• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trịnh Dữ đóng cửa lại, không nhìn bóng lưng Phó Dực đang biến mất nữa. Buông bỏ thôi
Tình yêu vô tích sự. Rời khỏi nơi này.
Sau đó, Phó Dực lao vào học hành vô cùng chăm chỉ.

Mỗi khi cô giáo chủ nhiệm hoặc bố mẹ hỏi cô muốn thi ở đâu, cô sẽ nói rằng cô muốn đến các tỉnh khác. Lý Lệ Họa không thích con gái mình rời nhà đi tỉnh ngoài, khuyên cô nhiều lần, còn nhờ giáo viên chủ nhiệm giúp khuyên cô nên ở lại trong tỉnh.
Có điều cô chưa từng để tâm.
Bọn họ chỉ nghĩ rằng cô muốn tự lập và muốn trải nghiệm cuộc sống, nhìn ngắm thế giới bên ngoài.
Chỉ có cô biết, nguyên nhân lớn chính là Trịnh Dữ đang học ở đại học địa phương, cô sợ gặp anh, cô muốn trốn tránh anh.
—–

Trịnh Dữ từ lúc đó cũng không gặp lại cô nữa, một mặt thì trốn tránh, mặt khác thì bận rộn với âm nhạc.
Tuy là không có gặp qua, nhưng anh luôn nghe được tin tức của cô.
–“Gần đây Dực Dực học hành rất chăm chỉ nha, chắc chắn có thể qua được kỳ thi nặng nề này a.” Mẹ Trịnh ở trên bàn cơm nói.
“Em ấy học vốn không tồi mà.” Trịnh Dữ ăn một miếng cơm tẻ.
–“Dực Dực ngày hôm nay thi vào trường Cao Đẳng a!” “Ừm, mẹ đừng đi phiền em ấy.”
–“Dực Dực thi xong rồi.”
“Để em ấy vui vẻ thư giãn vài ngày đi.”
–“Thành tích Dực Dực đạt được so với con năm ngoái còn cao hơn 100 điểm luôn á.”
“Nhất định rồi.” Trịnh Dữ bất giác cong môi, thật tình mừng thay cho cô.
–” Dực Dực khăng khăng muốn đi học ở ngoài tỉnh, mẹ cũng không biết tại sao nữa, khuyên mãi con bé mà không được.”
“Phải không?” Ánh mắt Trịnh Dữ trử nên đen tối khó lường, đi học ngoài tỉnh sao? Sau này sẽ rất khó nhìn thấy đúng không?

Phó Dực thi cao đẳng xong, thành công nộp hồ sơ vào trường học ngoài tỉnh, thành công trúng tuyển chuyên ngành mình muốn, và thành công…rời xa Trịnh Dữ.
Trong suốt 4 năm đại học, mỗi lần Phó Dực nhớ đến anh, thường kiềm chế bản thân không lên mạng tìm kiếm thông tin về anh.

Năm cuối đại học, cô đã trở thành 1 fan cứng trong group Weibo của Wing, mỗi một bản cập nhật tình hình trong group cô đều xem qua, đều sẽ like, nhưng không hề comment hay đăng bất kỳ cập nhật nào cả, là một fan “tàu ngầm” vô cùng tích cực.

Sau khi tốt nghiệp đại học, Phó Dực lại nhất quyết quay về, từ bỏ nhiều cơ hội học tập ở các tỉnh khác, trở thành 1 cô giáo mầm non bình thường nhất ở nhà trẻ.
Lý Lệ Hoa không biết tại sao Phó Dực lại quay lại, thế nhưng trở về cũng tốt, con gái ở bên cạnh thì bà yên tâm rồi.

Chỉ có bản thân Phó Dực mới biết tại sao cô quay lại, hay vì anh, vì anh yêu cầu cô quay lại nên cô mới quay lại.
***
Phó Dực xách túi đồ, trong đầu rối bời, theo quán tính đi đến studio của Trịnh Dữ.
Cô hoảng sợ không có lý do, đứng ở ngoài cửa, do dự 1 hồi, sau đó lùi lại 1 chút liền muốn rời đi.
Cô đột nhiên không muốn nhìn thấy Trịnh Dữ, những lời Lâm Khanh Khanh nói vừa rồi thật sự làm cô phiền muộn trong lòng.

Mối quan hệ giữa ba người họ đã thay đổi, nhưng nó trở nên quá nhanh, cô chưa hoàn toàn quen với điều đó liền mơ mơ màng màng đi theo tiếng gọi của con tym, cùng với Trịnh Dữ làm bừa.
Đột nhiên, cửa bị mở ra từ bên trong, khuôn mặt Trịnh Dữ xuất hiện trước mặt cô, nắm lấy cổ tay cô rồi kéo cô vào nhà.

Trịnh Dữ đã đợi cô một lúc rồi, WeChat gửi mấy tin nhắn cho cô nhưng đều không có hồi âm. Anh ngồi một lúc, muốn xuống lầu đợi cô, vừa mở cửa đã thấy cô ở cửa, cũng không biết đã đứng bao lâu rồi nữa, hơn nữa còn đang thất thần suy nghĩ.
Trịnh Dữ đè Phó Dực đang sợ hãi tên bức tường nơi huyền quan (*), hỏi cô: “Làm gì mà không đi vào hả?”
(*) khoảng cách từ cửa đến bậc cửa trong nhà, chỗ để giày dép.
Một tay Phó Dực cầm túi, tay kia bị anh nắm lấy, người bị giam ở khoảng trống giữa cơ thể anh và mặt tường.
Nhìn thấy anh, cô càng khó chịu hơn.

Cô đang nghĩ, thật ra cô vẫn luôn không biết rõ về anh, không phải lúc nào cũng ở bên anh, cô không biết anh chia tay Lâm Khanh Khanh từ khi nào, cô không biết quan hệ của anh với Lâm Khanh Khanh bây giờ là như thế nào, trong đầu cô có vô số câu hỏi, ánh mắt nhìn Trịnh Vũ cũng mất tiêu điểm.
Trịnh Dữ thấy cô lại đang thất thần, kề sát gần đến cắn môi cô một cái nghiêm phạt.
Phó Dực bị đau, hoàn hồn, quay đầu dùng sức đẩy Trịnh Dữ ra.

“Đừng.”

Trịnh Vũ chỉ nghĩ cô ngại ngùng, duỗi tay còn lại xuống, dùng lòng bàn tay dán lên mông cô, bóp: “Vậy mà đã xấu hổ rồi á? Rồi sao làm chuyện khác?”

Phó Dực ngăn tay anh, sắp xếp lại cảm xúc, nhét cái túi trên tay vào trong tay anh: “Nếu không bỏ vào tủ lạnh, chocolate sẽ bị chảy đó.”

Trịnh Dữ nhận lấy, tùy ý nhét vào trong hộc tủ, miễn cưỡng gói lại: “Anh thích ăn thứ khác hơn.” Sau đó anh hôn lên môi cô, nhẹ nhàng liếm liếm.

Phó Dực không đồng ý, cứng rắn đẩy anh ra, nhìn thấy vẻ mặt bất mãn và khó hiểu của Trịnh Dữ, cô nói một cách bình tĩnh, trong mắt không có dục vọng: “Thực ra, em nghĩ chúng ta nên xem xét kỹ mọi chuyện giữa chúng ta, không nên phát triển một cách tùy tiện và liều lĩnh như vậy. “

Trịnh Dữ hoảng hốt nghĩ lần này có lẽ lần này lại gặp trắc trở, kể cả khi làm chuyện thân mật nhất với cô, cũng tâm sự yêu đương, nhưng mọi chuyện dường như trở lại như ban đầu.

Cô cũng như trước đây, khi anh hiển nhiên cảm thấy hai người rất thân thiết, cô lại định kéo quan hệ của bọn họ trở lại điểm xuất phát.
“Ý em là gì?” Trịnh Dữ cố gắng hết sức để giữ bình tĩnh.

“Em nghĩ chúng ta dường như không biết về đối phương đủ nhiều, rất nhiều chuyện chúng ta đều không hiểu về nhau.” Phó Dực hít một hơi thật sâu, kiềm chế ý muốn khóc, nói.

“Làm sao không rõ? Chúng ta quen nhau nhiều năm như vậy, sao có thể không rõ? Em muốn biết cái gì?” Trịnh Dữ lo lắng, năm ngón tay nắm lấy

cánh tay cô dần dần siết chặt.
“Anh đừng như vậy mà, em … em chỉ muốn yên tĩnh suy nghĩ một chút.” Phó Dực bị anh nắm đau, nước mắt lưng tròng.
“Không được!” Trịnh Dữ không có buông tay, giống như nếu anh buông ra, Phó Dực sẽ chạy mất.
Phó Dực không nói chuyện, đôi mắt đỏ hoe nhìm chằm chằm khuôn mặt anh.
Cô dường như không thể thuyết phục bản thân rời xa anh, bất kể anh có làm cô thất vọng hay không, cô không thể không thích anh.
Bao nhiêu khổ, cô cũng có thể chịu.
Chỉ cần có liên quan đến anh, đau khổ đều trở thành mật ngọt.

Trịnh Dữ buông cánh tay cô ra, vươn tay lau giọt nước mắt trên khóe mắt cô, giọng nói trầm thấp nhẹ nhàng: “Có chuyện gì xảy ra, đều nói với anh, được không?”
Phó Dực sụt sịt, xoa dịu cảm xúc, ngăn lại nước mắt.
Trịnh Dữ thấy cô bình tĩnh hơn thì cũng yên tâm, cúi đầu tìm kiếm môi cô, muốn cho cô an ủi, để cô hiểu lòng mình.
Anh giữ lấy môi cô, dụ dỗ từng bước, thè lưỡi gõ nhẹ, cuối cùng mở ra môi cô.

Phó Dực từ từ bình tĩnh lại, đắm chìm trong sự dịu dàng của anh, không mất bao lâu trong cổ họng liền phát ra tiếng “ưm” quyến rũ lòng người. Ánh mắt Trịnh Dữ tối sầm lại, nghe được thanh âm của cô, cảm thấy được rốt cuộc nguy cơ cũng đã qua.
Phó Dực thậm chí còn bắt đầu đáp lại anh, thè chiếc lưỡi thơm tho cùng anh quấn quít.

Trịnh Dữ càng lớn mật hơn, bỏ qua sự từ chối vừa rồi của cô, ngón tay từ dưới lớp áo quần bò lên, chạm tới nơi tròn trịa mềm mại, mạnh mẽ cọ xát qua lớp nội y ngăn cách.
Hai chân Phó Dực mềm nhũn, cánh tay khoác lên vai anh, mềm yếu vô lực. Ngón tay luồn vào trong nội y, đẩy ra nụ anh đào, kéo nhẹ.
“Ưm—-” Phó Dực không kìm được mà nhẹ nhàng rên rỉ, cả người ngã quỵ trong vòng tay của anh, ở bên tai anh thở chậm.

Trịnh Dữ ngồi xổm xuống ôm lấy cô, từng bước đi về phía giường lớn trong phòng khách, nhẹ nhàng đặt cô xuống chiếc giường mềm mại, sau đó cúi đầu cởi bỏ quần áo của cô từng cái một, lộ ra thân hình trắng nõn gợi cảm, áo lót màu đen càng làm nổi bật làn da trắng ngần nõn nà của cô.
Làn da của Phó Dực hơi ửng hồng, ngón tay cô nắm chặt ga giường dưới người.
Cô nghĩ, trước hết như vậy đi, bây giờ anh có thể ở bên cạnh cô, cô đã rất hạnh phúc rồi.
Quá trình kế tiếp, Phó Dực đều rất ngoan ngoãn.
Mở bắp đùi, phơi bày động đào nguyên ướt át, tùy ý Trịnh Dữ cầm lấy đầu gối của cô, vùi lửa nóng của anh vào trong.

Phân thân của anh được ấm áp của cô bao bọc, bên tai anh là tiếng rên rỉ đầy quyến rũ của cô, phía dưới giống như có hàng trăm cái miệng nhỏ đang mút lấy người anh em của anh. Trịnh Dữ không ngừng cố gắng di chuyển, co giật hạ bộ, đâm mạnh cự vật cứng rắn vào trong hang động nhỏ của cô, dịch thể bị đánh ra bọt trắng, dính đầy vùng cỏ dại thô ráp của anh.

Phó Dực bị đâm như thế, toàn thân yếu dần đi, bộ ngực đầy đặn lắc lư theo vòng tròn. Hai mép thịt hoa của cô đỏ bừng, huyệt khẩu không ngừng co rút, cô nắm lấy bờ vai trần của Trịnh Dữ, giọng nói quyến rũ, nịnh bợ kêu lên: “Sâu quá … á … không được …”
“Em có yêu anh không?” Trịnh Dữ không ngừng lại, vừa cắm vừa hỏi. “Yêu … Á …” Phó Dực đáp.
“Yêu bao nhiêu?”
“Rất yêu …” Phó Dực tiếp tục trả lời, nắm chặt tay anh hơn.

“Sẽ cùng anh chia tay sao?” Hỏi đến đây, Trịnh Dữ tăng thêm cường độ âm thanh, dường như nhớ tới cuộc đối đầu và cãi vã vừa rồi của hai người. “…” Phó Dực cắn môi không trả lời.
“Có hay không?” Trịnh Dữ lo lắng đâm vừa nhanh vừa mạnh, giống như muốn có được câu trả lời thỏa đáng.

“Không có…” Phó Dực không biết liệu cô có làm vậy không, ít nhất là không phải bây giờ.
“Thật ngoan.” Trịnh Dữ cúi người hôn cô, rất thỏa mãn.
“Ưm … nhanh quá …” Phó Dực kêu lên, bàn tay nhỏ bé yếu ớt vỗ vào cánh tay Trịnh Vũ thúc giục.
“Sắp xong rồi.” Trịnh Dữ đáp, giọng trầm đến gần như không thể thấp hơn.

Sau khi làm đi làm lại mười mấy cái, eo Phó Dực lên xuống, bụng dưới co giật đột ngột, huyệt khẩu không ngừng co rút, đạt đến cao trào của tình dục.

Trịnh Dữ cũng không nhịn nữa, “ba” một tiếng rút gậy th*t ra, cây gậy sáng bóng bắn ra một đường parabol hoàn hảo trong không khí, toàn bộ chất lỏng màu trắng đục đều đáp xuống vùng bụng vẫn còn đang co rút của Phó Dực.
Diễm tình.
Xinh đẹp.

Trịnh Dữ nhìn có chút mê hoặc, cũng không cưỡng lại được ánh mắt oán trách của Phó Dực, sau khi lau sạch sẽ cho cô, anh bế cô đi vào phòng tắm. Hai người vệ sinh sạch sẽ, Trịnh Dữ ôm Phó Dực vào lòng, ôm thật chặt. “Thích anh không?” Trịnh Dữ lại hỏi
“Thích.” Phó Dực nhẹ nhàng nói, tuy rằng mệt mỏi nhưng trong mắt lại tràn đầy yêu thương.
Trịnh Dữ rất thích cô như thế này.
“Nện một trận xong liền ngoan giống như con mèo vậy.Em đó nha, chính là thiếu làm mà.” Anh ngoắc ngoắc mũi cô trêu chọc.
“Không phải mà!” Phó Dực lo lắng phủ nhận.
“Đã xảy ra chuyện gì? Nói cho anh biết được không?” Trịnh Dữ vươn tay sờ lên mặt cô, chiếc nhẫn trên ngón tay lạnh ngắt.
“Em…ở siêu thị gặp được…Lâm Khanh Khanh.” cuối cùng Phó Dực cũng nói ra.

Trịnh Dữ nhướng mày, hèn chi phản ứng lớn như vậy.

“Thì sao, liên quan gì chứ…? Anh và cô ấy đã là chuyện của quá khứ, em biết mà!” Trịnh Dữ vừa nói, ngón tay vừa tiếp tục vuốt ve khuôn mặt cô. “Ừm.” Phó Dực nghĩ, có câu này của anh là đủ rồi.
“Vậy thì anh có biết cô ấy từ Thượng Hải trở về không?” Phó Dực ngước nhìn anh.
“Làm sao anh biết được? Sau khi chia tay, anh đâu có liên lạc đâu mà biết.” Trịnh Dữ cười nói.
“Oh.” Phó Dực không kìm chế được vui sướng trong lòng, cúi đầu cười trộm.
Trịnh Dữ vươn tay ôm toàn thân cô, hai người rất chặt chẽ, có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và nhịp tim của nhau.

Sau một hồi im lặng, Phó Dực nhịn không được ở trong anh cọ cọ: “Anh … có thể nói cho em biết, tại sao anh lại chia tay với cô ấy không?”
“Baby, em ghen hả” Trịnh Dữ trêu chọc.
Phó Dực mắc cỡ, ngả người ra sau, giãy dụa cố gắng thoát khỏi xiềng xích của anh.
Trịnh Dữ nắm lấy thắt lưng của cô, giam giữ người thật chặt: “Lý tưởng khác nhau, tình cảm không vững.”
Nói xong, anh đột nhiên cong môi: “Độc thân nè.” Phó Dực chế nhạo.

“Cô ấy có lẽ đã cảm nhận được vấn đề giữa bọn anh nên đã đề cập đến chuyện chia tay trước, và anh đồng ý.” Trịnh Dữ nắm lấy tay cô, dùng ngón tay cái xoa nhẹ hổ khẩu (**) rồi từ từ nói.
(**) khoảng cách giữa ngón cái và ngón trỏ.
Phó Dực hỏi: “Nếu … chúng ta có vấn đề, thì anh có chia tay không?”

“Nói tào lao gì đó? Chúng ta sẽ không có chuyện gì. Dù có, chúng ta sẽ như hôm nay, giải quyết vấn đề trên giường. Trên giường em mềm như bùn, nói cái gì đều chỉ biết rên rỉ đồng ý.” ”Trịnh Dữ ôm cô, nhẹ nhàng mà hôn.
Phó Dực lườm anh, mặc dù câu trả lời có chút lưu manh nhưng cô vẫn hài lòng.

Cô rúc vào vòng tay anh, cọ xát đến khuôn ngực nóng bỏng của anh, tìm vị trí thoải mái nhất trên ngực anh, nép vào. Cô ngẩng đầu hôn nhẹ lên cổ anh, nhẹ nhàng nói: “Ngủ ngon, Trịnh Dữ.”
Trịnh Dữ trầm mặc không nói, cũng không có buông tay ra.

Thật lâu sau, trong lòng truyền đến tiếng hít thở đều đều, Trịnh Dữ nói: “Vất vả lắm cuối cùng mới bắt được em, sao anh lại buông tay chứ.”

Kể từ hôm đó, đã 1 tuần lễ rồi Phó Dực chưa gặp Trịnh Dữ
Từ thứ hai đến thứ sáu cô có lớp, Trịnh Dữ không dám làm phiền cô nhiều. Cuối cùng, khi cuối tuần đến, Trịnh Dữ lại phải đi tham dự một cái fesstival âm nhạc ở tỉnh kế bên.
Hai người không thể gặp mặt nhau.
Phó Dực nằm ở trên giường, nhàm chán lật xem Weibo của Trịnh Dữ.

Có rất nhiều hình mới bên trong, là hình của các fan chụp được. Sáng sớm cô giống như xem phim nhựa của anh vậy. Hôm nay, anh mặc áo len trắng, quần tây, đeo khẩu trang và đội mũ lưỡi trai, mái tóc đỏ để lộ ra sau chiếc mũ, vừa khiêm tốn vừa phô trương.
Nhìn vào các bình luận, họ đều thốt lên “Đẹp trai quá!”
“Tuyệt vời!”
“Trời ơi, đường viền hàm của Wing đúng là vượt trội! Đôi tay cũng đẹp nữa!”
“Mị chết mất!”
Phó Dực bất giác mỉm cười, cô rất vui vì Trịnh Dữ được nhiều người thích như vậy.
Lại nhìn thấy một Weibo khác vừa được thích, bởi một màu hồng:

“Trời ơi! ! ! ! Tôi nhìn thấy Lâm Khanh Khanh ở hiện trường vừa rồi! ! Đó là bạch nguyệt quang và nốt chu sa (đã giải thích phía trên) của Wing chúng ta a! ! ! Tôi hỏi cô ấy có phải đến gặp Wing không, cô ấy gật đầu! ! ! ! ! Ấu mài gót! ! Có phải muốn nối lại tình xưa hông đây? ? ? ?”
Phó Dực cứng đờ, điện thoại lại rung lên, âm thanh nhắc nhở WeChat vang lên.

Một giọng nói: “Lát nữa nhớ xem anh live nha, anh sẽ hát [Vị Ngọt].” Một giọng nói trầm ấm từ trong tai nghe truyền ra, khiến trái tim Phó Dực tựa hồ càng thêm hỗn loạn.
“Dạ.”

Trịnh Dữ kết thúc màn biểu diễn trong sự cổ vũ nhiệt tình của khán giả.

Tuy nhiên, hôm nay, thay vì cúi đầu bước xuống như mọi khi, anh lại tháo tai nghe ra, sau đó nâng mũ lên một chút, để lộ khuôn mặt, uể oải liếc nhìn khắp khán phòng, ho khan (*). Ho khan cổ họng: “Nhân dịp này tôi có chuyện muốn thông báo.”
(*) ý nói hắng giọng để sắp nói chuyện gì đó.

Khán giả bắt đầu ồn ào, fans đã thực sự cảm nhận được một số dấu hiệu, nhưng vẫn không thể tin rằng anh ấy sẽ đưa ra thông báo vào dịp này. “Tôi đang yêu, cái kiểu muốn kết hôn á.” Nói xong, anh cúi đầu, cong môi cười như thể mắc cỡ.
Dưới khán đài bùng nổ, rối loạn tưng bừng, fans hét ầm lên: “Nooo!!!”
“Huuuuu”
“Ngộ thất tình zòi”
Anh thờ ơ quay đầu lên, nhìn chằm chằm vào máy quay, đôi mắt trong veo đầy dịu dàng: “Là cô gái trong bài hát mà tôi vừa hát.”
“Ah ah ah, chết tui. thanh mai trúc mã !!!”
“Fuck, mị đoán cp quá chuẩn mà, thanh mai trúc mã!!!”
“Ơ, vậy bạch nguyệt quang thì sao!!!” “Lâm Khanh Khanh đâu?” fans bắt đầu thảo luận.

“Cô ấy không có cảm giác an toàn, vì vậy tôi muốn tỏ tình ở đây. Anh yêu em. Dực.” Một tay Trịnh Dữ cầm micro, một tay chạm vào sợi dây chuyền trên ngực với giọng điệu bình thản nhất, nói xong lời tỏ tình ấm áp, còn thè lưỡi liếm liếm chính mình.

Cuối cùng “Dực”, fans chỉ nghĩ rằng anh ấy nói là “Ngọt” (Phiên âm là Di, đồng âm với tên của nữ chính), cũng không biết rằng anh nói chính là tên của Phó Dực.

Chỉ có Phó Dực biết anh đang nói gì. Cô lập tức bỗng nhiên hiểu rõ, hóa ra tên bài hát này là tên cô, chỉ là biến tấu đổi 1 âm điệu mà thôi.

Phó Dực cảm thấy chỉ trong phút chốc đã trải qua bàng hoàng, vui sướng đột nhiên nhận ra, đủ loại cảm xúc, hiện tại chỉ có thể điên cuồng nhớ Trịnh Dữ
Muốn nhìn thấy anh, muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn nói cho anh biết cô hạnh phúc biết bao.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK