Bởi vì buổi trưa quỷ nước lại ném rùa lên, buổi tối liền chuẩn bị nấu canh rùa. Khi canh nấu đến mùi hương bay khắp nơi, hai đứa bé cũng tan học trở về.
Hai anh em vừa đẩy xe đạp vừa cười nói đi vào cửa, đầu tiên là đi rửa tay, dùng khăn ướt lau mặt.
Sau khi lau sạch sẽ mồ hôi khi đi đường về xong, lúc này mới đem quả dâu rừng hái cho Chúc Ương đi rửa sạch để trong tủ lạnh, chờ một lát nửa rồi ăn.
Lại vây quanh bọn người Chúc Ương liên tục nói về chuyện hôm nay ở trường học, nói là gần đây chủ động đáp lời với các bạn học, còn chia thức ăn vặt, xe đạp cũng cho bọn họ mượn đạp ở trong sân trường.
Sau đó mọi người cũng nhiệt tình với bọn nó hơn, đi tiểu cũng gọi bọn nó đi cùng, như thế bọn nó mới biết, tại sao trước kia không nói chuyện với các bạn học, thì ra là các bạn học cũng không phải là khó chung đụng như vậy.
không giống như mấy đứa trẻ bắt nạt gây rối trong thôn, mình cười với người ta thì người ta sẽ cười với mình, cũng sẽ thường trao đổi thức ăn cơm trưa của mình, thì ra trường vẫn còn có nhiều chỗ chơi mà bọn nó không biết, hai ngày nay cũng được các bạn dẫn đi một vòng.
Còn len lén hái đài sen trong hồ, thiếu chút nữa bị thầy giáo bắt được.
Hai đứa bé còn đem đài sen về đưa cho Chúc Ương, nói là nấu canh hạt sen cho cô uống.
So sánh với hai đứa bé như tượng gỗ ngày thứ nhất, thật sự thay đổi quá lớn.
Chị Vương nấu cơm ở ngoài thấy bọn trẻ, không khỏi càng quyết tâm hơn.
Buổi tối cơm nước xong, theo thường lệ sẽ xem một bộ phim rồi ngủ, lần này xem phim điện ảnh siêu anh hùng, hai đứa bé nhìn thấy máy móc ánh mắt cũng sáng lên, lúc bị mẹ thúc giục đi còn hưng phấn nói không ngừng.
Tối hôm nay Chúc Ương mang theo chút mong đợi đi vào giấc mộng.
Đúng như cô mong muốn, chuyện kia liền thuận lợi rất nhiều, cho nên lúc nằm mơ thấy vẫn là rừng trúc đó, trong lòng có chút vui vẻ.
Bởi vì tối nay cô vào mộng rất tỉnh táo, không giống như hai lần trước bị tên xấu xí kia làm cho ghê tởm đến tỉnh táo lại, cô vừa tiến vào cũng biết đây là giấc mộng.
Điều này cũng có nghĩa là người kéo cô vào giấc mộng không có ác ý hoặc là bây giờ ý thức của cô chiếm lợi thế, mặc kệ là loại tình huống nào cũng là chuyện tốt.
Quả nhiên đi không lâu Chúc Ương thấy một cô gái ở bờ sông, mặc quần áo cô dâu đỏ thẳm, đang che khăn voan giống như đội ngủ cô dâu quỷ đã nhìn thấy đêm hôm đó, cũng liền biết là một người trong số đó.
Chẳng qua là không biết cô gái này có phải là Tú Tú nhà chị Vương không hay là cô gái người chơi kia.
Đối phương đưa lưng về phía cô, giống như đang nhìn thứ gì, Chúc Ương kêu một tiếng, không được để ý tới, liền chầm chậm đi tới.
Chúc Ương đến gần, liền thấy trên đất nằm vài cổ thi thể, bộ dạng chết vô cùng thê thảm, đều là thanh niên trai tráng khỏe mạnh, chẳng qua là quần áo bình thường lam lũ, thậm chí là không giống như cái thời đại này.
Ngược lại có chút giống thổ phỉ trong núi thời kỳ kháng Nhật.
Chúc Ương đang muốn hỏi, liền thấy cô dâu quỷ đưa tay chỉ chỉ một thi thể trong đó.
Cái thi thể kia nửa người ngâm ở trong sông, bụng bị chém ngang một cái, nội tạng cũng rơi ra, bộ dạng chết không nhắm mắt.
Nhưng mà Chúc Ương nhìn kỹ lại kinh ngạc phát hiện, thi thể này lại có dáng vẻ giống Bồ Tát quỷ y như đúc.
Ngoại trừ trên đầu có đầy con người ra, thì đầu trọc, bộ dạng bình thường, mặt mày hung ác, vừa nhìn chính là hạng người cướp của giết người.
Vậy cũng chưa xong, chẳng biết lúc nào, từ trong con sông nhảy lên một con cóc ghẻ, nhảy tới chỗ nứt trên bụng, bắt đầu gặm nhắm nội tạng bị lộ ra bên ngoài.
Chúc Ương chưa từng thấy qua cóc sẽ ăn cái gì, ngược lại biết đó là thịt để động vật ăn, nhưng mà loại sinh vật này làm cho người ta chán ghét chính là vẻ ngoài.
Con cóc ăn mấy thứ động vật linh tinh gì đó, không phải sẽ trực tiếp dùng đầu lưỡi cuốn vào bụng sao? Con cóc này lại cực kỳ khác thường, ăn nội tạng thổ phỉ này, cũng là vừa dữ dội vừa mạnh mẽ, còn phát ra một loại tiếng nhai làm cho người ta sợ hãi.
không bao lâu, Chúc Ương liền nhìn thấy mấy thứ bị lộ bên ngoài bị nó nhai sạch sẽ, sau đó liền đi theo lổ hổng lớn kia chui vào trong bụng thi thể.
Lại là một loạt tiếng nhau rợn cả tóc gáy, thậm chí Chúc Ương còn thấy ngoài da của thi thể kia có thứ gì đó thỉnh thoảng phồng lên di chuyển dạo chơi.
Đến cuối cùng, ánh mắt đang mở của thổ phỉ nhắm lại, bên trong đã ăn sạch khoang đầu, sau đó là từng chỗ khác.
Chờ trong thi thể đã bị ăn sạch trơn, qua một lúc lâu, vậy mà thi thể kia lảo đảo đứng lên.
Sau đó đi móc hết tất cả mắt của mấy thi thể khác, giống như ăn xong một thi thể thì cuối cùng phát hiện bộ phận kia là thỏa mãn nhất vậy.
Sau đó chờ nó ăn xong, đầu trọc giống như tối hôm qua Chúc Ương nhìn thấy, bắt đầu xuất hiện từng cái khe, sau đó mở ra, bỗng chốc trên đỉnh đầu chính là từng con ngươi làm cho người ta buồn nôn.
Nôn ~~
Chúc Ương bị ghê tởm đến luống cuống, muốn ăn một viên kẹo áp chế buồn nôn, ngay sau đó lại phát hiện đây là mộng, không lấy kẹo được.
Lần này cuối cùng cũng biết chân thân của Bồ Tát quỷ, thì ra chỉ là một con cóc tinh nuốt thi thể kẻ ác biến thành quái vật gì cũng không biết.
Lần này biết được tại sao vật cúng tế Bồ Tát quỷ kia phải là trứng gà còn sống và những thứ dơ bẩn như nội tạng động vật, cũng có thể dựa vào chân thân đối phương lập ra kế hoạch đối phó.
Ban ngày cô ra ám hiểu ở trước mộ của Tú Tú, không nghĩ tới người ta lại hiểu được, thu hoạch còn trên mức mong đợi, đúng là một cô bé thông minh.
cô lại nói mấy câu với cô bé, ngược lại lần này cô bé có phản ứng ——
"trên đầu Bồ Tát đều là lổ máu, hiện tại rất suy yếu đang chữa thương, tạm thời không ra được, nhưng nó sẽ không từ bỏ ý đồ, phải cẩn thận."
Chúc Ương nói : "Chữa thương sao? Vậy các người có thể nghĩ cách lấy chút máu hoặc thịt vụn của nó ra không?"
"Vải dính máu vết thường, hoặc là thịt vụn rửa sạch cũng có thể, nhưng không phải trong mộng, phải là ở ngoài, cứ ném vào cái cây ngang sông chỗ rừng trúc kia, quỷ nước sẽ cất giữ."
cô bé gật đầu một cái, ý nói mình có thể nghĩ cách.
Chúc Ương lại hỏi: "cô là Tú Tú hay là tóc vàng?"
cô bé này liền từ từ tháo xuống khăn voan của mình xuống, mặt mày tương tự chị Vương và hai đứa bé ở nhà, cũng chỉ có 15 tuổi, lại gặp người cha đem bán, bị hiến tế sống.
Lúc này trong tay Tú Tú có thêm một con chuồn chuồn tre, chính là con mà Chúc Ương đã ném ở nghĩa địa.
cô bé nói: "Cảm ơn chị, còn có Đại Nha, cô ấy kêu em nói xin lỗi tới các chị, chúng ta làm cô dâu quỷ, bị Bồ Tát quản chế, làm rất nhiều chuyện xấu, hại chết không ít người."
"Đây không phải là ý muốn của bọn em."
Chúc Ương cũng đã có suy đoán này từ lâu, mỗi khi cưới một cô dâu mới, tương đương với Bồ Tát quỷ kia có thêm một phần sức điều khiển, lúc này mới càng ngày càng mạnh.
cô xua tay cho biết không cần để ý, lại nói: "Em cứ trở về như vậy, sẽ không bị nghi ngờ chứ?"
Tú Tú không lên tiếng, nghĩ tới cũng có thể, coi như không bị nghi ngờ, dựa vào tính có thù tất báo của Bồ Tát, lại bởi vì bị thương nặng mà tính khí dữ tợn, mình ra ngoài một chuyến lại thoải mái trở về, khẳng định cũng không được chỗ tốt.
Chúc Ương gật đầu một cái: "Cũng đúng, con cóc tinh kia chính mình không chiếm được chỗ tốt, nhìn em trở về êm đẹp nhất định ghen tỵ, thay vì bị nó hành hạ, để tôi đánh đi."
Từ từ! Chị nói cái gì?
Tú Tú còn chưa phản ứng kịp, quay đầu chính là một quyền dừng trên mặt cô bé, sau đó liền bị túm tóc bị đánh tàn nhẫn một trận.
Tú Tú cũng mơ màng, bọn họ là một phe đúng không? Nhưng vì cái gì mình lại bị đánh?
Đợi đến cuối cùng, mặt Tú Tú cũng sưng lên, tóc cũng rối loạn, quần áo bị kéo lộn xộn, té xuống đất bụm mặt thút tha thút thít khóc.
Chúc Ương thuận tay bé nhánh trúc bỏ vào miệng, làm dáng giống như nhả khói.
Tiến lên vỗ vỗ an ủi cô bé: "Yên tâm, tôi sẽ chịu trách nhiệm, lần này em sẽ không bị đánh vô ích!"
Tú Tú khóc ròng nói: "Chị sẽ để em đánh lại sao?"
"À vậy thì không, đến lúc đó sẽ cho em đâm Bồ Tát quỷ thêm mấy đao!"
Tú Tú khóc lóc chạy đi, bộ dáng cũng thật giống như bị Bồ Tát quỷ phái đi tìm kiếm, kết quả bị chỉnh sữa bại trận chạy trốn.
Buổi sáng Chúc Ương tỉnh lại, trong lòng khó được có chút áy náy.
Xuống lầu thấy hai đứa bé ăn cơm, liền lấy vài hộp kem trong tủ lạnh đưa cho bọn nó ——
"một lát lúc đi học đem cho chị gái ăn."
Đứa bé không biết rõ chuyện gì, nhưng cũng vui vẻ nhận lấy.
Ăn sáng xong chị Vương đi ra ngoài làm việc, Chúc Ương lại dẫn người ra ngoài chơi bời lêu lổng giống như ác bá.
Đầu tiên là đi tới bờ sông dặn dò quỷ nước, nói là mấy ngày nay có thể có đồ đưa tới cửa, để cho nó chú ý kiểm tra và nhận, cất giữ cho cô trước.
Quỷ nước này không làm quỷ cá mặn như đã cam kết, mục tiêu quyết chí trở thành chủ con sông này, dĩ nhiên là phải nhớ kỹ lời dặn của lão đại.
Mấy người chơi lại nghe quỷ nước vừa chém gió vừa nịnh bợ một hồi, lúc này mới chán ngán lật đật rời đi.
Lúc đi qua chỗ cây đa kia, quả nhiên, đầu Phật bị Phó Viên vứt vào lu gạo nhà kia ngày hôm qua, đã được đưa trở về.
Người dối trá giả thành kính của thôn này khiến cho tất cả mọi người cảm thấy buồn cười, thay vì nói bọn họ là mê tín cuồng nhiệt với Bồ Tát quỷ, không bằng nói là mê tín cuồng nhiệt với tham lam hèn yếu còn có mưu tính không làm mà hưởng của chính mình đi?
Phó Viên còn nói : "Buổi tối hai người kia lén lút đi ra ngoài, tôi nghe được động tĩnh, còn cố ý thức dậy làm bộ như đi nhà vệ sinh, hỏi bọn họ ôm đồ đi làm gì."
"Suýt chút là bọn họ bị hù chết ha ha ha..."
Kể từ khi bọn họ biết nhà kia đã từng đem con gái hiến tế sống, sau đó còn để thi thể vào trong lu gạo, giống như con gà con vịt trong nhà chết, không lo lắng cứ tùy tiện ném một chỗ trước, ngày thứ hai có rãnh rỗi lại đi chôn.
Nghĩ đến đây, đối với nhà kia sống lưng hai nữ sinh liền phát rét, dĩ nhiên trong thôn này nhiều nhà đều như vậy.
Con gái cũng không là cái gì, là vật hiến tế, giống như gà vịt bò dê, hoặc là giữ lại làm hàng hóa đổi cho con trai đi học hoặc cưới vợ, giống như nuôi dê trên núi, đến lúc cần liền bán đi.
Ngày hôm qua Phó Viên còn rất sợ, hôm nay lại cảm thấy kích thích, còn hỏi Chúc Ương: "Chúng ta còn ném đầu Phật vào nhà ai không?"
Chúc Ương nhún nhún vai: "Tùy cô, buổi tối tùy tiện ném vào sân nhà ai đó, đừng bị phát hiện là được."
Quấy rối làm cho cả thôn này lòng người bàng hoàng, quấy nhiễu lung lay tín ngưỡng, mặc dù không hẳn là có tác dụng, nhưng một cái nhấc tay mà thôi, việc vui cũng không cần để ý nhiều như vậy.
Mấy người tới lui đi tới vùng quanh Từ Đường, lại phát hiện vào lúc này có nhiều rất nhiều thùng đồ được khiêng vào, thật xa là có thể ngửi thấy mùi hôi thối này.
không cần chiếc mũi linh hoạt của Chương Hân, mọi người cũng đều phân biệt ra được là nội tạng của gà vịt heo và động vật linh tinh.
Chúc Ương nghĩ đến tối hôm qua Tú Tú cho cô xem chân thân của Bồ Tát, nhếch miệng cười một tiếng đi tới.
nói với thôn trưởng đang vội vàng thúc giục bên trong: "Đây là đang làm gì vậy? Tại sao đem vật ô uế tới trước mặt Bồ Tát? không ngờ Từ Đường của các người lại làm chuyện xấu như vậy, là muốn xông sống Bố Tát và tổ tiên các người sao?"
Thôn trưởng thấy cô vẻ mặt liền thay đổi, nhưng dù sao cũng là cáo giá, tròng mắt xoay chuyển liền lấy cớ ——
"không phải là cô nói muốn náo nhiệt sao? Chẵng lẽ phải đợi ngày đó mới xử lý gà vịt heo dê này sao? cô có biết một bữa tiệc như thế phải chuẩn bị bao lâu sao? đi đi đi! không thấy đang vội sao? Đừng quấy rầy."
Chúc Ương lại không dây dưa, nói một câu: "Vậy thì chuẩn bị cho tốt!"
Liền nghênh ngang dẫn người rời khỏi, thôn trưởng thấy bọn họ đi xa mới thở phào nhẹ nhõm.
Mà Chúc Ương vừa về tới nhà chị Vương, vơ vét hết tất cả muối trong nhà, lại kêu mấy người khác chia ra đi trộm muối của hai nhà bọn họ đang ở.
Có thể làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.
Chương Hân thấy thế hỏi cô muốn làm gì, Chúc Ương cười cười: "không làm gì, hình như là dùng muối tưới lên con cóc ghẻ rất kích thích, nhất là con cóc ghẻ bị thương."
Sau đó thật lâu, chờ Từ Đường bên kia hết bận, mọi người rời đi, thôn cũng rời khỏi trở về nhà mình, hai nam sinh mới chạy vào.
Quả nhiên vật hiến tế dưới bàn chính là vài thừng động vật dưới nước, là sống, vừa tanh vừa thúi, vẫn còn hơi nóng, rõ ràng là mới vừa giết.
Bồ Tát quỷ còn chưa kịp hưởng thụ, hai người vội vàng đem muối trộn vào trong thùng nước, làm xong tất cả cũng không tốn mấy phút.
Sau đó lặng lẽ rời khỏi không tiếng động giống như lúc tới.
Ngày này đi qua, liên tục hai buổi tối, Chúc Ương cũng không có vào giấc mộng, không chỉ có Bồ Tát quỷ, ngay cả mấy cô dâu quỷ khác cũng không còn bị phái ra.
Mỗi ngày mấy người chơi đều ném đầu Bồ Tát vào một nhà, mỗi một lần ngày hôm sau đều được đưa về chỗ cũ.
Trong lúc đồ dùng cô dâu Chúc Ương yêu cầu cũng làm xong.
thật đúng là đừng nói, những thứ này mặc dù thẩm mỹ của mấy người phụ nữ này không tốt nhưng thủ công thật sự cũng không tệ, dù sao cũng đã may vá cả đời, mấy chi tiết Chúc Ương dặn dò đều hoàn thành rất tốt.
cô lấy được đồ cưới liền không thể chờ đợi mặc vào, còn cố ý tự làm cho mình một kiểu tóc cổ điển, quả nhiên giống như người mẫu xuất sắc bước ra từ một cuộc thi.
Xung quanh lại là cảnh vật có núi có sông tốt đẹp, Chúc Ương cầm điện thoại di động chụp hình khắp nơi.
Còn dùng giấy cứng mua cho mấy đứa bé lúc trước làm cái tấm chiếu sáng, mấy người hầu bị dẫn chạy theo khắp nơi.
Bọn họ nhìn Chúc Ương mặc bộ đồ cưới tà ma này cũng sắp bị hù chết, nhưng người này thật sự coi là mình đang chụp ảnh.
trên vách núi, trong rừng trúc, khe nước, một người phụ trách ánh sáng, một người phụ trách chụp hình, hai người phụ trách hiệu ứng tạo gió, còn có một người xách bàn ghế, thức uống dù che nắng.
Đừng nói mấy người chơi mơ màng, người dân trong thôn thấy bọn họ bộ dạng kỳ lạ của bọn họ cũng mơ màng, cũng cảm thấy có phải người này thật sự yêu thích Bồ Tát, không thể chờ đợi muốn gả cho Bồ Tát hay không.
Nếu là vậy thì bọn họ vẫn còn sống chết canh phòng nghiêm ngặt làm gì?
Mấu chốt là đến khe suối bên này, quỷ nước còn nhô lên nịnh hót ——
"Ai da! Thân hình này của lão đại, tuyệt vời, em chưa từng thấy qua cô gái xinh đẹp như vậy. Muốn thời thượng có thời thườngh, muốn khí chất có khí chất, muốn cổ điển cũng có, tất cả đều khống chế được."
"Những tấm hình này của ngài, cho dù không chỉnh sữa, có thể trực tiếp treo ảnh lên lầu cao làm quảng cáo, bảo đảm khách hàng ào ào."
"Này này! Bên kia, Phương Chí Viễn, sao anh tìm góc độ đó, còn có Viên Bân anh có thể chiếu sáng hay không hả, chiếu trúng mắt lão đại rồi."
nói xong rồi nịnh nọt nói với Chúc Ương: "Lão đại, chị có muốn hiệu ứng không? Cỏ nước hoặc là bọt nước cũng có thể, hoặc là ngươi nằm vào trong nước, em để mấy con rùa nhảy múa quanh người chị?"
Phương Chí Viễn cùng Viên Bân nhịn nó đã lâu, bọn họ còn chưa kịp ra tay, Chúc Ương đã đánh cho nó một trận trước rồi.
"Rùa rùa rùa! Cậu ngu đần sống lâu ở trong nước nên cảm thấy mặt mũi của rùa rất tốt đẹp rồi phải không? Tối hôm trước tôi ăn con rùa kia có phải cậu đã nhịm đau đưa bạn gái giao nộp hay không?"
Quỷ nước tự biết nói sai, chỉ đành phải ôm đầu câm miệng làm hiệu ứng.
không ngờ một con quỷ được dùng làm đạo cụ, chính là trong hoàn cảnh đó cũng đặc biệt.
Chờ cuối cùng Chúc Ương hài lòng trở về, vui vẻ xem hình trong điện thoại, tuy nói trong điều kiện và đạo cụ bị hạn chế, thế nhưng bối cảnh cũng là cực kỳ khó có được.
Chúc Ương thưởng thức sắc đẹp của mình nửa ngày, mới tiếc nuối nói: "Nếu có thể mang ra ngoài thì tốt rồi."
"Có thể!" Phương Chí Viễn nói: "Mỗi lần trò chơi sắp xếp thân phân đều có đạo cụ bổ sung, lúc ra khỏi trò chơi có thể dùng mười điểm mang ra."
"Ha ha ha..., nhưng tên ngốc nào sẽ dùng mười điểm đem thứ điện thoại di đồng và quần áo rất phổ thông này ra ngoài chứ? Nếu là có tin tức dính dáng tới người chơi khác còn không hiển thị —— "
Lời còn chưa nói hết, chỉ thấy Chúc Ương vui mừng gật đầu, xem ra là đã quyết định xong.
Mấy người bị cô phung phí lần nữa làm cho ê răng, cô vừa vào trò chơi, lúc đầu đổi 15 điểm? Tất cả đều là tiêu sài mấy thứ vô nghĩa ——
không, nói như vậy cũng không đúng, ít nhất những ngày qua bọn họ ăn uống thoải mái cũng đều nhờ phúc của cô.
Mấy người đang nói chuyện, chỉ thấy thôn trưởng đi vào, nói là trưa mai có bữa tiệc ăn, theo quy củ mặc dù không phải là tiệc chính, nhưng vẫn phải sắp xếp chỗ ngồi trước một ngày.
Theo yêu cầu của Chúc Ương, tất cả đều là nồi lớn để có mùi vị chân chính của nhà nông.
Dĩ nhiên Chúc Ương đồng ý, nhưng bỗng hỏi một câu: "Thôn trưởng, có phải trước kia thôn này đã từng bị nạn thổ phỉ không? Trước đây thật lâu, đại khái là lúc kháng chiến đó."
Thôn trưởng kỳ lạ nói : "Sao cô biết? Quả thật có chuyện này, lúc ấy có một nhóm thổ phỉ xông vào trong thôn, chắc là bị quân đội phía ngoài đánh tan, còn muốn đánh chiếm thôn chúng tôi."
"Lúc ấy toàn bộ thanh niên khỏe mạnh trong thôn đều đứng ra, chết rất nhiều người mới giết được đám thổ phỉ kia, thôn trưởng lúc ấy còn là ông cố của tôi."
"Ồ, nơi này của các người còn có chế độ kế thừa thôn trưởng sao?"
Thôn trưởng nghe nói như thế liền không vui lắm, đã thông báo xong cũng liền tự rời đi, quay lưng lại trên mặt là nụ cười đầy ác độc.
Lại không phát hiện, ở trong sân, Chúc Ương nhìn bóng lưng bọn họ, trên mặt cũng không có ý tốt.
Sáng sớm ngày thứ hai, chuẩn bị bữa tiệc bên kia cũng đã loay hoay bận rộn, dù sao ngày mai sẽ là tiệc chính, nên cũng phải bắt đầu chuẩn bị bán thành phẩm.
Tiệc mừng mấy trăm người thật sự không phải là chuyện chốc lát.
Chúc Ương ăn sáng xong đang chờ bàn tiệc buổi trưa, bọn Phương Chí Viễn liền chạy vào, nói là bên phía quỷ nước đã nhận được đồ.