• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Mệt lắm hả em?” Trịnh Dữ nhìn Phó Dực đang nằm trên giường, vén mái tóc ướt đẫm của cô qua một bên.
“Có chút…Em muốn đi tắm…” Mặt Phó Dực nóng hổi, cắn môi nhìn anh. Trịnh Dữ cười tủm tỉm, không nói nữa, cúi người bế cô lên, đi vào phòng tắm.

Phó Dực ngạc nhiên hét lên, sau đó đỏ mặt vùi vào lồng ngực trần trụi của anh, trên chóp mũi có chút xíu mồ hôi, thế nhưng cô không ghét, chỉ cần là Trịnh Dữ, mọi thứ cô đều thích.

Trịnh Dữ ôm cô, một tay vòng lấy eo cô, một tay nắm chặt mông cô, xúc cảm mịn màng trơn láng dưới tay làm cho dục vọng trong đầu anh dần dần khôi phục, cự mãng ẩn núp nơi rừng rậm khẽ ngẩng đầu lên.

Anh bật đèn trên trần nhà, đèn phòng tắm ấm áp chiếu vào cơ thể trắng nõn của Phó Dực, khiến nó trở nên óng ánh. Trịnh Dữ đè cô lên mặt tường kính hôn một lúc, nhìn vè mặt cô đỏ bừng, lúc này mới buông cô ra, mở vòi sen. Dòng nước nhẹ nhàng phun lên người Phó Dực, cô rất ngại ngùng, đây là lần đầu tiên…có người giúp cô tắm đó. ►.◄
Bàn tay to của Trịnh Dữ lướt trên người cô vuốt ve.
Phó Dực ngẩng đầu nhìn anh. Anh đang nhìn cô chằm chằm, ánh mắt như thiêu đốt khiến cô đỏ mặt.
“Sao vậy? Không thích người ta giúp em tắm hả?” Tay của Trịnh Dữ lần xuống dưới.
“Không phải…” Phó Dực lúng túng không thừa nhận, tay anh đã đến trước ngực cô.
“Vậy là…em thích anh tắm cho em đúng không?” Trịnh Dữ nhướng mày, mái tóc đỏ rực mềm mại phản quang dưới ánh đèn.
“Thích…” Giọng nói nhỏ như muỗi kêu.

“Ưm…” Phó Dực rên rỉ, Trịnh Dữ đang nắm lấy bầu ngực vuốt ve mạnh mẽ, cô nhìn xuống dưới, bàn tay với các ngón tay thon dài khớp xương rõ ràng đang bao lấy đôi gò căng tròn, nhũ thịt mềm mại tràn ra khỏi kẽ tay. Đầu nhũ bị hai ngón tay sắc tình của anh kẹp chặt, 1 phần chiếc nhẫn dính vào làm cho nó dựng đứng lên vì lạnh lẽo.
“Chào em gái ngoan nha.” Trịnh Dữ cong môi, nhìn đôi mắt lấp lánh của cô như có hàng vạn vì sao trong đó.

“…Còn mềm, còn ngọt, lại mọng nước nữa, bé đúng thiệt là quả đào ngọt nha.” Bàn tay to không ngừng vuốt ve ngực cô, miệng thì thốt ra lời nói miêu tả dâm đãng, cuối cùng đi đến kết luận rằng cô là một quả đào mật.

Phó Dực không có trả lời, cô đỏ mặt nhìn anh bối rối. Không phải anh nói vào để tắm sao? Nếu anh cứ sờ mò kiểu này xuống dưới, cô có thể ra khỏi phòng tắm được không hả???
Phía dưới không khống chế được, lại chảy ra nữa rồi =.=

Bàn tay to di chuyển xuống dưới, lướt qua bụng dưới của cô, cuối cùng đến vùng thảo nguyên um tùm, anh sờ soạng một cái, sau đó giơ tay lên xem: “Ủa, nước gì vậy ta, trắng trắng, trong trong, dính dính ngộ ha.”
Phó Dực vội vàng che miệng anh lại, vẻ mặt ngại ngùng xấu hổ.

“Trịnh Dữ… nếu anh muốn làm nữa thì nhanh lên, nếu không làm thì để em tự đi tắm, đừng ở đây…trêu chọc em.” Phó Dực ngẩng đầu nhìn ánh mắt của anh, giọng nói có chút thẹn quá hóa giận. Cô không ngốc, anh như vậy chỗ nào là đang giúp cô tắm chứ, rõ ràng là ăn đậu hũ của cô thì có. (;¬_¬)

Trịnh Dực kéo tay cô ra, hé môi: “Vậy thì làm đi.” Sau đó lấy khí thế nhanh như chớp, nâng cằm cô, để cô ngẩng đầu lên, hôn xuống.

Sau nụ hôn dài, Phó Dực phát hiện cô đã bị anh đặt trên tường phòng tắm, sau lưng là gạch men lạnh lẽo, phía trước là thân thể nóng bỏng của Trịnh Dữ. Hai người dán sát vào nhau, cự mãng cứng rắn đè ngay chân tâm của cô, cọ cọ.
“Phó Dực, anh đã nói với em chưa? Em đỏ mặt thật sự rất đẹp.” Trịnh Dữ tiếp tục hôn môi cô, ngắt quãng, không có qui tắc.
“Hử…” Phó Dực đỡ eo anh, nhẹ nhàng đáp lại.

“Còn có, trước đây nhìn dáng vẻ em bình tĩnh lãnh đạm như vậy…anh đã nghĩ muốn lột sạch em ra làm một trận cho đã thèm.” Trịnh Dữ nói tiếp, hơi thở ấm áp phun trên mặt, mũi, miệng Phó Dực.
“Đừng…Đừng nói nữa…” Phó Dực đẩy anh, mặt đỏ như con tôm luộc. “Anh biết em thích anh.” Trịnh Dữ không hôn cô nữa, chống trán cô, nhẹ nhàng nói.
“Dạ.” Phó Dực thừa nhận, cô thích anh.

Trịnh Dữ nâng một chân của cô, đóa hoa hé mở, huyệt khẩu ướt át đang ở trước mặt cự long. Anh nhìn phân thân của mình từng chút từng chút một tiến vào trong cơ thể cô, khóe mắt đỏ ửng vì động tình.

Phó Dực cũng nhìn thấy. Cô cảm thấy rất kỳ diệu, thị giác cùng với xúc giác đánh đến cùng lúc. Cô từ từ nuốt lấy phân thân của anh, hai người càng dán càng sát, cuối cùng hoàn toàn tiến vào, đầu rồng dường như chạm đến miệng tử cung của cô.

Cô hừ nhẹ, chân dài móc lấy eo anh, ngoan ngoãn ghé vào trên người anh, theo nhịp điệu lên xuống của anh, cùng nhau chìm trong biển dục vọng. “Phó Dực…Phó Dực…” Trịnh Dữ vừa cắm vừa gọi tên cô.
“Ừm… em đây…” Phó Dực nhón chân, ở trên vai anh đáp.

Phòng tắm ngập tràn hơi nước, xen lẫn trong không khí ướt át là mùi của dịch thể, chất lỏng của hai người chảy xuống đùi của Phó Dực.

Không biết bài tập vận động này trải qua bao nhiêu lâu rồi, hai người cùng nhau leo lên đỉnh núi. Trịnh Dữ ôm Phó Dực, không dám làm nữa, đêm nay không biết anh muốn cô bao nhiêu lần rồi, cô chắc hẳn sắp bị “bội thực” rồi á. (~‾⌣‾)~

Trịnh Dữ đặt Phó Dực vào bồn tắm, sau khi cẩn thận giúp cô làm vệ sinh xong, quấn lấy cô như trẻ sơ sinh, đưa cô ra khỏi phòng tắm, đặt cô lên giường, chỉnh tốt chăn, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán cô: “Ngoan, em ngủ đi, anh đi tắm.”
“Nhưng … em chưa nói với mẹ em tối nay không về.” Phó Dực kéo anh, đỏ mặt.
“Anh nói giúp em.” Trịnh Dữ nhẹ nhàng chạm vào cô.

“Vâng…” Phó Dực ngọt ngào đáp lại, sau đó nhìn anh đi vào phòng tắm. Cô thật sự là mệt mỏi, mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ say.
———–

Phó Dực tỉnh dậy là lúc sáng hôm sau, trước mặt là khuôn ngực nóng bỏng với vân da rõ ràng, cô liếm môi, hàng mi dài mấp máy động đậy, mở mắt.

Trước mắt là khuôn mặt tuấn tú đang nhắm mắt của Trịnh Dữ. Cô lập tức có chút không phản ứng kịp, đầu tiên là xấu hổ, sao cô có thể vùi trong vòng tay anh vậy? Sau nghĩ lại, hai người ngay cả chuyện thân mật hơn nữa cũng đã làm rồi, chuyện này bình thường mà, không phải sao?

Phó Dực nhìn đường cong quai hàm của Trịnh Dữ, hầu kết trên cổ khẽ run, dưới cằm còn có một ít hồ tra màu xanh. Cô đưa tay xoa nhẹ. Ừm, hơi nhám nhám nha.
Sau đó, cô chợt nhận ra cả hai đều không mặt quần áo.
Phó Dực đỏ bừng mặt, muốn rút tay lại để rời khỏi giường mặc quần áo.

Vừa muốn đứng dậy, cánh tay trơn mịn bóng loáng của cô đã bị một lực kéo ngã trở về giữa giường, lại ngã vào vòng tay của Trịnh Dữ.
Trịnh Dữ ôm chặt cô, xoa xoa đầu cô, lẩm bẩm: “Làm gì đó?”, giọng nói mới vừa tỉnh dậy, trầm thấp, khàn khàn, cực kỳ quyến rũ.
“Mặc… quần áo.” Phó Dực yếu ớt nói, hai người ở quá gần, môi cô gần như hôn lên ngực trần của anh.
“Chờ một lát, cùng nhau đứng dậy.” Trịnh Dữ mơ mơ màng màng nói, nhưng cánh tay lại ôm thật chặt, không hề buông lỏng.
“Dạ”, Phó Dực ngoan ngoãn đồng ý.

Chỉ là, một hồi này hình như có chút lâu nha…Cô bị anh cầm cố, toàn thân khó chịu…Có thể do cả hai đều nude nên cô cảm thấy không thoải mái. Cô thậm chí có thể cảm giác được đồ vật không mềm không cứng ở giữa chân cô giờ đang dường như đang có xu hướng trở nên cứng rắn hơn. Cô nhớ lại cách anh tách hai chân cô ra vào tùy ý đêm qua, bèn cảm thấy rất xấu hổ, nơi vực sâu dụ người không kiểm soát được tuôn ra thủy dịch ngọt ngào.

Phải mất một lúc lâu, cuối cùng Trịnh Dữ cũng tỉnh táo. Ngón tay thon dài vuốt ve tấm lưng trần xinh đẹp của cô, thỉnh thoảng đùa dai vẽ vẽ vài vòng tròn lên đó.

Phó Dực biết anh lại trêu mình nên cô chỉ biết cắn môi chịu đựng, khi tay anh trượt xuống xoa mông cô, cô không nhịn được nữa, nhẹ giọng phản đối: “Trịnh Dữ, đừng quậy nữa mà. Dậy đi anh, trễ lắm rồi.”
“Cô giáo Phó” Trịnh Dữ lên tiếng.

Phó Dực sợ hãi một lúc, mỗi lần anh gọi cô là “cô giáo” cô đều cảm thấy sợ hãi, không biết anh lại muốn làm chuyện xấu gì nữa đây a!
“Em không biết đàn ông buổi sáng hay “chào cờ” sao?”
“…” Phó Dực không đáp lại. Hiện tại cô có thể cảm nhận được lửa nóng to lớn của anh đang chống giữa hai chân mình.
“Anh khó chịu.” Trịnh Dữ lại lên tiếng, hơi có chút ý tứ làm nũng.

“Vậy làm sao giờ…Trước đây anh làm sao?” Phó Dực lúng túng, cô thật xấu hổ, nhưng cô cũng biết nếu đàn ông kềm nén quá có thể tổn thương đến thân thể.
“Quay tay thần chường” Trịnh Dữ dùng lưỡi áp vào răng hàm, ở trên đỉnh đầu cô cười khẽ.
“Vậy…” Phó Dực buồn bực mở miệng.

“Em giúp anh được không?” Trịnh Dữ hỏi ngược lại, ôm cô chặt hơn, khiến cho hai khối bột mềm của cô ép vào ngực anh thành hình dĩa tròn.
“Em không…” Phó Dực biết ngay mà, anh muốn cô giúp anh, nhưng mà cô thật sự không có kinh nghiệm nha.
“Anh dạy em, trước tiên cầm lấy nó.” Trịnh Dữ cầm tay cô hướng xuống dưới, sau đó yên lặng hướng dẫn.
Cầm lấy.
Cự vật vừa nóng vừa thô, da mềm, bên trong cứng rắn. Phó Dực đỏ mặt cầm lấy gốc rễ của anh, nhịn không được nhìn một cái.
“Có lớn hay không?” Trịnh Dữ trêu ghẹo. “…” Phó Dực không muốn nói.
“Nắm chặt một chút.” Giọng nói của Trịnh Dữ từ trên đỉnh đầu truyền đến.

Phó Dực nghe lời nắm chặt. Đôi tay nhỏ bé mềm mại của cô thậm chí cảm giác được mạch đập xung quanh cự vật, ngón tay vô tình chạm vào bụi cỏ

xum xuê, cô đỏ mặt không biết làm sao.

“Cầm lấy nó, di chuyển lên xuống, giống như lúc anh “yêu” em vậy đó, hiểu không?” Trịnh Dữ nói thêm lần nữa, cố ý hạ giọng, mập mờ và gợi tình.
“Oh”, Phó Dực lại đáp ứng, khéo léo di chuyển. “Nhanh chút nữa em…Ưm…” Trịnh Dữ rên rỉ.

Phó Dực tăng nhanh tốc độ trên tay, khuôn mặt trở nên rất nóng, áp trên ngực anh, trên mặt thậm chí còn xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng.
Làm một hồi lâu, Trịnh Dữ rất thoải mái rên rỉ, nhưng lại không có bắn ra. Phó Dực mỏi tay muốn chết.
Móng tay vô tình quét qua mã mắt của anh, Trịnh Dữ bị kích thích run lên, bắn ý mãnh liệt.
Phó Dực thấy anh phản ứng lớn như vậy, bèn nắm bắt được 1 ít kỹ xảo, lập tức chuyển hướng tấn công vào quy đ*u.

Không được vài cái, Trịnh Dữ đã bị cô làm cho muốn bắn, anh siết chặt tay cô, nhét lửa nóng vào khe hở giữa hai chân cô, điên cuồng di chuyển.

Cuối cùng, anh dồn hết sức vào bờ mông nhỏ hẹp của cô, dập mạnh vài chục cái, hạ thể run run, rút ra khỏi chân cô rồi bắn toàn bộ lên bụng dưới của cô.
—-
Phó Dực cuối cùng cũng được Trịnh Dữ thả xuống giường đi đánh răng rửa mặt.
Cô mặc T- shirt rộng thùng thình của Trịnh Dữ, đứng trước gương đánh răng.
Trịnh Dữ cũng mặt T-shirt trắng, quần đen đi vào.
Cô nhìn anh trong gương, cười hì hì, nháy mắt tinh nghịch.
Trịnh Dữ khẽ cười 1 tiếng, vỗ mông cô, sau đó cũng theo đánh răng.
Phó Dực rửa mặt xong cũng không có có đi ra, mà đứng bên cạnh nhìn anh. Bây giờ cô đã gan hơn nhiều rồi, không còn xấu hổ bỏ chạy khi nhìn thấy anh nữa đâu.

Cô thấy anh đánh răng rửa mặt xong, còn lấy dao cạo râu ra. Phải ha, anh còn cạo râu nữa.
“Anh cũng có râu hả?” Phó Dực đột ngột lên tiếng.
“Đàn ông đều có râu.” Trịnh Dữ nhếch miệng, nhìn cô trong gương, ánh mắt có chút vui đùa.
“Đúng rồi.” Phó Dực gật đầu.
“Hay em thích đàn ông thô ráp hơn một chút? Anh không cạo râu cũng được.” Trịnh Dữ đột nhiên dừng tay cạo râu.
“Không phải! Anh cạo đi!” Phó Dực vội vàng phủ nhận, anh có hay không có râu cô đều thích mà.
Trịnh Dữ cười hài lòng, cạo râu xong, anh ngoắc ngoắc Phó Dực, ý bảo cô lại gần.
Phó Dực nghi ngờ đến gần, sau đó trước mặt choáng một cái.

Cô bị anh ôm đặt lên bồn rửa mặt, tuy là mặt trên không có nước nhưng vẫn khá lạnh, cô còn chưa mặc quần vào, hai đùi trần trụi tiếp xúc với mặt trên men sứ.
“Vừa rồi không hôn em, vì sợ râu đâm vào em.” Trịnh Dữ đột nhiên lên tiếng, dùng ngón tay cái chạm vào môi cô, cẩn thận xoa nắn.
“Phải không?” Phó Dực ngượng ngùng cúi đầu.
“Vừa rồi em làm tốt lắm, anh rất thoải mái.” Trịnh Dữ thì thào.
Tất nhiên Phó Dực biết anh nói gì, đó chính là vừa rồi ở trên giường cô đã dùng tay giúp anh.
“Thưởng cho em, một nụ hôn.” Trịnh Dữ trầm giọng.

Dứt lời, anh nâng cằm cô lên, ngậm chặt đôi môi nhỏ của cô. Mùi thơm bạc hà thoang thoảng, hai người dùng kem đánh răng giống nhau, anh nhẹ nhàng cạy hàm răng cô ra, dùng đầu lưỡi đảo qua mỗi góc trong khoang miệng, cướp đoạt mùi thơm trong miệng cô.
Phó Dực ngẩng đầu, đón nhận sự nhiệt tình và dịu dàng của anh. Bàn tay nhỏ bé nắm chặt góc áo dần siết chặt.
Cô mở to mắt nhìn anh, cô nghĩ, cô thật sự rất thích anh. Anh dịu dàng, anh lười biếng, anh cuồng dã, anh dữ dội. Tất cả, cô đều thích.
Phó Dực thích Trịnh Dữ. Vẫn luôn rất thích.

———-
Toàn bộ cuối tuần, Phó Dực đều cùng với Trịnh Dữ dính chặt vào nhau.

Phó Dực cảm thấy Trịnh Dữ thật sự giống một tên lưu manh vô lại vô công rỗi nghề, trong đầu đều toàn là ý nghĩ cấm trẻ em vị thành niên.
Anh luôn quấn lấy cô làm tình, trên giường, sofa, phòng tắm, phòng làm việc, chỗ nào cũng đều đã làm.
Giống như anh đoan chắc rằng Phó Dực sẽ không từ chối anh.
Phó Dực mỗi lần đều bị anh làm cho thở hồng hộc, mềm nhũn như bùn, choáng váng mà bị anh dụ dỗ đồng ý với “tư thế mới” tiếp theo.

Chiều chủ nhật.
Cô nhẹ nhàng kéo tay Trịnh Dữ vòng qua ôm eo mình, thương lượng: “Trịnh Dữ, mai em phải lên lớp, em phải về để soạn bài.”
“Đám nhóc kia quan trọng hơn anh hả?” Trịnh Dữ không chịu buông tha, dụi dụi mặt tìm kiếm môi cô, mổ đi mổ lại.
Hơi nóng phả lên mặt Phó Dực, chứa đầy ham muốn.
“Ưm…em phải làm việc mà. Anh đừng như vậy…” Phó Dực bị buộc đón nhận nụ hôn của anh, nhẹ nhàng để vai anh.

“Khỏi làm, anh nuôi em.” Trịnh Dữ không định để cô đi, bàn tay lặng lẽ tiến vào bên trong vạt áo, nắm lấy nơi tròn trịa mềm mại của cô.

“Cái này là công việc của em mà, anh đừng quậy…” Phó Dực nắm lấy bàn tay đang di chuyển lung tung của anh, ánh mắt từ mê ly dần dần trở sang tỉnh táo.

Trịnh Dữ nhìn vào mắt cô, đột nhiên ghé lên vai cô, im lặng một lúc, sau đó oán hận cắn lỗ tai cô: “Cũng bởi vì muốn làm công việc này mà em rời đi 4 năm?”
Trong lòng Phó Dực chấn động, anh đang nói về việc cô vì muốn học chuyên ngành nên đã chạy đến nơi khác học đại học.
Lúc điền nguyện vọng, Phó Dực cố ý chọn trường tỉnh.

Người thân gặng hỏi thì cô nói vì muốn học chuyên ngành này nên mới vào trường này.
Kỳ thực, Trịnh Dữ chiếm phần lớn nguyên nhân trong quyết định này. Giai đoạn thi tuyển sinh đại học, là cô cố tình tránh mặt anh.

“Vậy thì làm lần nữa…nhưng mà em thực sự phải trở về, được không anh?” Phó Dực nắm nhẹ tay Trịnh Dữ, xấu hổ thương lượng, cô chỉ có thể dùng cách này để đền bù cho anh.
“Không làm.” Trịnh Dữ từ trên vai cô ngẩng đầu lên, buông tay ra.
“Hết Durex rồi.” Trịnh Dữ nhẹ nhướng mày, lại là bộ dáng cà lơ phất phơ, hoàn toàn không phải tâm trạng chán nản vừa rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK