Thật ra thì Chúc Ương vẫn cảm thấy mình đụng phải con quỷ Sadako giả này, đối với chuyện xui xẻo từ trên trời rơi xuống thì cũng xem như là may mắn trong tai họa.
Lúc đầu đã được thông báo giới hạn 7 ngày, so với việc tự cô phải điên cuồng tìm kiếm ranh giới sự sống trên con đường chết thì nữ quỷ cũng nội thương nôn máu không ít, nhưng chính nó lại không thể làm tổn thương cô ngoài đời thực được.
Tất cả đều hướng đến một quy tắc quan trọng, đó chính là trước ngày thứ bảy không thể lấy mạng người khác, hay nói cách khác là không có cách nào có thể trực tiếp lấy mạng.
Mà giây phút này, kim giây đã dịch chuyển khỏi vị trí 12 giờ, nó giống như là một tín hiệu, Chúc Ương còn có thể cảm nhận được hơi thở tàn bạo nào đó đang sung sướng thoát ra.
Tuyên bố thời hạn 7 ngày đã đến, quy tắc đã không có cách nào để tiếp tục bảo vệ an toàn cho con mồi.
Chúc Ương nhìn màn ảnh đã xuất hiện hình ảnh trong căn phòng trống rỗng kia, khoé miệng nó đang chậm rãi nhếch lên nụ cười hưng phấn như tìm được mồi săn.
Lần này hình ảnh trong video rất khác so với trước kia, hình ảnh căn phòng trống rỗng kéo dài mấy phút, rồi màn hình bỗng xuất hiện tuyết, sau đó xuất hiện một cái miệng giếng.
Chúc Ương nghĩ thầm, con đồ giả này cũng phải giả theo y hệt. nhưng mà nếu là bộ dáng biến hóa như lúc trong giắc mơ kia, đúng là rất giống với tình trạng bị ngâm trong nước trong thời gian dài, dính dớp nhớp nháp khiến người ta chán ghét.
Chúc Ương nín thở, vừa qua 12 giờ liền để bọn họ cổ vũ nữ quỷ tới lấy mạng cô như vây cũng là theo như dự tính của cô, giờ cô chỉ sợ nữ quỷ không ra, hoặc chậm trễ làm tiêu hao hết kiên nhẫn xem náo nhiệt của mọi người.
Nhưng nói đi thì nói lại, mấy ngày này nữ quỷ đã liên tục bị cô chọc tức vô cùng thảm, có là người cũng không chịu nổi chứ huống hồ là một con quỷ đầy chấp niệm và tàn ác? Đương nhiên là vừa phá giải lệnh cấm, nó sẽ vội vã chỉ muốn giết chết cô ngay.
Trên màn hình, miệng giếng dần hiện ra ngày càng rõ ràng, trên miệng giếng chợt xuất hiện một bàn tay, tiếp theo là một bộ tóc đen che khuất gương mặt, trên người mặc váy trắng, bóng người vặn vẹo tay chân từ từ bò ra ngoài.
Bước từng bước chân, lúc này mọi người trong phòng đều im lặng nín thở.
Sau đó, bóng dáng kia nhanh chóng bước đến trước màn hình, trực tiếp chui ra từ trong TV.
Đầu tiên là nó duỗi cánh tay trắng bệch thâm đen, tiếp theo là bộ tóc ẩm ướt nhỏ nước tách tách, dường như nữ quỷ đang cố sức bò ra, nó bò ra từng chút từng chút một.
Tạ Dịch bắt quỷ đã nhiều năm, cũng đã loại bỏ điềm xấu cho nhiều nhà, nhưng vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy một màn thấm người như này.
Anh ta cảm thấy hình như Chúc Ương đã chơi hơi quá chớn rồi, không khí trong căn biệt thự đã an tĩnh đến quỷ dị, anh ta đoán một giây tiếp theo đám người say rượu này có phản ứng lại sẽ lập tức hét lên giải tán.
Quả nhiên, nhìn xung quanh, tất cả mọi người đều có nét mặt mông lung, vẻ mờ mịt chậm chạp sau cơn say.
Nhưng vào lúc này, giọng nói của Chúc Ương vang lên, phá vỡ sự im lặng.
Chỉ thấy cô hưng phấn cười nói: "Thật sự có quỷ chui ra sao? Mau mở camera quay lại, bữa tiệc của chúng ta chắc chắn sẽ là bữa tiệc nhất thế giới tàn bạo nhất thế giới."
Lại hét lớn một tiếng nói: "Còn ngây người làm gì? Không nhìn thấy tiểu thư nữ quỷ chui ra khó khăn như vậy sao? Mấy nam sinh mau tiến lên hỗ trợ một tay đi, những người khác cũng giúp đỡ cho tôi."
Những người xung quanh lập tức như là nhận được mệnh lệnh, hưng phấn đến phát điên.
Có nữ sinh còn lập tức mở camera ra quay, mấy nam sinh có sức khỏe thì đi trực tiếp đi tới kéo người —— quỷ, những người khác thì vây quanh TV.
Cùng cổ vũ và vỗ tay khen hay: "Cố lên! Cố lên! Cố lên!"
Tạ Dịch dám đánh cược, nữ quỷ kia vốn là đằng đằng sát khí, quyết tâm tiến thẳng ra ngoài thì bóng dáng bỗng cứng đờ đến mắt thường cũng có thể thấy.
Sau đó nó hơi co rũm lại một chút, khiến người ta có một loại ảo giác như nó đang định rút lui, làm người ta dễ dàng đoán được, tiểu thư nữ quỷ này khi còn sống là người mắc hội chứng sợ tiếp xúc xã hội.
Giết một người bình thường thì trên cơ bản cũng là bò từ TV ra rồi 1 chọi 1, chưa từng thấy trận chiến nào đông người như vậy.
Nhưng lúc này cũng không có thời gian cho nữ quỷ do dự nữa, mấy nam sinh say rượu căn bản là không thèm nói gì đã trực tiếp lôi nó từ trong TV ra ngoài.
Chờ đến khi chân nữ quỷ chạm xuống sàn nhà, trong biệt thự liền vang lên một hồi reo hò hoan hô.
Có người hưng phấn nói: "Hôm qua mình sang Mỹ, em gái của mình đang du học bên đó còn khoe khoang nói chị em ở đó có phong cách cao cấp hơn trong nước, nói là nghi thức gia nhập còn có bữa tiệc hiếm lạ kích thích, ngày mai mình phải quăng cái video này cho nó xem mới được."
"Đúng đúng! Đi tham quan mấy căn nhà ma và bệnh viện tâm thần bị bỏ hoang liền khoác lác rất ngầu rồi, mở được trận ma pháp học theo trong truyện tranh liền tự xưng ma quái, để cho mấy người đó xem một chút cái gì mới gọi là bữa tiệc ma quái chân chính."
"Chuyện này đủ để mình khoe cả đời, đăng lên instagram cũng sẽ có mấy vạn người hâm mộ."
Đám người rối rít vây quanh nữ quỷ, thản nhiên đem nó ra làm đề tài hiếm lạ mà khoe khoang.
Có người còn vội vàng lấy điện thoại ra chụp hình với nó ——
"Có thể nhìn vào camera không? Aizz thôi đi, tóc mày đều che kín như vậy, dù có nhìn hay không thì cũng khác gì."
"Này này! Đừng lùi về sau nữa có được không?" Có nữ sinh còn oán trách: "Mày lùi về sau như vậy sẽ làm cho mặt của tao bị lớn hơn đấy, quy tắc đầu tiên để chụp ảnh trong hội chị em là gì? Tuyệt đối không được có ý xấu làm hiện lên khuyết điểm của người ta, mày là quỷ rồi sao còn chơi mánh khóe này thế."
Lại còn có người sờ soạng nữ quỷ, phát hiện thật sự là cơ thể thật, chậc lưỡi nói: "Có thể sờ được thật này, còn tưởng ngón tay sẽ xuyên qua chứ."
"Rốt cuộc là làm thế nào chui ra từ TV được vậy?"
Lại nhìn lại bàn tay mình, trên tay dính một mảnh rêu xanh dính nhớt: "Á~~~, đây là cái gì? Thật buồn nôn."
"Hèn gì trên người mày cứ tản ra cái mùi thối rửa như chuột chết? Đi tham gia tiệc của người khác mà không biết thoa chút nước hoa sao, ngay cả tắm cũng không tắm sao?"
Những con ma men ngu đần này rốt cuộc có biết mình đang làm gì không? Đang nói gì không? Sáng sớm ngày mai tỉnh rượu lại rồi, nếu nhớ lại thì bảo đảm cả lũ sẽ bị doạ sợ mất nửa cái mạng.
Tạ Dịch cứng đờ nhìn phản ứng của nữ quỷ, nhưng lại thấy nữ quỷ bị bọn họ nói liên tục xong thì càng ngày càng co rúm lại.
Có lẽ lúc này nó cũng bắt đầu hối hận mình đã xúc động, không chờ đợi được mà lại chui ra ngay lúc nhiều người như thể.
Cho dù bây giờ cơ thể của nó là cơ thể thực, tuy rằng chỗ tốt chính là có thể tự tay bóp chết con mồi, nhưng suy cho cùng thì cũng không thể tiện lợi như hồn phách.
Căn phòng này đầy trai đẹp gái xinh, càn rõ rực rỡ, đây là điều mà khi còn sống nó cũng không thể chạm vào được, ngay cả mơ ước cũng cảm thấy tự ti mặc cảm.
Lúc phát hiện mình đang đứng giữa những ánh đèn sáng chói, bị những người này tuỳ tiện quan sát thảo luận, nữ quỷ bỗng có cảm giác quẫn bách xấu hổ.
Nếu nói thứ ma quỷ sợ nhất chính là sự chú ý và ánh sáng, thì lúc này nó giống như đang bị ánh đèn chiếu vào nướng, còn thừa sức tìm con nhỏ kia chiến đấu sao?
Lúc này đột nhiên có nữ sinh nói: "Đúng rồi, nếu ngày mai chúng ta đăng ảnh và video lên mà mọi người không tin thì phải làm sao bây giờ?"
"Quả thật chỉ với hiệu quả thị giác này thì vừa nhìn như là dùng hiệu ứng rẻ tiền, còn không chân thật bằng hình ảnh trong phim của người ta."
"Đúng vậy, đến lúc đó không khoe khoang được cong kéo thấp giá trị của chúng ta xuống nửa."
"Không phải, các cậu ngu sao? Người —— À không, quỷ cũng đang ở chỗ này, bọn họ dám không tin sao? Cùng lắm thì đến lúc đó mở livestream."
Tạ Dịch nghĩ thầm, mấy người tìm đường chết này không nói đến sau khi tỉnh táo có còn dám đối mặt với nữ quỷ hay không, mà cho dù dám, cũng phải suy xét xem có thể bị cảnh sát điều tra hay không.
Nhưng mà lúc này, trong đầu mấy con ma men này đã hoàn toàn không thể dùng lối suy nghĩ của người bình thường để so sánh nửa rồi.
Liền có người tiếp lời nói: "Vậy dứt khoát để nó trở thành thành viên trong hội chị em đi."
"Không phải là bây giờ hội chị em và hội anh em đang thịnh hành thiết kế linh vật sao? Linh vật có mới mẻ thì cũng chỉ là mấy con rối, có ai có linh vật thật như vậy chưa?"
Đề nghị này vừa nói xong đã đạt được sự đồng ý của mọi người, đám người lại dồn dập nhìn về phía Chúc Ương.
Chúc Ương dù bận nhưng vẫn ung dung ngồi trên ghế sofa, nhìn ánh mắt của nữ quỷ ——
Mặc dù không nhìn thấy mắt của nó, nhưng xuyên qua những kẽ hở của tóc cũng vẫn có thể thấy được ánh mắt của nữ quỷ, hiển nhiên nó cũng có chút kích động.
sau vài lần tranh đấu Chúc Ương đã nhìn thấu bản tính giả dối và đố kỵ của nữ quỷ, lại thấy bộ dàng mong đợi của nó.
Ngoài miệng cô vẫn không hề khách khí nói: "Không được!"
HẢ? Tạ Dịch cũng phải nhìn Chúc Ương bằng con mắt khác, anh ta còn tưởng rằng người này sẽ nhân cơ hội trấn an nữ quỷ, dù sao tình hình bây giờ cũng đang tốt đẹp, sao phải chọc giận nó làm gì.
Quả nhiên, sau khi con nữ quỷ nghe câu trả lời của cô thì trong ánh mắt lại dần trở nên ác độc.
Có người còn khuyên cô: "Tại sao? Chuyện này rất hiếm lạ mà, đây chính là cơ hội để hội chị em chúng ta nổi danh, cậu là người đứng đầu thì phải có nghĩa vụ nắm chắc nó."
Chúc Ương nhún vai: "Chính vì là người đứng đầu nên mình cần phải có trách nhiệm với mọi chuyện của hội. Tìm vật hiếm là có khả năng hấp dẫn chú ý, mình cũng rất vui vẻ khi mọi người có thể mang nó ra khoe khoang."
"Nhưng mọi người đừng quên tiêu chuẩn thấp nhất của hội là gì, chỉ bằng cái bộ dáng này thì đến ngay cả tư cách vào sơ tuyển cũng không có đúng không? Chúng ta là những cô gái xinh đẹp ưu nhã, cũng không cần phải dựa vào vật hiếm lạ và ghê tỏm này gây chú ý trong giới."
"Nếu người bên ngoài vì thế mà nghĩ hình ành tiêu chuẩn của chúng ta thành hội chị em nữ quỷ, không phải sẽ rất xuống cấp sao? Người nào còn chú ý đến những điểm ưu tú xinh đẹp của các cậu nữa? Cho nên mở tiệc tạo chút náo nhiệt là được rồi, mấy người các cậu cũng đừng hưng phấn như vậy."
Đầu óc của đám người lúc này đã sớm bị Chúc Ương dẫn dắt theo, vừa nghe xong đã cảm thấy rất có lý.
Những vẫn có người chưa từ bỏ ý định nói: "Thật sự không được sao? Không phải nói quỷ có thể biến hình sao, nếu không thì bảo nó biến về dáng vẻ thường ngày xem có được không?"
Sau đó liền thúc giục nữ quỷ biến thành hình dạng bình thường, kết quả, đúng là quá tầm thường.
Phải nói làm nữ quỷ thì còn có hiệu ứng thị giác bó chặt, nhưng vừa biến lại thành dáng vẻ khi còn sống, chính là loại bình thường lẫn vào đám đông cũng không tìm thấy.
Mọi người cũng mất hứng, Chúc Ương vội xua xua tay: "Cứ như vậy đi, cảm ơn mày đã đến tham gia góp vui cho bữa tiệc của tao, giờ ảnh cũng đã chụp, video cũng đã quay, hết việc của mày rồi, về đi!"
Nữ quỷ thấy con nhỏ này thật sự coi nó giống như chui ra để đi dạo vậy, đến lấy mạng mà còn bị sỉ nhục, tưởng nó là loại muốn gọi là đến muốn đuổi là đi sao.
Hơi thở tàn bạo quanh thân nó bỗng tăng vọt, còn mạnh hơn gấp 10 lần so với lúc chết, rồi lại thấy cổ của nó bắt đầu xoay 360 độ, há cái miệng to gào một tiếng, giống như sắp vọt tới chỗ Chúc Ương.
Chỉ thấy tay chân nó vặn vẹo quỷ dị, nhưng động tác cũng không chậm lại, trong nháy mắt liến tiến tới trước mặt Chúc Ương.
Trong miệng lở loét hung ác nói: "Chết —— Đi!"
Chúc Ương cũng không ngờ nó có cơ thể thật lại ra tay nhanh như vậy. Cũng phải, nếu không có sức chiến đấu nhất định, gặp phải tình huống muốn lấy mạng một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh thì khồn phải sẽ bị giết ngược lại sao?
Nhưng Chúc Ương cũng đã có chuẩn bị, cô nhanh chóng nghiêng sang bên cạnh, sau đó không biết từ lúc nào mà trên tay cô đã có thêm một cái gậy điện.
Cô bật điện cao nhất liền xông thẳng về phía nữ quỷ, tuy Chúc Ương không chắc chắn công kích vật lý có hiệu quả với nữ quỷ hay không, nhưng cô cảm thấy Chu Lệ Na đã nhắc đến cái gọi là "trò chơi", như vậy người đặt ra quy tắc chắc chắn cũng sẽ mở một con đường cho người chơi đánh trả.
Hơn nửa ma quỷ sợ sấm sét, ở chỗ nào thì cái lý thuyết này cũng đều rất thịnh hành, không có sấm sét vậy liền dùng tạm điện giật vậy.
Có lẽ là giáo sư Dương chỉnh sữa thêm, điện giật quả nhiên có hiệu quả, nữ quỷ bị giật đến co giật cả người, thế tấn công cũng bị chặn lại.
Chúc Ương đứng dậy từ ghế dài, trên cao nhìn xuống nói: "Tao ghét nhất là những vị khách tệ hại không có mắt nhìn, tốt bụng mời mày đi thì mày không đi, vậy thì cũng đừng trách tao không thèm nể mặt nha."
Nói xong lại búng tay nói: "Ném đi!"
Mấy nam sinh vừa lôi nữ quỷ từ trong TV ra ngơ ngác hỏi: "Ném đi đâu?"
"Các cậu nói xem? Chẳng lẽ lại ném ra bên ngoài? Đêm hôm khuya khoắt thì dù có là quỷ cũng phải nghĩ đến an toàn của người ta chứ? Gặp phải bọn lưu manh thì phải làm sao? Dĩ nhiên là từ đâu đến thì ném về chỗ đó."
Chúc Ương chỉ vào TV nói: "Nhét vào TV đi."
"Cái này có thể được không?"
"Thử xem, nếu có thể chui ra được vậy thì nhét vào lại cũng không có vấn đề gì mới đúng?"
Mấy người không xác định thương lượng với nhau, nhưng nữ quỷ vừa nghe dự định của Chúc Ương thì mặt cũng thay đổi, vì có tóc che khuất nên không thể nhìn thấy rõ vẻ mặt thoáng hiện lên vẻ hoảng sợ.
Nó gấp gáp muốn đứng dậy, nhưng tay chân đã bị mấy nam sinh bắt được, kéo nó về phía màn hình TV.
Nữ quỷ liều mạng giãy giụa, sức của nó rất lớn, còn mạnh hơn so với người đàn ông trưởng thành, lại còn như bất chấp tất cả, tay chân nó tuy đã bị mấy nam sinh ra sức ép chặt nhưng vẫn có thể cho người ta thấy tay chân nó vùng vẫy liều mạng tránh thoát.
Một màn này khiến người ta nhìn mà sởn tóc gáy, nhưng cảm giác ngà ngà say cùng với bầu không khí nhiều người la hét ầm ĩ, đã kéo ý thức và cảm giác đạo đức xuống thấp, bị kích động khơi dậy tội ác vô hạn.
Người xung quanh lại bắt đầu ồn ào, mấy nam sinh cũng vì âm thanh cổ vũ này mà ngày càng gay gắt hơn.
Chúc Ương đã chú ý đến, trên mặt cô chợt lộ ra một nụ cười xấu xa: "Ồ~~, mày không dám trở lại TV đúng không?"
Giọng nói của Chúc Ương trong bầu không khí ầm ĩ này có vẻ không lớn, nhưng nữ quỷ lại có thể nghe được rất rõ ràng, thân thể nó lập tức cứng đờ, sau đó là một cảm giác diệt vong rợn tóc gáy ập đến.
Liền nghe Chúc Ương sai khiến người ở bên cạnh: "Anh đi giúp đi, bây giờ liền đến anh đó."
Qua một đêm này mặt Tạ Dịch đã co cứng lại, lúc này anh ta cũng đành phải nhận mệnh tiến lên.
Nữ quỷ vốn định liều mạng tránh thoát tay chân, nhưng không ngờ đến chuyện gặp phải Tạ Dịch, nữ quỷ liền cảm giác được năng lượng của mình rõ ràng bị suy yếu rất lớn.
Nó suýt chút nữa đã quên, người đàn ông mà con nhỏ kia đưa về, trời sinh có thân thể khắc chế ma quỷ, cũng bởi vì anh ta cho nên nó cũng bị hạn chế rất nhiều việc.
Nhưng mà không nghĩ đến sau khi ngưng tụ được cơ thể thật, phần uy hiếp lại không giảm mà còn tăng.
Nữ quỷ kêu la thảm thiết, còn chưa đứng lên được thì Tạ Dịch và mấy nam sinh đã cũng khiêng nó lên.
Sau đó dựa theo tư thế nó chui ra mà nhét nó trở lại TV.
Quả nhiên, tuy nói thân thể thật có thể thấy được, sờ được, nhưng không ảnh hưởng đến việc nhét nó vào TV, so với ảo thuật cao cấp thì còn thần kỳ hơn.
Chỉ thấy nữ quỷ vừa bị nhét vào TV, trong màn hình liền truyền ra từng tiếng kêu thảm thiết, giống như thế giới bên trong đã không tha cho nó vậy.
Nữ quỷ đau đớn muốn chui ra ngoài lần nữa, nhưng vừa mới nhô cái đầu ra đã bị Tạ Dịch ấn lại.
Lần này chỉ có một mình anh ta, một tay nhẹ nhàng đặt trên đầu nó nhưng nữ quỷ lại cảm thấy dù có dùng hết toàn bộ sức lực cả đời cũng không thể tiến về phía trước thêm một bước.
Không được, nó không muốn trở về, đã bò ra thì nhất định phải lấy được mạng người, cái này nó tuyệt đối không thể nào làm trái với thiết lập vốn có được, cũng giống như chưa đủ bảy ngày thì không thể có thân thể thật.
Nó sẽ chết, chết lần thứ hai, so với việc khi còn là người bị chết còn tuyệt vọng và đau khổ hơn nhiều.
Nữ quỷ rõ ràng đã cảm nhận được cảm giác đau khổ như bị lăng trì, nó liều mạng muốn chui ra ngoài.
Nhưng lại nghe thấy tiếng nói nhẹ nhàng từ đỉnh đầu tuyền đến, chỉ có hai người nghe thấy ——
"Bỏ cuộc đi, thắng thua đã định, cô thua rồi, người thắng chính là người chơi, bàn thắng hoàn toàn không kẽ hở."
Nữ quỷ liều mạng ngẩng đầu, xuyên thấu qua màn vải nó chỉ nhìn thấy người đàn ông mà con nhỏ kia đưa về, vốn nghĩ rằng anh ta chỉ là một tên ngốc may mắn có được thể chất hiếm có. Nhưng giờ phút này, ánh mắt anh ta lạnh lùng nhìn nó, giọng nói lạnh lẽo tuyên bố kết quả trò chơi.
Nữ quỷ bỗng hiểu ra, sau đó tràn đầy tuyệt vọng, động tác giãy giụa cũng dần dần ngừng lại, cho đến khi chết đi.