• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: babynhox

Đã hóa thành ác quỷ thì nhất định trước khi chết có oán hận dữ dội, sau khi chết gặp được cơ hội và có duyên.

Hơn nửa xác suất trở thành ác quỷ cũng không phải là chuyện dễ dàng, cho nên nói ác quỷ tùy tiện hại người là không phải.

Thật ra thì làm quỷ còn nhiều khuôn phép, quy tắc cứng ngắc hơn so với làm người, muốn phá vỡ cũng không cách nào phá vỡ được.

Cho nên dù bây giờ nữ quỷ muốn đưa tay bóp chết cô gái hư hỏng này, người đầu tiên làm cho oán khí hung ác của nó tăng vọt dữ dội cũng không thể nào ra tay được.

Không chỉ có như thế, hiện tại mới ngày đầu tiên, sức ảnh hưởng có hạn, chỉ có thể vào lúc con người không đề phòng nhất quấy nhiễu ý thức của họ.

Cô gái hư hỏng này bị hù khóc còn mở miệng mắng người, trong ý thức đã tăng mạnh đề phòng. Nữ quỷ cũng không chắc chắn là lần này nó đi hù dọa hay là nội tâm nó tổn thương đây.

Rốt cuộc là con nhỏ này hoảng sợ nhiều, hay là phế quản* của nó bị đâm đau hơn đây.

*ống dẫn khí thuộc hệ hô hấp dưới

Mà bây giờ ý thức của Chúc Ương đã hoàn toàn tỉnh táo, nữ quỷ chỉ có thể ôm hận biến mất, ảnh ngược trong gương cũng khôi phục thành hình dáng của Chúc Ương.

Chúc Ương thấy mặt của mình ở trong gương, nước mắt liền ngừng, thở phào nhẹ nhỏm.

Đưa tay sờ trên gương, nức nở nói: "Làm mình sợ muốn chết."

Lại nhìn bộ dạng như hoa lê dính mưa của mình, không nhịn được say mê: "Ngay cả khóc cũng xinh đẹp như vậy, rốt cuộc là bụng dạ độc ác và không biết xấu hổ đến đâu mới có thể muốn đem bộ dạng của mình đến thay thế tao hả?"

Vừa nói xong không khí trong phòng vệ sinh chợt lạnh như sương đóng băng.

Chúc Ương rùng mình một cái, vội vàng trốn thoát, mở tất cả đèn trong phòng, lên giường bọc chăn kín người.

Cả phòng liền sáng như ban ngày!

Ánh sáng xua tan chút u ám kinh khủng, Chúc Ương lập tức rút điện thoại ra, lúc muốn ấn số điện thoại lại phát hiện không biết nên gọi cho ai để nhờ giúp đở.

Hội chị em như keo dẻo? Mỗi người đi theo cô đều có mục đích? Cha mẹ luôn làm việc không dứt ra được?

Gọi cho chú cảnh sát? Đêm hôm khuya khoắc nói mình gặp quỷ? Bị xem thành mấy đứa diễn kịch đùa giỡn rồi bị phê bình, không chừng còn bị đưa đến bệnh viện tâm thần Thanh Sơn.

Lần đầu trong cuộc đời Chúc Ương cảm thấy muốn nhờ giúp đỡ lại không có ai, lại xem trong ghi chép cuộc gọi có em trai Chúc Ương mới gọi đến không lâu.

Lập tức như bắt được cây cỏ cứu mạng vậy ——

Hơn hai giờ sáng, Chúc Vị Tân bị đánh thức vào nửa đêm hơn, sờ điện thoại di động mơ mơ màng màng lên tiếng: "Alo?"

Giọng nói đã bớt đi vẻ ngây ngô tuổi trẻ mà có chút thành thục khàn khàn của người trưởng thành, lại không mất tinh thần nhẹ nhàng khoan khoái của tuổi trẻ. Vào lúc mới vừa tỉnh, cổ họng còn có chút khàn khàn, là dễ nghe nhất.

Chúc Ương thấy điện thoại đã kết nối, vội vàng hoảng sợ nói: "Alo! A Tân, chị nói với em ở đây—— "

Ai ngờ Chúc Vị Tân nghe tiếng của chị cậu liền tỉnh táo, từ từ ngồi dậy trên giường, không đợi Chúc Ương nói xong liên nói: "Thế nào? Đem khuya vắng người nên cuối cùng cũng cảm thấy cắn rứt hành hạ ngủ không được, tự kiểm điểm lại lúc trưa là do mình cố tình gây sự rồi sao?"

Chúc Vị Tân ủy khuất suốt hơn nửa buổi tối rốt cục cũng đã thoải mái: "Có phải cảm thấy có em trai ở chung một chỗ sẽ tốt hơn không?"

"Vác gạo, thay bóng đèn, thông cống, còn có thể đánh lưu manh giúp chị, lao động miễn phí đưa đến chị còn ghét bỏ."

"Bây giờ biết lúc ấy đầu óc mình bị úng nước nên hối hận rồi sao? Em cho chị biết, đã muộn! Nếu muốn em qua ở cùng chị không phải là không thể được, nhưng thái độ trong chuyện này chúng ta cần phân tích một chút —— "

Bị em trai tính nợ vừa đánh vừa xoa, Chúc Ương đã hoàn toàn tỉnh táo lại.

Mặc dù rất lần muốn đem thằng nhóc này nhét vào bụng mẹ để hủy diệt rồi chế tạo lại, nhưng dù sao cũng là ruột thịt.

Trước kia ở nhà gây họa, dựa vào cậu là bé trai khỏe mạnh liền bỏ chạy để cậu gánh tội còn chưa tính, bây giờ nhớ lại thì rõ ràng là cô sai.

Gọi người đến thì có thể can đảm hơn, nhưng nếu thật sự gặp chuyên không may lại hại em trai mình thì làm sao bây giờ? Nhưng có thể chỉ là sợ bóng sợ gió một hồi, nếu gọi người tới mà không đuổi đi được thì sao.

Nghĩ tới đây, Chúc Ương không đợi cậu đắc ý lải nhải xong, liền dứt khoát nói: "Vậy thôi quên đi, em vừa mới thi tốt nghiệp trung học xong, tự mình ở trong nhà đừng ra ngoài nhé."

Chúc Vị  Tân giống như con vịt đang hưng phấn hát vang bỗng bị người ta bóp cổ vậy:

"Hả? Không phải chứ, chị cũng không ra sức một chút sao? Nói thêm đi, yêu cầu của em cũng không cao mà."

"Không nói, cút đi ngủ đi, cũng hai giờ còn nói gì nửa hả." Nói xong liền cúp điện thoại.

Chúc Vị Tân nghe một tiếng tút, một lúc lâu sau còn chưa phản ứng kịp.

Đây là cậu —— bị chị cậu đùa cợt hả?

Chúc Ương cũng không biết đã vượt qua đêm qua như thế nào, buổi sáng tỉnh lại đã hơn chín giờ, lúc ấy sợ như vậy mà cũng có thể mơ mơ màng màng ngủ mất.

Lần đầu tiên cô cảm thấy thần kinh của mình có lẽ cũng không nhạy cảm và mảnh mai đến vậy.

Có một màn cực kỳ ghê gớm tối hôm qua, lúc Chúc Ương soi gương càng cẩn thận hơn, may mắn trong gương không có đổi người.

Tuổi trẻ đúng là tốt, hành hạ một đêm như thế, vẻ mặt của cô vẫn giống như thường ngày, cũng không bị đen vành mắt.

Đối với một người có tinh thần tiêu khiển điên cuồng ăn chơi suốt đêm mà nói, chuyện này không thấm vào đâu.

Lúc rửa mặt thay quần áo lề mề tới trường học thì đã hết một buổi sáng.

Cô trực tiếp đi đến phòng ăn trên lầu hai trường học, quả nhiên phần lớn đám chị em đều chờ ở đó.

Bữa ăn sáng của cô cũng đã có người gọi giúp cô, Chúc Ương ngồi xuống, một bàn lấy cô làm đầu mọi người ngồi trên bàn đều là quần áo sáng láng, khuôn mặt xinh đẹp.

Ngay cả sợi tóc và móng tay cũng được xử lý tỉ mỉ, thật sụ là chói lọi, đẹp không sao tả xiết.

Lầu trên lầu dưới của cả phòng ăn, chỉ cần là người mở mắt đều hướng hai mắt về phía này nhìn ngắm.

Sau khi Chúc Ương ngồi xuống liếc nhìn Tạ Tiểu Manh ở bên cạnh, phát hiện cả người cô ta uể oải hoảng hốt không có tinh thần, dưới mắt có chút vết xanh.

"Cậu ——" Chúc Ương quét ánh mắt không vui nhìn cô ta một vòng trên dưới: "Vẻ mặt kém như vậy còn không trang điểm, buổi sáng chưa tỉnh ngủ đã ra đường rồi sao? Muốn kéo điểm trung bình giá trị nhan sắc của chúng ta xuống thấp sao?"

Tạ Tiểu Manh ngẩng đầu nhìn Chúc Ương, người bình thường bị nói một câu lông mi quét không đều cũng phải để bụng nửa ngày, lúc này lại hoàn toàn không thèm để ý tới những lời châm chọc này.

Vội vàng kéo tay Chúc Ương, nói: "Cậu cũng nhìn thấy phải không? Tối hôm qua, sau khi minhg trở về, mình cho là mình tự hù dọa mình mà thôi nhưng lúc mình rửa tay, mình phát hiện —— "

Tạ Tiểu Manh nói chuyện đến xoắn cả đầu lưỡi, bàn tay đang nắm tay Chúc Ương cũng đang phát run.

Ban đầu Chúc Ương định giấu chuyện này,   lại bị vẻ kích động hoảng sợ của cô ta làm cho ban ngày cũng thấy sợ hãi người đến người đi trong phòng ăn này.

Cô khẽ giọng nói: "Cậu cũng nhìn thấy mặt cô gái kia trong gương?"

Con ngươi của Tạ Tiểu Manh co rụt lại, vẻ mặt còn khó coi hơn so với khóc, khó khăn gật đầu một cái.

Nếu như nói hai người cùng gặp là bị tình huống kỳ lạ hù dọa, nhưng ngay cả cách ra tay cũng giống nhau như đúc, thật sự không phải là trùng hợp có thể diễn tả được.

Hai người đang len lén vừa nói chuyện, lúc này bên cạnh có một giọng nói sáp lại gần "Thấy cái gì?"

Hai người ngẩng đầu, một người đẹp có khuôn mặt trái xoan, tóc nhuộm màu socola, da trắng mắt to đang tò mò nhìn các cô.

Cô ta tên là Lâm Xuyến, thành viên trong hội chị em, là hoa khôi khoa phát thanh, vẫn luôn ra sức kéo Chúc Ương xuống để mình lên làm người đứng đầu.

So biểu hiện hăng hái thì không phân thắng bại với Chúc Ương, chỉ số IQ lại kém một bậc, cho nên ba năm rồi mà mục tiêu vẫn xa xa không thể chạm tay tới.

Chúc Ương và Tạ Tiểu Manh khác thường, Lâm Xuyến có cảm giác nhạy bén, cho nên tới gần nghe ngóng.

Chúc Ương đè ép cô ta đã ba năm, sao lại không biết chỉ cần cô hơi lộ vẻ chật vật, cô ta nhất định vui vẻ ăn mừng mà bỏ đá xuống giếng chứ?

Thành thật mà nói so với uy hiếp của nữ quỷ, cô càng để ý đến địa vị thống trị của mình hơn. Hơn nửa con nhỏ ngu này đến ba năm sau vẫn còn ngu như vậy.

Không biết tiến bộ làm cho bọn họ cũng không nhìn nổi, Chúc Ương thuận miệng liền nói: "À! Hôm qua thấy hình của cậu trong vòng bạn bè."

"Cậu nói nghiêm túc sao? Lẽ ra là khuôn mặt trái xoan mà muốn gọt cắm gọn gàng nhọn nhọn như vậy, cậu đang muốn cạnh tranh nữ vương mặt mũi khoan lần này sao?"

"Cậu làm Manh Manh sợ, cũng không phải là mình muốn động tay động chân vào biến động của các cậu trên mạng, nhưng nếu cậu học chuyên ngành này thì bây giờ cũng nên tích lũy người hâm mộ rồi, sau này nhất định là cũng muốn bước vào mắt công chúng phải không?"

"Vậy thì phải bồi dưỡng hiểu biết thẩm mỹ tốt một chút, cắt mắt gọt cằm, chà chà! Cậu cảm thấy người nào sẽ yêu thích hình tượng khuôn mặt ngàn biểu cảm như một như vậy hả?"

Lâm Xuyến không có hỏi thăm được chuyện gì lại bị chế nhạo như vậy, mặt cũng đỏ lên, trong lòng càng muốn chém Chúc Ương

mấy trăm nhát hơn.

Mấy con nhỏ xung quanh còn nịnh hót tâng bốc cô: "Đúng vậy, Xuyến xuyến cậu cũng nên nghe ý kiến của Chúc Ương nhiều nghe một chút, cậu ấy đúng là đã từng được vệ tinh khai thác, hơn nữa không chỉ là một lần, chứng minh ở trong mắt chuyên nghiệp của người ta, phong cách và gu thẩm mỹ của cậu ấy rất tốt."

"Bây giờ mình mới nói cậu, thật ra thì mình cũng cảm thấy gu thẩm mỹ của cậu vừa già vừa thấp kém, không nổi bật được phong cách và sức hấp dẫn của bản thân, không là lần đầu tiên chỉnh sữa đến đồ và cảnh vật cũng biến dạng, dầu gì bây giờ cậu không có danh tiếng gì, không thì không chỉ bị đám người trên mạng chế giễu vậy thôi đâu."

"Các cậu cũng đừng nói Xuyến Xuyến, không chừng là có mấy người... để lại lời bình tâng bốc quá nhiều, làm cho cậu ấy nghĩ rằng không có khuyết điểm gì, ai da! Cái đầu này của cậu rốt cuộc là nhiều ngu thế nào mới có thể tin những kẻ chưa từng nhìn thấy mặt mũi kia chứ?"

Ngay cả Tạ Tiểu Manh không có tinh thần vừa rồi cũng thuận thế nói: "Ừ! Đầu óc tỉnh táo một chút, đừng bay bổng nửa!"

Lâm Xuyến suýt chút nửa là bị mấy đứa này nói trái một câu phải một câu làm cho nghẹn chết, lúng túng gượng cười nói: "Ôi trời, không phải là gần đây có phần mềm chỉnh sửa sao, mình thấy mới mẻ nên sửa hai tấm, có đáng làm cho các cậu hoảng loạn như vậy không."

Tự dời đề tài để có bậc thang xuống, lúc này lại có anh đẹp trai tới chào hỏi, nhắc tới buổi tiệc sinh nhật của Chúc Ương, ngầm ra hiệu mình có thể được mời hay không.

Đám nữ sinh trêu chọc trai đẹp, Lâm Xuyến len lén lấy điện thoại di động ra, xóa sạch toàn bộ các bài đăng gần đây.

Qua buổi trưa đám nữ sinh mới giải tán, Tạ Tiểu Manh vội vàng kéo Chúc Ương đến phòng mỹ thuật, đuổi hai nữ sinh đang nói chuyện phiếm trong phòng mỹ thuật ra.

"Mình hỏi, bây giờ cậu còn sẽ cảm thấy chuyện này là mình suy nghĩ nhiều không?" Nói xong liền muốn khóc lên: "Lúc đầu là do cái đĩa CD đáng nghi kia, cậu ném đi không phải được rồi sao? Không nên xem, bây giờ thì hay rồi, làm sao bây giờ hả?"

Chúc Ương hất tay của cô ta ra: "Câm miệng, ngoài trừ sợ và phá hư tâm trạng thì cậu có thể làm được gì? Dựa vào cậu, nếu ở trong phim kịnh dị thì không sống nổi qua hai phút đầu."

Tạ Tiểu Manh không phục: "Hoa khôi đứng đầu của trường cũng không thể sống đến cuối cùng, có thể sống đến cuối cùng đều là nữ chính có bộ dáng ngu ngốc, đẳng cấp thấp kém muốn chết, còn bao bọc từ toàn thân sợ rằng người khác không biết mình là con gái nhà lành."

"Nếu mình bị nữ quỷ lấy mạng, cậu, người tiếp theo là cậu cũng không chạy thoát, là vấn đề thời gian mà thôi."

"Cậu nói gì?" Chúc Ương cười như không cười nhìn cô ta tạo phản.

Tạ Tiểu Manh lập tức liền sợ, khóc lóc nói: "Mình cũng không phải làm loạn với cậu, nhưng cậu phải cách đi, rõ ràng là chúng ta đều có phần."

Lúc này Chúc Ương mới thu mắt lại nói: "Đừng có ngu ngốc chỉ biết đứng đây khóc lóc kể lể, dùng não suy nghĩ giải quyết vấn đề cho tốt."

"Chuyện này tuy quỷ quái, nhưng ngọn nguồn ở nơi nào thì rất rõ ràng, không phải vì xem đĩa CD kia sao, nếu là vậy thì khẳng định cách giải quyết cũng không thoát khỏi cái món đồ kia."

"Cách nguyền rủa là làm cho người khác xem TV, không biết nữ quỷ này là làm theo mô phỏng của người khác hay sao, nhưng thông báo bảy ngày lấy mạng đã xuất hiện thì tám chín phần là vậy. Hoặc là đập vỡ đĩa CD có thể phá giải, tóm lại tìm đĩa CD trước tính sau."

Tạ Tiểu Manh thấy cô bình tỉnh, giải thích từng chuyện rõ ràng đơn giản, giống như tìm được người đáng tin vậy ——

"Được được, hôm qua vì mình quá sợ nên ra cửa liền ném đĩa CD vào bụi cỏ trong vườn hoa của cậu, đúng lúc không cần đi lục lại thùng rác."

Chúc Ương: "..."

Hai người đang muốn sau tiết học sẽ về nhà, đột nhiên nghe được tiếng cười bén nhọn khe khẽ truyền ra từ phòng mỹ thuật.

Tiếng cười này quá nhỏ, không chú ý cũng không thể nghe thấy.

Sau đó từ ngoài cửa sổ có một trận gió quét vào, thổi qua rèm lụa trắng ở cửa sổ rồi thổi vào mấy tờ giấy trên giá vẽ bay phất phới.

Gió này không lớn, tới nhanh đi cũng nhanh, nhưng làm cho người ta cảm thấy hơi tà ma.

Sau khi gió ngừng, rèm cửa sổ từ từ bay về vị trí cũ, đợi gió xetf qua phía sau giá vẽ, trên mặt Tạ Tiểu Manh vốn là vẻ đề phòng liền trở nên kinh ngạc sợ hãi.

Chúc Ương nhìn theo ánh mắt của cô ta, nhìn thấy bức tranh trên giá vẽ, là hình đầu của một cô gái.

Khuôn mặt bình thường nhạt nhẽo, tay cầm cái lược nhẹ nhàng chải một đầu tóc đen bóng của mình, rõ ràng chính là hình ảnh của nữ quỷ

Mặt mày tươi cười, ánh mắt nhìn hai người trước mặt thắm thiết, ánh mắt bình thường không có gì lạ nhưng lại như có luồng ma lực muốn hút người ta vào trong tranh giấy.

"A ——" Tạ Tiểu Manh thét một tiếng liền bị Chúc Ương che miệng lại.

Vào lúc này, tim của Chúc Ương cũng điên cuồng run rẩy, cổ họng khô khan, nhưng ngay lúc nhìn vẻ mặt đó của Tạ Tiểu Manh thì trong lòng cô cũng đã có chuẩn bị nên mới kiềm nén không kêu lên.

Cô sợ đây là nữ quỷ tạo ảo giác, làm cho Tạ Tiểu Manh sợ hãi thét lên sau đó thu hút người vào đây, phát hiện không có gì khác lạ thì tất cả mọi người sẽ xem hai người bọn họ là đang nổi điên mà vây bắt.

So với nữ quỷ, đây mới thực sự là bắt đầu tai họa.

Sau khi Tạ Tiểu Manh bình tĩnh lại, Chúc Ương mới buông cô ta ra,  khẽ mắng: "Cậu muốn từ một nữ thần học đường được người người hâm mộ trở thành một cô gái điên bị tâm thần thì cứ la tiếp đi."

Tạ Tiểu Manh nghĩ tới cảnh đáng sợ kia, tự giác tự nguyện che miệng mình lại.

Sau đó Chúc Ương lại sai bảo cô ta: "Cậu đi lấy tranh vẽ lại đây."

"Hả?" Tạ Tiểu Manh bị cô hù sợ.

"Hả cái gì mà hả, cậu nhìn kỹ đi, bức vẽ này hình như là thật." Chúc Ương chỉ chỉ giá vẽ: "Giá vẽ này quá nhẹ, mới bị gió thổi đã bay đến đây, cho nên chúng ta mới nhìn thấy."

Tạ Tiểu Manh không muốn biết những thứ này, cô ta chỉ là không muốn đụng tới bức vẽ đáng sợ kia mà thôi, nhưng lại không dám không nghe lời, cô ta sợ Chúc Ương sẽ ném cô ta tới trước mặt nữ quỷ, sau đó lại xoá tên cô ta trong hội chị em, đó mới là hậu quả đáng sợ nhất, hơn nữa cô ta tin tưởng con nhỏ này sẽ làm chuyện này.

Chúc Ương nhận lấy bức vẽ mà Tạ Tiểu Manh rón rén lấy được, kiềm chế khó chịu nhìn một chút.

Ngay sau đó lỗ mũi khịt một tiếng xem thường, cười lạnh: "Này! Nghe nói Chu Lệ Na đã ba ngày rồi không đến trường học?"

Lúc này Tạ Tiểu Manh mới nhớ tới Chu Lệ Na học khoa mỹ thuật: "Lúc trước mình điện thoại cậu ấy nói là bị bệnh, hai ngày nay ở trong phòng thuê dưỡng bệnh."

Lại nhìn nhìn xung quanh: "Chính là chỗ này, cậu ấy thường vẽ ở chỗ này —— vẽ!"

Càng nói thì giọng của Tạ Tiểu Manh càng nhỏ lại, nhìn nhìn bức vẽ trong tay Chúc Ương: "Cậu nói cậu ấy—— "

Chúc Ương xé rách bức vẽ: "Đi thôi! Chị em cũng đã ngã bệnh mấy ngày rồi, chúng ta không tới thăm sao được đây."

"À về nhà mình tìm đĩa CD trước rồi đi mua cuộn băng keo, con nhỏ này dám chơi tới trên đầu mình, nhất định xử đẹp nó."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK