• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Dữ cảm thấy từ khi anh véo mông Phó Dực, quan hệ của hai người dường như thân mật hơn xíu. Mặc dù không phải thường xuyên có thể gặp đối phương, thế nhưng từ lúc anh gửi Wechat cho cô, anh có thể nhìn ra được. Phó Dực đối với anh…càng ngày càng gần.

Nhưng anh vẫn không dám vượt quá giới hạn để hòa hợp với cô, anh sợ rằng Phó Dực lại đột nhiên làm mặt lạnh lùng với anh, sau đó lại giống như trước đây.

Hôm nay có một hoạt động.

Trịnh Dữ ngồi phịch trên ghế sofa trong hậu trường, chân đáp trên tay vịn của ghế sofa, lắc lư nhàn nhã, trên tay thì cầm di động xem lịch sử trò chuyện với Phó Dực.

Anh vuốt điện thoại, nhìn xuống 1 chuỗi hàng chữ, có phần cười.

    “Chào buổi sáng.” Anh gửi.

    “Chào.” Cô đáp.

    “Đang làm gì đó?” Anh gửi.

    “Rửa mặt.” Cô đáp.

    “Chúc ngủ ngon.” Anh gửi.

    “Chúc ngủ ngon.” Cô đáp.

    “Đang làm gì đó?” Anh gửi.

    “Chuẩn bị đi tắm.” Cô đáp.

    “Ồ … mông có đỡ hơn chút nào không?” Anh gửi.

    “Ngừng, anh có thể không hỏi về điều này không?” Cô đáp

    “À, Ok.” Anh gửi.

    “Đang làm gì vậy?” Anh gửi.

    “Chuẩn bị đi làm.” Cô đáp

 Sau đó là tối qua, bởi vì anh chơi game suốt đêm nên đi ngủ sớm, quên nói chúc ngủ ngon với cô, khi anh tỉnh dậy thì đã thấy tin nhắn cô gửi cho anh.

“Ngủ ngon.”

Tình trạng của Trịnh Dữ lúc bấy giờ chính là: nguyên cái đầu tóc đỏ lè rối bù xù, răng thì không có đánh, mặt cũng chưa rửa, cứ nhìn vào điện thoại cười ngây ngô như thằng ngáo (~^▽^)

Lúc Trịnh Dữ đang ở phòng chờ xem lịch sử trò chuyện, có 2 fans hâm mộ cầm thẻ công tác len lén chạy đến nhìn anh, nhưng không dám làm phiền, chỉ là núp sau cánh cửa nhìn anh.

“Wing đang làm gì vậy nhỉ? Sao ảnh cười vui vẻ thế, thật là vừa đẹp trai vừa đáng yêu quá đi a.” fans B nói.

“Ai mà biết, quan tâm làm gì, mau chụp hai tấm hình đi trời.” fans B đánh tỉnh người nào đó mê trai đẹp.

“Trời ơi, ảnh nằm trên sofa chơi di động thôi mà cũng đẹp trai như vậy! Hu hu hu, làm sao bây giờ, mẹ tui cảm thấy tui cho cũng không ai thèm lấy.”

Fans A vừa lấy di động chụp vừa lẩm bẩm.

“Canh góc độ cho kỹ, còn cho các chị em trong group coi nữa đó, đừng có chụp một cách mù quáng nha.” Fans B lắc lắc fans A.

“Biết rồi, đừng có lắc tui nữa!”

—-

“Đang làm gì thế?” Trịnh Dữ nhịn không được, lại gửi tin nhắn cho Phó Dực.

“Đang ăn.” Phó Dực không biết biểu tình của cô có bao nhiêu dịu dàng, đến nỗi cô giáo Từ Ny lớp bên cạnh cầm cơm hộp từ phía sau đi tới hỏi Phó Dực có phải đang nói chuyện phiếm với bạn trai hay không.

“Hả? Không phải đâu.” Phó Dực vội vã phủ nhận, vành tai đỏ ửng.

“Không phải nói chuyện với bạn trai sao? Vẻ mặt của cô dịu dàng như đối đãi với các bạn nhỏ vậy đó.” Từ Ny trêu ghẹo.

“Phải không? Phó Dực ngượng ngùng cười nói, nghĩ thầm, đúng thật là cô đang nói chuyện với bạn nhỏ, còn là bạn nhỏ cực kỳ ngây thơ nữa chứ.

“Lát nữa anh có buổi diễn truyền hình trực tiếp, em nhớ đón xem đó.” Trịnh Dữ tiếp tục gửi tin nhắn, anh chính là muốn cho Phó Dực nhìn thấy mị lực anh ở trên vũ đài có sức hấp dẫn như thế nào, ít nhất anh cảm thấy mình rất đẹp trai (~‾⌣‾)~

Phó Dực đỡ trán cười, cắn môi không biết nên trả lời cho anh như thế nào đây, tất cả cảm xúc chỉ hóa thành một từ đơn giản nhẹ nhàng “Ok”.

Trịnh Dữ hài lòng cười cười, trong miệng lầm bầm “Thật ngoan.”

Phó Dực mở Weibo chuẩn bị xem livestreams, tiện tay mở Weibo của Wing ra, đứng đầu là hai tấm hình mới nhất fans hâm mộ vừa mới post.

Chính là hình ảnh Trịnh Dữ nằm trên ghế sofa trong phòng nghỉ, một chân đáp trên tay vịn ghế, tư thế chơi di động cực kỳ khoe khoang.

Cô click mở ảnh chụp, nhìn một lát, bỏ điện thoại xuống, gương mặt nóng bừng.

Hít sâu một hơi, Phó Dực lại giơ điện thoại lên xem comment…

“Con bà nó! Wing thiệt là vượt trội nha! Nguyên bọc chà bá luôn!”

“Hí hí nhìn xem con bé mèo nào núp dưới đáy quần không.”

“Wing ới! Wing ới! Có nện fans hông anh ơi!!!”

“Thật đẹp trai quá đi a, trời ơi tui chảy máu mũi luôn rồi nè. Nền văn minh nhà Minh giàu có và quyền lực, hòa đồng, tự do, bình đẳng, công bằng và pháp trị!”

“Trời ơi anh Dữ ngay trước mặt tui!!!”

“Hu hu hu, tui rụng trứng tại chỗ luôn rồi nè trầu quâu…!!!”

Phó Dực đỏ mặt xem xong bình luận, nhẹ thở phào một cái, mọi người đều phản ứng như vậy thì tốt rồi…Uầy? Thật là lớn lắm sao…Cô lại click mở hai tấm hình nọ…

Hai chân anh mở ra, một chân tùy ý để dưới đất, một chân khác khoác trên tay vịn sofa, anh mặc một cái quần short ngắn chất liệu mềm mại, bộ vị giữa hai chân bởi vì chân mở lớn, quần bị kéo căng hai bên mà phồng lên đặc biệt rõ ràng.

Đúng thật là lớn… nguyên một đoàn căng phồng giấu trong đũng quần… >.<

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK