• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phó Dực mỉm cười giao bạn nhỏ cuối cùng cho phụ huynh của bé, sau đó trở về phòng làm việc, thu dọn đồ đạc chuẩn bị đến trung tâm thương mại để mua quà cho Trịnh Dữ. Hôm nay là thứ 6, ngày mai cô không cần phải đi làm, nên có nhiều thời gian để chọn quà.
Phó Dực mới vừa cầm lấy điện thoại, thì phát hiện tin nhắn Trịnh Dữ gửi 5 phút trước cho cô.
[Cô giáo Phó, ngày mai là thứ 7 kìa ᵔᴥᵔ] Ngụ ý chính là muốn cô đi tìm anh.
Khuôn mặt lạnh lùng bỗng trở nên ấp áp, cô nhướng mày relpy: “Em có việc cần làm.”
“Xuống giường liền trở mặt hả?” Trịnh Dữ rất nhanh đáp lại.
“Em sẽ tìm anh sau mà.” Phó Dực biết Trịnh Dữ không ở bên cạnh, nhưng vẫn không tự chủ được mà đỏ mặt.

“Ngoan”. Trịnh Dữ cong lên khóe môi hài lòng, đặt điện thoại xuống bàn, hộp durex tối qua mua đang nằm lặng yên trên bàn, bên cạnh điện thoại di động.
Anh chống tay lên cằm, thầm nghĩ làm sao để lừa người đẹp lên giường nữa đây ≥^.^≤

Anh không phải là người trọng dục vọng, nhưng sau khi nếm trải tư vị của Phó Dực, hơn nữa đó lại là người trong lòng của anh, anh luôn muốn được vùi vào thân thể mềm mại đó 1 lần nữa.
Cô như một đóa hoa tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, hấp dẫn Trịnh Dữ, luôn khơi dậy dục vọng của anh.
===

Phó Dực đang shopping, khuôn mặt không giấu được vẻ thất vọng, cô đã lượn vài vòng xung quanh trung tâm thương mại, không có shop nào có món trang sức như ý của cô cả, toàn là loại dây chuyền, nhẫn trơn to dày. Nếu cô thật sự mua loại nhẫn vàng cho anh á hả? Chắc chắn sẽ bị anh mắng cho coi! Nghĩ đến vẻ mặt sẽ trở nên u ám khi tức giận của anh, Phó Dực run lên, hơi sợ hãi.
Hây da, cô hỏng dám nghĩ luôn á.

Không mua nhẫn vàng, đi xem thứ khác vậy! Nghĩ vậy, cô quyết định đi vào 1 shop trang sức, ánh sán ngọn đèn công suất lớn bên trong khiến mắt cô hơi xót xót, sau đó nhìn thấy chính là một mảng vàng óng ánh được đặt trên tấm nền bằng nhung đỏ, vô cùng chói mắt.

Cô tùy ý đi 2 vòng, vậy mà thực sự khiến cô tìm được món đồ hợp ý nha, một cái vòng tay màu đỏ rất đơn giản, có điểm 1 hạt nho nhỏ tròn trịa, màu sắc sáng bóng.

Cô bảo nhân viên bán hàng lấy vòng tay ra, theo thử vào tay cô trong dầu tưởng tượng Trịnh Dữ đang đeo nó, cảm thấy nó sẽ rất đẹp. Anh rất đẹp trai, mặc cái gì hay đeo gì cũng đều đẹp, có điều…phía dưới sao lại hỏng như vậy ta, lúc cứng rắn thiệt là dữ tợn, lúc mềm thì vừa xấu vừa có chút đáng yêu. >.<
====

Nhân viên của shop trang sức cảm thấy cô gái xinh đẹp trước mặt có chút kỳ quái, đột nhiên đỏ mặt, sau đó rất mất tự nhiên yêu cầu cô gói vòng tay

lại.
====
[Trịnh Dữ, anh ăn gì chưa? Có muốn em mang chút gì đó qua cho anh hông?]

Phó Dực phát tin nhắn thoại cho anh, nghe xong lại cảm thấy giọng mình không được tốt lắm, cô thấy kỳ kỳ nên định thu hồi về, cảm thấy không cần thiết…
[Không có, em tùy tiện mang ít gì đó là được] “Anh chỉ muốn thịt em thôi”,
Trịnh Dữ thầm nghĩ. ≧◔◡◔≦
[Dạ]

Phó Dực mua cho Trịnh Dữ bún nước lèo, không hành lá, không rau thơm, nhưng tỏi thì rất nhiều…Cô luôn nhớ rõ những sở thích kỳ lạ của anh, không phải cô cố tình nhớ đâu nha, mà không biết sao những điều đó lại lặng lẽ khắc sâu trong lòng cô, không biết từ lúc nào những gì liên quan đến anh đã ở trong tâm trí cô.

Trên đường đến chỗ của Trịnh Dữ, nhịp tim Phó Dực dần dần tăng nhanh, cô…hồi hộp. Mặc dù hôm qua hai người đã làm chuyện thân mật nhất rồi, nhưng Phó Dực vẫn cảm thấy mình phải dùng hết can đảm mới dám gặp mặt Trịnh Dữ.
—-

Trịnh Dữ đợi cô thật lâu, nhưng anh cũng không sốt ruột, nghĩ đến mình có thể “bặp bặp” người con gái mình yêu thương, trong lòng anh vừa nôn nóng lại vừa mừng rỡ.
Phó Dực gõ cửa khiến Trịnh Dữ mắc cười. Cô bé này, hai người đều cả ngủ qua rồi còn ở đó khách sao nữa hà.
Trịnh Dữ bắt chéo chân ngồi trên sofa, nói nhỏ: “Mời vào”.

Phó Dực xoay tay nắm cửa đi vào phòng thấy anh ngồi trên sofa, tim của cô đang đập “bùm bùm” vậy mà dần dần bình tĩnh lại. Thật ra cũng không cần hồi hộp như vậy mà, hai người từ nhỏ cùng nhau lớn lên, rất quen thuộc, không cần căng thẳng…trong lòng cô tự thuyết phục bản thân.

Phó Dực ngồi bên cạnh Trịnh Dữ, đặt phần bún nước lèo lên bàn: “Anh thích ăn bún gạo, không hành lá, không rau thơm.” Giọng điệu cô rất bình tĩnh, không có chỗ nào ra vẻ căng thẳng cả, thế nhưng…hai lỗ tai đỏ ửng đã bán đứng cô rồi.
“Ồ, biết rõ thói quen của anh vậy luôn ta.” Trịnh Dữ không tiếng động chuyển hướng đến gần cô, mở miệng trêu chọc.

Phó Dực không nói gì, tim đập thình thịch, không biết phải trả lời anh như thế nào. Thân thể cô cứng đờ như khúc gỗ, anh cách cô quá gần, hơn nữa bây giờ còn đang tới gần…

“Anh không ăn hả?” Phó Dực đột nhiên ngẩng đầu nhìn Trịnh Dữ, hỏi. Cặp mắt đào hoa quyến rũ của anh lúc này tràn đầy dục vọng. Phó Dực không ngốc, cô biết nếu cô đến nhà anh, thế nào cũng lại cùng anh lăn giường nữa cho coi (;¬_¬)
Nhưng mà cô không nghĩ tới Trịnh Dữ lại nổi hứng muốn nhanh như vậy luôn á! Cô vào nhà còn chưa được 5 phút nữa mà trời… (′⊙w⊙)
Phó Dực không có trì hoãn, môi anh đào khẽ mở, nhưng…

“Ừm, ăn chứ…Nhưng mà ăn cái miệng nhỏ của em trước.” Trịnh Dữ nhướng mày, giọng nói càng ngày càng nhỏ, tốc độ nói càng ngày càng chậm, đầu cũng càng ngày càng thấp, dứt lời liền ngậm lấy đôi môi mềm mại của cô, quấn lấy đầu lưỡi cô, hút lấy hương thơm trong miệng cô.

Phó Dực buộc phải ngẩng đầu đón nhận nụ hôn của anh, dịu dàng ngoan ngoãn duỗi đầu lưỡi ra mặc anh liếm láp, trong cổ họng phát ra hai tiếng rên rỉ nũng nịu.

“Vừa rồi đi đâu vậy?” Trịnh Dữ kết thúc nụ hôn sâu, mổ mổ vài cái vụn vặt lên môi cô.

Phó Dực bị nụ hôn của anh làm cho choáng váng, nhìn về phía trước, trong tầm mắt là gương mặt đẹp trai của anh, còn có vài sợi tóc đỏ lòa xòa, cô nhỏ giọng trả lời: “Shopping”
“Làm gì?” Trịnh Dữ lại hỏi.
“Mua quà cho anh.” Phó Dực thành thật trả lời.

“Thiệt là cưng quá đi hà.” Trĩnh Vũ rất hài lòng, cảm thấy trái tim bỗng chốc được lấp đầy, nặng trình trịch, làm động tác đáng yêu đối với Phó Dực. Anh dùng chóp mũi dụi dụi vào cô, trong đôi mắt đào hoa chỉ có mình cô.
“Ừ…” Phó Dực bị anh nhìn như vậy, toàn thân nóng lên, hạ thể khác thường, mật dịch chảy ra làm cho quần lót ướt đẫm.

Trịnh Dữ vươn tay ôm eo cô, ngón cái xoa xoa eo cô, làm cho Phó Dực cảm thấy nơi bị anh chạm vào trở nên nóng bỏng, quần áo mỏng manh không ngăn cản được nhiệt độ của bàn tay to lớn ấy. Cô gần như bị nhiệt độ của anh thiêu đốt, cảm giác khác thường bên dưới càng lúc càng rõ ràng, cô khẽ khép chân lại, ý đồ muốn ngăn dòng nước đang chảy ra.

“Phó Dực… anh khó chịu.” Trịnh Dữ lại cọ chóp mũi của cô, giọng nói trầm thấp vô cùng từ tính, Phó Dực yêu nhất thanh âm này của anh.
Nhưng những lời tiếp theo khiến Phó Dực cảm thấy:

Lời vừa rồi nói rõ ràng là con sói lớn xấu xa đang chảy nước miếng nhìn chú thỏ trắng nhỏ trước mặt, dỗ dành: “Thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn, mở cửa nào.”
Trịnh Dữ nói: “Phía dưới anh khó chịu quá, cho anh “yêu” em được không, hửm?”

“Anh không định ăn trước hả? …Để lát nó nguội ngắc, lạnh tanh đó.” Phó Dực quay đầu không nhìn anh, lời nói có hơi mất tự nhiên. Những gì anh nói làm cho cô mắc cỡ muốn chết, khuôn mặt đỏ bừng, toàn thân cũng nóng lên, lòng bàn tay không ngừng đổ mồ hôi.

“Ăn em ngon hơn…” Trịnh Dữ vô cùng dịu dàng sờ mặt cô, nhẹ nhàng xoay cằm cô, làm cho cô đối mặt với anh, sau đó nhìn chằm chằm đôi môi cô, hôn xuống.

“Hở…em không ăn được mà…” Phó Dực hơi lùi lại, nhỏ giọng nói, cô bị nhiệt độ cơ thể anh là cho hơi khó thở, không khí xung quanh dường như cũng nóng lên.

“Được chứ, chỗ nào cũng ăn được, chỗ nào cũng ngon hết. Em có nhớ hôm qua hứa gì với anh không”. Tay kia của Trịnh Dữ từ bên hông lặng lẽ bò lên trên, bao lấy một bên đồi núi căng tròn, cách lớp vải vóc bắt đầu vuốt ve. “Cái … cái gì …” Phó Dực cúi đầu ôm ngực.
“Mỗi ngày đều cho anh uống sữa, không nhớ hả?” Trịnh Dữ nói tiếp, hai tay từ vạt áo của cô đi lên, chuẩn bị cởi quần áo cô ra.

“Em…lúc đó…em bị anh cắn…đầu óc không tỉnh táo…chỉ có thể đồng ý…” Giọng nói Phó Dực khẽ run, nắm lấy tay anh cũng không dùng bao nhiêu sức lực, chỉ là nhẹ nhàng phủ lấy, ngoan ngoãn để Trịnh Dữ cởi quần áo của cô. Nội y màu tím nhạt bao lấy núi đôi tròn trịa, thoạt nhìn vô cùng ngọt ngào ngon miệng, khe núi rất sâu, hấp dẫn Trịnh Dữ đi tìm tòi khám phá.

“Đó là đồng ý rồi nha, cô giáo Phó…nếu bạn nhỏ không giữ lời hứa, có phải nên bị phạt không?” Trịnh Dữ nắm lấy eo cô, hôn lên mặt cô. “Vâng…” Phó Dực bắt lấy vạt áo anh, nhẹ giọng đáp.

“Vậy thì…hôm nay có thể giữ lại quần lót của em được không?” Khí nóng phun lên mặt Phó Dực, bàn tay anh từ dưới váy cô dò lên, chạm vào quần

lót, hơi dùng sức, toàn bộ lòng bàn tay đều nhét vào giữa hai chân đang kẹp chặt của cô.
Ố ồ, bé ngoan của anh ướt nha (~‾⌣‾)~
Những giọt sương thấm ướt đầu ngón tay Trịnh Dữ, anh cười trêu chọc. “Không được…em cho anh ‘sữa’…quần lót thì không được…em chỉ mặc 1 cái thôi hà…” Phó Dực vội vàng lắc đầu.

“Thật ngoan, anh uống đây.” Trịnh Dữ hôn lên mặt cô, nhân cơ hội đưa tay ra sau lưng cô cởi khóa áo lót. Hai luồng mềm mại no đủ không có trói buộc bật ra, giống như tranh nhau mà hướng về phía Trịnh Dữ.

Áo ngực thuận theo cánh tay trượt xuống, Phó Dực xấu hổ cúi đầu, mái tóc đen gần như che hết khuôn mặt cô, nhưng mà Trịnh Dữ vẫn có thể nhìn rõ hai lỗ tai cô đỏ bừng như muốn nhỏ máu, còn có, hai quả anh đào đứng thẳng, màu hồng nhạt nho nhỏ, mũm mĩm.

Trịnh Dữ không nói nhiều nữa, vươn tay nâng hai khỏa mềm mại khiến cô phát ra 1 tiếng yêu kiều. Cô cắn môi, nhìn đầu tóc đỏ của Trịnh Dữ cúi đầu áp sát vào nguồn sữa của cô, sau đó đầu nhũ được khoang miệng ấm áp của anh ngậm lấy, bị bựa lưỡi thô ráp quét qua, tiếng nước “chụt chụt” cùng với tiếng rên rỉ ở trong phòng vang lên đan xen vào nhau.

“Bé ngoan, không thoải mái sao?” Trịnh Dữ ngậm lấy suối nguồn sữa mẹ của cô, ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt đào hoa quyến rũ trong trẻo nhưng lại ngập tràn tình dục.

Phó Dực không nói gì, mà chỉ nhẹ nhàng nắm lấy mái tóc đỏ của anh khẽ rên rỉ, nước suối từ hạ thể không ngừng chảy ra, quần lót bị gió thổi hơi lạnh, khiến Phó Dực vừa cảm thấy thoải mái vừa thấy khó chịu.

Trịnh Dữ vùi mặt vào bộ ngực mềm mại của cô, ngậm lấy thịt mềm liếm mút. Bên tai anh là tiếng rên rỉ của Phó Dực, làm anh hưng phấn không

thôi, hận không thể ngay lập tức chôn sâu cứng rắn vào bên trong ướt át của cô.

Trịnh Dữ cũng không kiên nhẫn được nữa, anh đưa tay cởi quần lót của cô ra, mảnh vải nhỏ màu trắng đã ướt đẫm treo trên một bên đầu gối của cô. Sau đó anh cởi quần lót của mình ra, nam tính tím đỏ đã thẳng tắp, đầu nấm tỏa nhiệt. Anh đứng thẳng người, tách hai chân Phó Dực ra, sờ sờ đóa hoa đẫm nước, hài lòng cong môi, hôn lên miệng cô: “Xin chào, cô bé ướt át.”

“Ưm–” Phó Dực ôm lấy cổ anh cùng với anh hôn môi, hai chân bị anh tách ra, ở giữa kẹp lấy anh, bên dưới bị gió thổi thấy lạnh, nhưng lại rất nóng… bởi vì vật nam tính thẳng tắp kia đang chống vào chân tâm của cô, vô cùng cứng rắn và nóng bỏng.

Cô đối với chuyện sẽ xảy ra tiếp theo vừa mong chờ vừa sợ, hôm qua làm cùng anh, ban đầu không được thoải mái cho lắm, nhưng về sau khoái cảm gần như lấn át cô, cô không bài xích cảm giác được lấp đầy…hơn nữa còn là do người mình thích lấp đầy.

“Để anh kiểm tra xem em có bôi thuốc mỡ không?” Dứt lời, ngón tay anh trượt vào trong lỗ nhỏ, vách thịt non mềm mại bên trong lập tức xoắn lấy ngón tay anh. Một bên anh vừa từ từ đâm vào, một bên thì cắn trên nhũ thịt tuyết trắng, liếm láp đỉnh anh đào.
“Bôi…rồi…Ưm—” Phó Dực đỏ mặt, giọng nói như muỗi kêu, cô muốn nói, có bôi hay không anh chỉ cắm vào là có thể biết hả? (;¬_¬) “Ngoan, bé ngoan thì có thưởng nha. Vậy thưởng cho em một thứ được không? Trịnh Dữ cắn lấy khỏa anh đào, mút “ba” một tiếng.
“Ừm … vâng …” Phó Dực bị anh tấn công từ trên xuống dưới, đầu óc rối bời.

“Thưởng cho em xúc xích, nguyên cây xúc xích lớn luôn!” Trịnh Dữ rút ngón tay ra, áp phần thân dưới cứng rắn của mình vào huyệt khẩu, trực tiếp đâm vào, cô tiết thủy dịch rất nhiều, đường đi vô cùng trơn tru, vách thịt

non ấm áp bên trong bao lấy lửa nóng của anh, khiến anh thoải mái cúi đầu rên rỉ.

“Căng… Trịnh Dữ … quá căng rồi …” Phó Dực nắm lấy cánh tay Trịnh Dữ, hít một hơi, cố gắng thả lỏng hạ thể của mình, từ từ điều chỉnh cơ thể để thích ứng với kích thước của anh.

Trịnh Dữ nhìn vẻ khó chịu trên mặt Phó Dực đã giảm bớt, anh nắm lấy eo cô điên cuồng di chuyển, côn th*t rút ra toàn bộ sau đó lại đâm vào lút cán, huyệt khẩu bị căng ra thật chặt, thịt non theo động tác rút ra mà ló ra theo, lại theo động tác đâm vào mà nhét trở lại. Dịch thể nơi kết hợp của hai người bởi vì động tác mạnh của Trịnh Dữ mà bắn tung tóe khắp nơi, từng đốm trắng giống như ngôi sao trên trời dính trên vùng cỏ dại của Trịnh Dữ, trên bụng dưới cũng vậy.

“Thật thoải mái, thoải mái muốn chết luôn…Ưm…Bé ngoan của anh thật là giỏi, vừa ướt vừa nóng…” Trịnh Dữ bắt đầu trắng trợn nói nhảm, bày tỏ tâm tình vui thích hiện tại của anh.
Đáp lại anh chỉ có tiếng rên rỉ ngày càng lớn của Phó Dực, cùng với tiếng thân thể va chạm “bạch bạch”

Phó Dực đã tiết rất nhiều lần, thế nhưng Trịnh Dữ vẫn còn chưa kết thúc, tốc độ đâm của anh vừa nhanh vừa mạnh, giống như muốn vùi luôn hai khỏa túi da vào bên trong cơ thể cô luôn vậy. Cô bị đâm sắp hôn mê luôn rồi, toàn thân không có sức, cổ họng khô khốc, giọng nói khàn khàn…

“…Anh…xong…Chưa…Em…mệt…quá…” Phó Dực đặt tay lên bụng dưới của anh, cố gắng làm anh chậm lại, cô có cảm giác mình như một con cá ở trên mặt đất khô cạn, không có nước, chỉ có thể chao đảo trên mặt đất. “Sắp tới rồi … Bé yêu, em ráng xíu nữa nha …” Mồ hôi của Trịnh Dữ chảy trên ngực cô.

Lại 1 lát sau, Phó Dực cảm thấy mình lại sắp đến, cô thở hổn hển, xương sườn lộ ra vì hơi thở dồn dập, một luồng khí từ tiểu huyệt bắn ra, nóng hổi, xối ướt quy đ*u của anh, động đào nguyên nhanh chóng co rút…

Trịnh Dữ bị cô kẹp chặt, cũng không xong, cuối cùng ở cô cao trào giật giật mấy cái, rút ra phân thân bắn lên bụng cô, chất lỏng màu trắng đục hòa cùng với dịch thể của cô chảy ra, còn có mồ hôi túa ra bởi vì vận động kịch liệt, nhìn cực kỳ sắc tình.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK