• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thoắt cái đã đến cửa nhà của hai người, Phó Dực ở bên trái, Trịnh Dữ thì bên phải.

Phó Dực giật giật tay hai người đang nắm chặt, ý bảo Trịnh Dữ có thể thả ra được rồi. Trịnh Dữ theo ý cô, nhưng mới vừa buông tay ra thì cảm thấy trong tay có chút trống rỗng, gió thổi qua tay đầy mồ hôi có hơi lành lạnh.

Trịnh Dữ cúi đầu lấy đồ từ trong túi ra, lấy hộp durex nhét vào túi quần, sau đó đưa hộp thuốc mỡ cùng với cái túi cho Phó Dực. Phó Dực ngẩng đầu nhìn anh, đỏ mặt nhận lấy.

Hành lang mờ tối, đèn cảm ứng bằng giọng nói cũng đã tắt vì cả hai không phát ra tiếng động, chỉ có ánh trăng trắng lạnh lẽo từ cửa hành lang chiếu vào, rọi sáng nửa gương mặt của hai người. Bầu không khí rất ám muội, cả hai đều rất căng thẳng, không nói gì.
Cuối cùng vẫn là Trịnh Dữ của chúng ta đầu hàng.
Làm sao anh có thể cưỡng lại được khi nhìn thấy gương mặt thẹn thùng của cô dưới ánh trăng lãng mạn đây?

Anh vươn tay nắm lấy cằm cô, hôn nồng nàn, đầu lưỡi to tách ra hai mảnh môi mềm mại, cạy mở hàm răng, cuốn lấy cái lưỡi đinh hương của cô, cùng nhau quấn quít.

Phó Dực gần như bị nụ hôn lấn át, ngửa đầu ra sau khẽ “ưm” 1 tiếng khó chịu, cũng câu trái tim của Trịnh Dữ đi luôn rồi. Lúc này Trịnh Dữ mới tách ra khỏi cô, môi răng vẫn dính chặt, giữa hai đôi môi là một sợi chỉ bạc ngăn cách, dưới ánh trăng càng thêm dâm mỹ, đậm màu tình dục.
Phó Dực thở nhẹ.

Trịnh Dữ duỗi tay gạt đi nước miếng nơi khóe miệng của cô, sau đó nâng niu hôn 1 cái, vỗ nhẹ mông cô rồi thì thầm vào tai cô:
“Vào đi.”
Phó Dực ổn định lại hơi thở, hôn lên môi anh ngọt ngào nói: “Ngủ ngon”, lúc này mới từ từ đẩy cửa vào nhà.
Trịnh Dữ sau khi thấy cô đã vào nhà thì trở lại bộ dạng lưu manh, cà lơ phất phơ, đẩy cửa về nhà.
***
Phó Dực bị Lý Lệ Hoa hỏi lý do về muộn, cô theo bản năng nói dối: “Con gặp người quen…đi coi phim ạ”
Hổng lẽ cô nói với mẹ của mình rằng: con đi ship canh cho Trịnh Dữ, nhân tiện ship con lên giường của ảnh luôn? (;¬_¬)
Lý Lệ Hoa thất vọng gật đầu, ý bảo cô mau tắm rửa, nói con gái nên về nhà sớm.
Phó Dực như trút được gánh nặng, trở về phòng, chuẩn bị đi tắm lần nữa, nội y cũng phải thay lần nữa.
Ướt rồi khô, mặc vào thật sự khó chịu nha.
—–

Bên này, Trịnh Dữ sau khi về đến nhà thì bị ba Trịnh mắng cho 1 trận: “Muộn như vậy sao không ngủ ở studio luôn đi, làm bố còn tưởng anh là ăn trộm nữa cơ đấy?”
Trịnh Dữ nhún vai, anh cũng không muốn thế, chỉ là anh không muốn tách ra cùng với bé ngoan của anh thôi (~‾⌣‾)~
Trịnh Dữ về phòng, gửi tin nhắn Wechat cho Phó dực: “Nhớ bôi thuốc mỡ.” “Dạ”, Phó Dực lập lức reply.
“Bé ngoan”, Trịnh Dữ cong môi khen ngợi. “Ngủ ngon”, Phó Dực dự định đi tắm. “Ngủ ngon”, Trịnh Dữ reply.

Phó Dực tắm xong, chuẩn bị đi ngủ, theo thường lệ lướt xem Weibo của Trịnh Dữ, tay ngừng lại, trên mặt cô là nụ cươi ngọt ngào. Cô cảm thấy nếu như có cánh, có lẽ cô đã biết bay rồi.
Wing: (°∀°)
[Vị Ngọt] của tui thiệt con mẹ nó đúng là quá “ngọt” mà ╮(╯▽╰)╭

—-
Fans hâm mộ bùng nổ comment.
[Hự, ngọt chết tui zòi! Cmt cho tui biết zới ⊙▃⊙]
[Hu hu hu, chừng nào em mới có được 1 tềnh iu ngọt ngào như zậy hả chời] (►.◄)
[Chúc các bạn có một tình yêu ngọt ngào, nhớ trân trọng nó nhé (>‿◠)]
—-

Trịnh Dữ không ngủ được, trong lòng đầy hỗn loạn, cảm thấy chuyện hôm nay xảy ra không quá chân thực. Sau khi xác định chắc chắn tất cả đều là sự thật, anh lại có chút lo lắng và sợ hãi, sợ rằng Phó Dực sẽ lại đột nhiên lạnh nhạt với anh một lần nữa.
Trong bóng tối, ánh sáng yếu ớt từ màn hình di động chiếu rọi vẻ mặt tự ti của anh, thật là bị Phó Dực làm sợ quá mà ►_◄

Trịnh Dữ câu môi cười tự giễu. Haizzz, thực sự thua trong tay cô ấy rồi. Nhưng mà nghĩ đến dáng vẻ dịu ngoan của cô vừa rồi, anh cảm thấy vô cùng đáng giá.

Trịnh Dữ lướt xem các cmt của fans phía dưới status mà anh vừa đăng, chủ yếu đều nghi ngờ rằng anh đang yêu đương, hơn nữa còn là nữ chính của [Vị Ngọt].
Anh cố nén cười, đầu lưỡi chống má, bộ rõ ràng lắm hả?

Phó Dực ngủ không ngon giấc, tối qua xem Weibo của anh hơi trễ, lúc thức dậy cảm thấy đau nhức toàn thân, đặc biệt là phần eo và chân.

Cô nhăn nhó bước xuống giường, tuy rằng chân run, đi đứng có hơi khó khăn, thế nhưng cố gắng chống đỡ vẫn có thể đi làm được. Cô có hơi phiền muộn về hành vi thiếu lý trí của mình đêm qua, tuy rằng cô thích anh, thế nhưng cũng phải…suy nghĩ đến hôm nay còn phải đi làm chứ o(╥﹏╥)o

“Em dậy rồi hả?” Trịnh Dữ lại phát Wechat đến. Phó Dực hé miệng nhịn cười, anh thật sự rất bám người nha.
“Dạ”, Phó Dực duy trì trước sau như một chủ nghĩa ít lời, cho dù trong lòng sóng trào cuồn cuộn, nhưng ngoài mặt vẫn bình lặng.
Trịnh Dữ thấy cô trả lời như vậy thì hoảng sợ.
Anh sốt ruột phát cái tin nhắn thoại: “Sao em lại thờ ơ quá zạ? Đang làm gì á?”

Phó Dực nghe thấy giọng điệu lo lắng của anh, trong lòng vừa chua xót vừa ngọt, chua xót là vì anh quan tâm, ngọt cũng vì anh quan tâm cô.

“Em…vừa mới ngủ dậy…Vệ sinh, tắm rửa xong chuẩn bị đi làm…” Phó Dực cũng phát tin nhắn thoại, giọng nói ngọt ngào bởi vì mới ngủ dậy mà hơi khàn khàn.
Trịnh Dữ sau khi nghe xong hơi yên tâm, nói: “Phía dưới còn đau không?” Phó Dực nhìn không thấy vẻ mặt anh, nhưng cũng biết anh nhất định là đang cười trêu chọc cô.
“Một ít.” cô gõ tin nhắn qua, thật ra cô cảm thấy rất đau, nhưng…cô không muốn anh lo lắng.
“Phó Dực, em phát cái tin thoại cho anh đi. Nếu không…anh không yên tâm…”

Trịnh Dữ lại nói, tuy rằng chỉ vài giây ngắn ngủi, nhưng Phó Dực nghe thấy cũng khiến cô mặt đỏ tim đập. Cô biết anh là đang sợ cô làm mặt lạnh với anh, tuy là có lỗi với anh, thế nhưng anh sự quan tâm và chú trọng của anh đối với cô vẫn rất hữu dụng, trong lòng vô cùng ngọt ngào.
“Good morning, Trịnh Dữ…I…love…you…”

Phó Dực đỏ mặt, 3 chữ “i love you” nói vừa nhanh vừa gấp. Cô là người sống nội tâm, từ nhỏ không thích nói chuyện trước mặt người lạ, bạn cùng tuổi cũng chỉ có vài người. Cô không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, 3 chữ “i love you” vừa thẳng thắng vừa nồng cháy này cô chưa bao giờ nói qua trước đây…lúc học đại học cũng không có.

Trịnh Dữ nghe đi nghe lại nhiều lần lời tỏ tình của Phó Dực, cô gọi hai chữ “Trịnh Dữ” vô cùng dịu dàng, kèm theo ý tứ nũng nịu trong đó.
Anh nhìn xuống “người anh em” của mình. Mẹ nó, lại “biểu tình” nữa rồi.

I love you nói không được trôi chảy, lại có chút lo lắng. Trịnh Dữ có thể tưởng tượng được dáng vẻ hai má đỏ bừng, cực kỳ thẹn thùng của cô khi nói những lời đó, làm cho anh hận không thể lao ngay đến kế bên nhà hôn cô 2 cái.

“Em biết không…? Anh nghe thấy lời em nghe đến cứng luôn rồi nè, bây giờ muốn lao ngay đến bên cạnh em, đặt em lên tường làm một trận cho đã ghê zậy đó.” Trịnh Dữ nhỏ giọng, nói chầm chậm.

Phó Dực mới vừa nghe thấy, vội vàng che lại di động, ngó xung quanh xem, cô sợ Lý Lệ Hoa đột nhiên xông ra nghe thấy lời nói đầy ẩn ý của anh.

“Anh đừng có… nói vậy vào buổi sáng mà…Thôi nha, em phải đi làm đây, sắp trễ rồi.” Phó Dực đỏ mặt nói nhỏ vào micro, sau đó để di động lên giường, mau chóng đi tắm.

Trịnh Dữ bĩu môi, cảm thấy phản ứng của cô rất thú vị, anh nhìn thời gian, không muốn quấy rầy khiến cô trễ làm, vì vậy không có dây dưa nữa, hơn nữa tảng đá trong lòng cuối cùng cũng được buông xuông, bèn ngáp 1 cái đi ngủ.

Nhà trẻ.

Phó Dực sắp xếp cho tụi nhỏ ngủ trưa xong, cuối cũng được nghỉ ngơi. Cô ngồi vào chỗ của mình bắt đầu suy nghĩ…nên tặng quà gì cho ảnh đây?

Ngày hôm qua anh yêu cầu cô tặng vật đính ước làm tin, vì sợ cô đổi ý. Nhớ lại cái yêu cầu vô lý đó cô lại thấy buồn cười, anh thật sự ngây thơ giống như các bạn nhỏ vậy a.
“Cô giáo Phó, đang nghĩ gì mà cười vui dữ vậy?” Từ Ny ngồi xuống bên cạnh cô hỏi.
“À…không có gì, tôi vừa nghĩ đến một vài chuyện thú vị thôi.” Phó Dực vội vàng trả lời.
“Nghĩ đến bạn trai đúng không?” Từ Ny cười trêu ghẹo hỏi. “…Coi là vậy đi…” Phó Dực thừa nhận.
“Ố ồ, mấy ngày trước hỏi cô, cô nói là không có, vậy mà hôm nay lại có, ghê thiệt nha.” Từ Ny cảm thấy hứng thú.
“Mới vừa xác định…tối qua.”
“Tình yêu cuồng nhiệt nha, thật là tốt.” Từ Ny nở nụ cười mãn nguyện.

“Tôi muốn hỏi…nếu tôi muốn tặng qùa cho ảnh… thì nên chọn cái gì mới tốt hả…” Phó Dực xấu hổ mở miệng, Từ Ny là người đầu tiên biết cô yêu đương, hỏi 1 chút xem ý kiến của cô ấy thế nào chắc cũng hợp lý ha.
“Anh ấy làm nghề gì? Có thói quen gì? Thích cái gì? Cô có thể bắt đầu tìm gợi ý từ những thứ này nè.” Từ Ny đề nghị.
Nghề nghiệp? Rapper

Thói quen? Ừm, không có thói quen gì xấu hết, cũng không hút thuốc, không ham uống rượu, có điều rất thích…nói lời lưu manh thô tục. (-”-)

Còn thích gì hả? Nhuộm tóc nè, chơi game nè, trong đầu cô chợt hiện lên cảnh tượng ngày hôm qua anh ở bên tai cô, không ngừng nói thích bộ dáng của cô… Ah, còn có thích Phó Dực nữa nha…

Stop! Trời ạ, cô đang nghĩ gì vậy? Phó Dực lắc lắc đầu…

Đột nhiên cô nhớ đến chiếc hoa tai sáng bóng của anh tối qua. Đúng rồi, anh ấy thích phụ kiện, cô có thể tặng anh vòng cổ hoặc nhẫn chẳng hạn… Cuối cùng Phó Dực cũng biết mình nên tặng gì cho anh rồi. =
Cô thở phào một hơi, yên tâm, suy nghĩ tan ca nên đến trung tâm mua sắm
nào để mua đây.

—-
Tác giả:
Warrning: có nữ phụ, nam phụ! Đừng cho rằng họ không có xuất hiện là không tồn tại nha ╮(╯▽╰)╭

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK