương lại vỗ vỗ tay: "Ủ rũ cái gì? Các cậu cũng thấy đấy, thứ này là từ trong TV chui ra, lại còn có thể nhét trở về, rõ ràng nó chính là quỷ, cũng không có luật pháp nào nói người giết quỷ phải chịu trách nhiệm."
Mọi người nghe xong thì lập tức phấn chấn lên, bọn họ đều là những tinh anh tương lai tiền đồ rộng mở, đúng là sợ chuyện này bị lan truyền ra ngoài, huỷ hoại đời người của mình.
Chúc Ương lại nhìn nửa người đang trên TV kia nói: "Nhưng mà bị phát hiện thi thể như vậy cũng dễ có chuyện, thế này đi, chuyện này đều vì mình, quả thật mình phải chịu trách nhiệm nhiều hơn, thứ này liền để mình xử lý."
Lúc này mọi người mới thở phào nhẹ nhõm, Chúc Ương có thể nhận lấy cái trò chơi chết người kia thì dĩ nhiên bọn họ cũng xem như là không đụng tay vào.
Lại thấy Chúc Ương tịch thu máy quay phim: "Cái này mình cũng sẽ xử lý, các cậu không có ý kiến gì chứ?"
Người có đầu óc thông minh hơn một chút liền hiểu ra, trong này đều là chứng cứ việc ác của tất cả bọn họ, mà trước đó Chúc Ương đã nhận việc xử lý thi thể, bây giờ bọn họ không cho cô lấy máy quay thì không được.
Một số người hơi xoắn quýt hoang mang, nhưng lại nghe thấy giọng nói mê hoặc của Chúc Ương: "Sau khi rời khỏi căn phòng này thì xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra, là bí mật chung của những người trong phòng này, nếu bị lộ ra ngoài thì đều không có lợi cho ai, các cậu hiểu rõ chưa?"
Mọi người gật gật đầu, coi như là đồng ý với ý kiến của Chúc Ương.
Các nam sinh chính là không phản ứng theo kịp tiết tấu, trong lúc vô tình đã trở thành đồng phạm.
Nhưng đám nữ sinh thì hiểu rõ Chúc Ương, nhìn cô như vậy cũng biết được căn bản là cô chỉ giả bộ, nói mình say, nhưng xử lý hậu quả lại rõ ràng lưu loát như thế.
Nói không chừng chuyện này đều là kế hoạch của cô, tuy nói nữ quỷ có tồn tại thật, nhưng bọn họ dám chắc có nhược điểm hôm nay, bao gồm các chị em hoặc là những người ở chỗ này, thật sự sẽ không có cách nào chống lại được cô.
Có mấy người ví dụ như Lâm Xuyến, lúc nào cũng nghĩ cách tìm chuyện cách kéo Chúc Ương xuống để chính mình ngồi lên vị trí thủ lĩnh, nhưng qua ngày hôm nay, tất cả mọi người ai cũng như ai, đều bị cô trói buộc.
Còn Chu Lệ Na và Tạ Tiểu Manh, là người biết được đầu đuôi mọi chuyện, giờ chỉ cảm thấy lạnh cả sống lưng.
Con nhỏ này chẳng những giết chết nữ quỷ lại còn hung hăng mỉa mai cho những kẻ dám giở trò sau lưng cô, trong tay nắm nhược điểm trí mạng thì ngày sau còn ai dám trêu chọc cô? Thậm chí các nam sinh bên kia cũng mơ hồ bị cô khống chế.
Đâu là nữ quỷ đến lấy mạng cô? Rõ ràng là đem đến cho cô cơ hội ném một viên đá trúng nhiều con mồi.
Cả người Chu Lệ Na rét lạnh, trước khi đi cũng không biết sau này mình sẽ như thế nào.
Nhưng suy nghĩ của cô ta cũng không có ai quan tâm.
Một đám người ra khỏi biệt thự, vừa mở cửa liền gặp phải một thiếu niên, hai bên đều sững sốt.
Trong lòng mọi người vẫn còn vấn vương chuyện ban nãy, vừa gặp phải người lạ thì theo bản năng lập tức hốt hoảng, nhưng cậu thiếu niên lại nhíu mày nói: "Các người là ai?"
"Cậu, cậu là ai?" Có nam sinh hỏi lại.
Chúc Vị Tân nhìn bọn họ: "Đây là nhà của chị tôi."
Lúc này mọi người mới phát hiện dáng vẻ của thiếu niên giống Chúc Ương đến mấy phần, đúng là người một nhà, hai chị em đều là người đẹp.
Vẻ đẹp của Chúc Ương đã quá rõ ràng, thiếu niên này cũng không kém chút nào, chiều cao của cậu cũng không kém so với mấy học trưởng năm ba năm tư đại học, khuôn mặt thanh tú sáng sủa, đường nét khuôn mặt có chút giống Chúc Ương nhưng khí chất khuôn mặt cũng mang theo vẻ thoải mái nhẹ nhàng.
Mặc dù khí chất còn hơi non nớt, nhưng cả người thiếu niên tràn đầy tinh thần trẻ trung cùng hơi thở hoang dã làm cho người ta lóa mắt say mê, dựa vào giá trị nhan sắc thì dù có là học trưởng được xưng nam thần sân trường, cũng không phải là một trình độ so sánh.
Mấy nữ sinh vừa mới bị sợ hãi như vậy, lúc này gặp được một em trai đẹp trai như vậy, trong lòng vẫn không khỏi bay bổng.
Hiện tại bọn họ đang suy nghĩ xem lúc nào đó kêu Chúc Ương dẫn em trai đến trường chơi, hoặc là mở thêm nhiều bữa tiệc ở đây, đã hoàn toàn quên sạch thi thể nữ quỷ đang chờ thu dọn.
Lại có vài người nghĩ đến, tại sao trong suốt ba năm này không có người con trai nào theo đuổi Chúc Ương thành công, hóa ra em trai người ta đẹp trai như vậy thì không biết tiêu chuẩn bạn trai của cô phải cao đến mức nào nữa.
Mà bên trong, Chúc Ương vẫn chưa biết em trai mình đã đến, cô còn đang bận đi vòng quanh TV quan sát nữ quỷ——
"Giống như thi thể thật, ôi, cái đồ chơi này có biến mất không nhỉ? Quỷ đã chết còn để lại thi thể làm cho người ta phiền lòng hơn, rốt cuộc con quỷ này có mắt nhìn không thế?"
Tạ Dịch nhún nhún vai: "Cô hỏi tôi làm gì? Sao tôi biết được?"
Chúc Ương ngẩng đầu nhìn anh ta, cười mỉa nói: "Anh không biết sao? Tôi còn tưởng rằng anh sẽ xử lý chuyện này chứ."
Dáng vẻ gà mờ của Tạ Dịch thoáng hiện vẻ kinh ngạc, ánh mắt thay đổi sắc bén sâu thẳm, hứng thú nói: "Hả? Sao cô phát hiện ra vậy?"
Chúc Ương trợn trắng mắt: "Tôi cũng không có mù, mặc dù không biết anh và nữ quỷ nói thầm cái gì, nhưng anh đã có thể nhẹ nhàng đè nó lại, còn có thể dùng một câu nói làm nó buông bỏ giãy giụa, kẻ ngu cũng nhìn ra được có vấn đề."
Tạ Dịch cũng không để ý, hoặc có thể là anh ta vốn có ý đó. Nếu không thì sao anh ta biết rõ cô không uống say lại không chút kiêng kỵ như thế.
Anh ta chậm rãi ngồi xuống: "Yên tâm đi, chút nửa sẽ biến mất, không cần xử lý đặc biệt gì đâu."
Chúc Ương nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, vậy cũng đỡ tốn sức của cô, lại nghe Tạ Dịch hỏi: "Sao cô biết nhét nó trở lại là có thể giết nó?"
"Tôi có biết đâu!" Chúc Ương nhún vai: "Chẳng qua tôi cảm thấy nếu đây là một trò chơi, vậy chắc chắn con quỷ kia sẽ không thể nào chiếm được điểm thắng tuyệt đối, tuy nói không ai biết cách giết nữ quỷ nhưng chỉ cần làm ngược lại với hành vi của nó thì quy tắc cũng sẽ bị phá hỏng, tóm lại là có thể thử cách làm đúng không?"
Tạ Dịch không ngờ phương diện tự bảo vệ chính mình cô lại làm kín đáo và hợp lý như vậy, nhưng đối với nữ quỷ vòng này phần lớn là dựa vào trực giác nhạy bén của cô.
Giật mình chốc lát, sau đó thì nở nụ cười: "Ha ha ha....., không còn gì để nói, thật sự là như vậy, loại trực giác nhạy bén thuận lợi này chính là trời sinh."
Sau đó lại đến gần cô: "Này, tôi rất xem trọng cô đó, nếu cô chọn tham gia trò chơi thì không chừng một ngày nào đó chúng ta có thể sẽ cùng kề vai chiến đấu đó."
"Anh nói nhiều như thế nhưng lại không nói lai lịch của mình?"
"Tôi sao? Tôi chỉ là một người chơi đã có chút kinh nghiệm thôi, thường ngày cũng sẽ nhận vài việc đơn giản, không nghĩ đến lần này lại được xem cuộc thi tuyển chọn."
"Nghiêm túc mà nói người chơi cũ không thể ra tay trợ giúp người chơi dự bị, cho nên tôi đành phải làm bình hoa. Nhưng mấy ngày nay tôi quan sát thật sự xứng đáng nhận được một phiếu, theo nguyên tắc tỉ số, lần chiến thắng này nhất định có thể đủ vốn cho người chơi mới bắt đầu như cô."
"Ờ, tôi không tiện nói nhiều hơn, chờ khi cô trở thành người chơi chính thức ——"
"Đợi chút!" Chúc Ương cắt ngang lời anh ta: "Căn bản tôi không phải là người chơi dự bị, kẻ may mắn giữ được tính mạng con nhỏ Chu Lệ Na kia, coi như con nữ quỷ này nổi điên cắn tôi không buông thì cũng không thể ném thứ này lên đầu tôi chứ? Tôi không có nợ mạng của người nào cả."
Tạ Dịch cười thần bí: "Tôi đề nghị cô vẫn nên đồng ý thì tốt hơn, cô nghĩ trò chơi này sẽ tồn tại cái gọi là đạo lý sao?"
Nói xong, anh ta cũng đứng dậy chuẩn bị rời đi, mà lúc này Chúc Vị Tân cũng vừa vặn đi vào.
Chúc Ương nhìn thấy em trai mình thì sửng sốt, lại thấy thằng ngốc này nhìn thấy mình vốn là thở phào nhẹ nhõm, nhưng khi nhìn đến TV thì cứng đờ.
Sau một hồi suy nghĩ, cậu kéo tay áo lên ——
"Chị, cái xẻng ở đâu, để em đào hố trước."