Dây cột tóc bị cởi ra, mái tóc đen mềm mại phân tán trên gối đầu, bao lấy khuôn mặt không tí huyết sắc, tái nhợt mà mờ mịt.
Vai trái cùng bụng truyền đến đau đớn làm cho nàng nhớ tới chuyện phát sinh ở Ngự Kiếm sơn trang. Tiểu Nguyệt bị bắn chết, chính mình cũng bị người không biết lai lịch tập kích. Còn có được người cứu sau khi hôn mê, nằm trên bề mặt lạnh lẽo, mũi tên mang theo máu bị rút ra......
Trái tim hung hăng run rẩy một chút, nàng chợt nhớ tới, Lạc Hành Vân ở đâu rồi, còn nương nữa?
Nàng nắm lấy đệm giường, gắng gượng đứng dậy, nhưng tay chân lại không có chút khí lực. Cử động thân thể làm ảnh hưởng đến vết thương chưa khép miệng, đau vô cùng. Áo mỏng trắng thuần lập tức đỏ một mảnh. Mồ hôi lạnh túa ra trên mặt, ngay cả hô hấp đều hỗn loạn, nhưng nàng vẫn không ngừng động tác.
Lâm Tư Sở vừa bưng chén thuốc vào phòng, chợt nghe thấy động tĩnh trên giường, vội vàng đi qua vén màn lên. Thấy Mộ Dung Tuyết cuộn thân mình nằm trên giường, mồ hôi thấm ướt cả lưng, trước ngực máu tràn ra như những đóa mân côi. Hoảng sợ, Lâm Tư Sở nhanh chóng bắt lấy cánh tay của nàng.
"Ngươi làm sao vậy, có đau lắm không?"
Cô nương kia so với mình nhỏ hơn một chút, gương mặt cũng là xa lạ. Khuôn mặt Mộ Dung Tuyết trắng bệch, ôm lấy ngực đau đớn đến chết lặng, cố hết sức mở miệng, giọng khàn khàn: "Ta... Nương của ta vẫn còn ở đó.... Ta muốn đi tìm nàng...."
"Ngươi điên rồi, bị thương thành như vậy còn muốn đứng lên. Ngươi có biết ngươi thiếu chút nữa sẽ mất mạng hay không a! Mau nằm xuống, đừng lãng phí hảo tâm của ta!"
Lâm Tư Sở có chút thô lỗ đè nàng nằm xuống. Tuy rằng không thích nàng, nhưng lại không đành lòng nhìn nàng chết đi như vậy. Mới cứu nàng từ Quỷ Môn Quan trở về, ai ngờ người này không hảo hảo nghỉ ngơi còn lộn xộn, thật là làm người ta tức chết!
Mộ Dung Tuyết vừa rồi giãy dụa đã hao hết khí lực, suy yếu nằm xuống, ngực phập phồng, nàng nắm lấy tay Lâm Tư Sở: "Kính nhờ ngươi, giúp ta tìm nương được không?"
Lâm Tư Sở rút tay ra: "Ngươi đừng nghĩ nữa. Ngự Kiếm sơn trang đã sớm hóa thành tro tàn, ngươi nên từ bỏ ý định đó đi."
Mộ Dung Tuyết nghe nàng nói lời này cả kinh mở to hai mắt, run run hỏi: "Ngươi, ngươi nói cái gì...."
Lâm Tư Sở bất đắc dĩ thở dài, tận lực làm cho ngữ khí của mình trở nên nhu hòa một ít.
"Ngươi đã hôn mê năm sáu ngày rồi, vẫn còn phát sốt, hôm trước mới hạ thôi. Mấy ngày nay ta và sư tỷ vẫn luôn chiếu cố ngươi."
"Ta không tin, ta không tin..... Ta muốn trở về...." Mộ Dung Tuyết kích động đứng lên. Nàng không thể nào tin những lời này được. Ngự Kiếm sơn trang đã hóa thành tro tàn sao? Nương cũng đã chết sao? Còn Lạc Hành Vân lại ở nơi nào.
"Ngươi như vậy có thể ra ngoài được sao? Vẫn là chờ thương thế tốt hơn rồi hẵng nói." Lâm Tư Sở đè bả vai của nàng lại. "Miệng vết thương lại nứt ra rồi. Nhìn ngươi này, một đầu mồ hôi lạnh, còn muốn đứng lên, thực không hiểu nổi rốt cuộc ngươi có sợ đau không nữa."
"Ta...." Mộ Dung Tuyết vừa muốn nói chuyện, bỗng nhiên cảm thấy một trận âm lãnh từ tim lan tới toàn thân. Yết hầu như bị bóp nghẹt, khó chịu không thở nổi. Ngay sau đó, cảm giác ngứa ngáy làm thân thể run rẩy dữ dội. Nàng không biết chính mình bị làm sao vậy. Thân thể giống như không phải của mình, giống như có vô số con sâu đang gặm nhắm trái tim, làm cho nàng khó chịu muốn thét lên!
Lâm Tư Sở thấy nàng sắc mặt không đúng cũng hoảng sợ: "Ngươi làm sao vậy?"
"Ta... Ta... Thật là khó chịu..."
Mộ Dung Tuyết thống khổ nắm lấy đệm giường, ngón tay cứng ngắc, khớp ngón trở nên trắng bệch, mồ hôi túa ra ướt cả tóc. Nàng cắn chặt môi, nước mắt tràn ra, trượt dài đến lỗ tai. Điều này dường như cũng không thể làm cho cơ thể thoải mái hơn. Nàng cuộn tròn người, hai tay ôm lấy chính mình, đem mặt chôn ở đệm giường, trong miệng phát ra thanh âm nức nở thống khổ.
Lâm Tư Sở sợ hãi, nhanh chóng kéo hai tay nàng ra, đem nàng nằm thẳng trên giường, chân đè lên đầu gối của nàng không cho nàng lộn xộn.
"Sư tỷ, sư tỷ! Sư tỷ ngươi mau lại đây a!!!"
"Làm sao vậy?"
Thân ảnh mang theo thanh âm lạnh như băng bước tới, y phục trắng như tuyết, càng nổi bật hơn là gương mặt hoàn mỹ trong trẻo nhưng lạnh lùng lại không mất đi sự quyến rũ kia. Nàng kia tuổi so với mình không sai biệt lắm, trên người lại tản ra hơi thở lãnh đạm cùng trấn định không tương xứng với tuổi của nàng.
Cảm giác, thật quen thuộc....
Đầu óc cứ ong ong, thân mình lại đau âm ỉ, nàng cắn chặt môi, tham lam hít lấy mùi hương đặc biệt này.
Một bàn tay vươn tới, bóp chặt cằm để nàng buông đôi môi đang bị cắn đến chảy máu, đổ một gói thuốc màu trắng vào miệng nàng, lại bắt nàng uống mấy ngụm nước.
Mộ Dung Tuyết bị nghẹn, muốn ói ra, nhưng yết hầu bị hai ngón tay của người kia đè lại, cố gắng nuốt xuống, nàng ta mới vừa lòng thả tay ra.
"Khụ khụ khụ....."
Mộ Dung Tuyết ngồi phịch ở trên giường kịch liệt ho khan, thân thể không thể di động nửa điểm, chỉ chốc lát, thống khổ không chịu nổi kia liền tiêu thất.
Bạch y nữ tử để nàng nằm thẳng, đem hai tay của nàng đặt ở hai bên sườn, mặt không chút thay đổi cởi áo của nàng ra, lộ ra mảnh vải nhuộm đầy máu.
Nàng nhíu mày: "Tư Sở, đem thuốc cùng vải sạch lại đây."
Lâm Tư Sở gật gật đầu, lấy thuốc bột cùng vải trắng, còn có một có một cái kéo đồng đến.
"Sư tỷ, mới vừa rồi nàng vẫn nháo muốn về Ngự Kiếm sơn trang tìm nương của nàng đó. Ta khuyên như thế nào cũng không được."
"Muội đã nói hết cho nàng?" Nữ tử thản nhiên nói, bàn tay hơi lạnh chạm vào làn da của nàng.
"Đừng lộn xộn, ta giúp ngươi đổi thuốc."
"Ngươi... Các ngươi là người nào.... Vì sao lại cứu ta...."
Ánh mắt Mộ Dung Tuyết trống rỗng nhìn phía trên.
"Ngự Kiếm sơn trang.... Thật sự hóa thành tro tàn sao...."
"Không biết là bị người nào cướp sạch, dùng một mồi đại hỏa thiêu sạch sẽ. Nương của ngươi không phải đã chết thì cũng đã trốn thoát. Hiện tại nơi đó không còn một người nào sống sót. Khắp nơi đều là thi thể bị đốt cháy đen, ngươi có đi cũng không ích gì."
"Nương sẽ không chết, nương của ta sẽ không... nhẫn tâm bỏ lại ta..."
Nước mắt chua sót không ngăn được chảy xuống. Nàng thậm chí cảm thấy chính mình đang ở trong một cơn ác mộng. Trong mộng nàng trở nên trắng tay, trong mộng nàng mất đi người quan trong nhất. Nhưng chỉ cần tỉnh lại, chỉ cần tỉnh lại sẽ không có việc gì, cuộc sống vẫn sẽ giống bình thưòng, cha mẹ đều ở cạnh, còn có Hành Vân và thỏ con lông trắng như tuyết kia nữa. Mọi người đều ở bên nàng, sau đó cùng nhau sống một cuộc sống khoái hoạt......
"Ngươi có... gặp qua một bạch y nam tử không?"
"Chúng ta chỉ cứu một mình ngươi mà thôi. Ngươi nói bạch y nam tử, là người mà ngươi vẫn gọi tên lúc hôn mê sao? Hắn tên là Hành Vân đi."
Nàng tháo hết vải băng quanh vai của Mộ Dung Tuyết, lộ ra một vết thương huyết nhục mơ hồ, rất sâu. Dù sao cũng là tên đâm xuyên qua thân thể, nếu muốn miệng vết thương khép lại không phải chuyện một ngày hai ngày có thể được.
Mở nắp bình dược trong tay, đem thuốc bột màu nâu rắc lên miệng vết thương. Thuốc bột tiếp xúc với da thịt, lập tức thấm vào lỗ đầy máu kia, đau không thể tưởng tượng. Thân mình Mộ Dung Tuyết xụi lơ lại căng cứng, bất lực nhắm chặt ánh mắt, run rẩy cả ngừi, ngay cả khớp xương đều đau, hô hấp càng thêm hỗn loạn.
Nữ tử cười lạnh: "Lúc này mới biết đau sao?"
Mộ Dung Tuyết áp chế chất lỏng tinh ngọt trong miệng, nghe được ý tứ châm chọc của nàng, cũng hận bản thân mình yếu đuối, trầm mặc xoay mặt qua một bên.
Giải quyết xong vết thương này, nàng nâng cổ Mộ Dung Tuyết lên, đem mảnh vải còn lại một vòng một vòng buộc chặt quanh ngực, lại tháo vải băng ở bụng nàng. Nơi đó, cũng có một vết thương dữ tợn.
Bàn tay lạnh lẽo làm như vô tình lướt qua xương sườn nàng, dừng ở trên bụng, bạch y nữ tử mang theo chút tiếc nuối nói: "Trên thân thể này, chắc sẽ lưu lại sẹo."
Lâm Tư Sở nhìn người đang đưa lưng về phía nàng, lại nhìn thoáng qua Mộ Dung Tuyết đầu đầy mồ hôi nằm trên giường, bất mãn bĩu môi. Thực không thích sư tỷ dùng ánh mắt như vậy nhìn nàng ta!
Mộ Dung Tuyết nhìn cặp mắt xinh đẹp kia, trong lòng lại có một ý nghĩ kỳ quái, giống như đã gặp qua ở đâu rồi, rất quen thuộc, nhưng lại không thể nhớ rõ. Tuy rằng không biết nàng là loại người nào, nhưng lại cảm thấy nàng sẽ không hại mình.
"Ngươi tên... là gì?"
"Mạc Tử Ngôn."
Nàng thản nhiên nói xong, rắc thuốc trên tay vào miệng vết thương ở bụng kia.
"Ngươi là người của Ngự Kiếm trong sơn trang, không luyện võ sao? Tế da nộn thịt, tiểu thư bị nuông chiều quả nhiên là không ăn được khổ."
"Ta không có...." Mộ Dung Tuyết cau mày, dùng sức nắm lấy đệm giường, mồ hôi từ cái trán chảy xuống thấm vào gối đầu ướt một mảnh.
"Ngươi cùng Hành Vân kia là quan hệ gì?"
Mạc Tử Ngôn băng bó miệng vết thương của nàng, một đôi con ngươi thâm thúy vọng vào ánh mắt Mộ Dung Tuyết.
"Hắn là gì của ngươi?"
Mộ Dung Tuyết vẫn chưa cảm thấy nàng hỏi đường đột, nhẹ nhàng nói: "Là... là người ta muốn gả..."
"Nga, vị hôn phu? Đáng tiếc, các ngươi còn chưa thành thân, Ngự Kiếm sơn trang liền ngập đầu tai ương. Ta xem người trong lòng của ngươi cũng sống không được."
"Sẽ không... Ngự Kiếm sơn trang làm sao lại dễ sụp đổ như vậy chứ, chỉ một đêm mà thôi..." Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, nước mắt trong suốt cuồn cuộn rơi. Vừa nghe nàng nói như vậy, tim như bị dao cứa. "Nương sẽ không chết, Hành Vân cũng sẽ không, có lẽ hắn đã cứu nương đi. Ta, ta muốn đi ra ngoài tìm bọn họ...."
Mộ Dung Tuyết nói xong, muốn từ trên giường đứng dậy. Cánh tay mềm nhũn chống lên bức tường sau lưng, lại té ngã xuống. Nàng không từ bỏ ý định, còn muốn chịu đựng đau đớn đứng lên.
Mạc Tử Ngôn lãnh đạm nhìn nàng, không hỗ trợ, cũng không ngăn cản. Lâm Tư Sở thì muốn nói gì đó nhưng lại thôi, thấy nàng không hề có hành động gì, đành im lặng đứng đó.
"Kết cục cũng đã định, chẳng lẽ ngươi muốn tận mắt nhìn thấy mới tin tưởng?"
"Ta không tin, các ngươi nhất định là nhìn lầm rồi....."
"A, cần gì phải lừa mình dối người. Cho dù là ngươi tận mắt chứng kiến thì lại thế nào, ngươi sẽ vui vẻ hơn chút nào hay sao? Này, ngươi cứ như vầy, sẽ càng làm ngươi thống khổ hơn mà thôi."
"Nương đã từng nói, việc gì cũng phải mắt thấy tai nghe mới là sự thật. Ta không chứng kiến được, nó sẽ không là thật." Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu, mày liễu bởi vì đau đớn mà nhăn vào một chỗ. "Họ nhất định đang tìm ta. Ta cầu ngươi, mang ta đi được không?"
Nhìn nàng tái nhợt, trên mặt vẫn còn đổ mồ hôi, hô hấp cũng càng ngày càng nặng nề, Mạc Tử Ngôn hừ lạnh một tiếng, lập tức bế nàng lên.
"Nữ nhân cố chấp. Nếu ngươi muốn nhìn, ta liền cho ngươi nhìn rõ ràng."
"Sư tỷ, ngươi muốn dẫn nàng quay lại Ngự Kiếm sơn trang?" Lâm Tư Sở kinh ngạc vạn phần. "Vạn nhất nàng bị kích động rồi muốn tìm cái chết thì làm sao bây giờ? Chúng ta thật vất vả mới giữ được mệnh của nàng, nếu là vậy, tất cả liền thật uổng công."
"Không cho nàng tận mắt chứng kiến, muội cảm thấy nàng sẽ nghe lời hảo hảo ở trên giường nằm sao? Ta cứu người trở về, sao có thể dễ dàng để nàng chết được. Tư Sở, muội ở nhà đợi, chúng ta đi nhanh sẽ về."
"Kia, được rồi. Các ngươi đi sớm về sớm." Lâm Tư Sở bất đắc dĩ đáp lời. Trong lòng sư tỷ rốt cuộc là nghĩ như thế nào, nàng thật sự không sợ Mộ Dung Tuyết sẽ chịu không nổi đả kích đi tìm chết sao. Người từ bé được phủng trong lòng bàn tay, đại tiểu thư nuông chiều từ bé chưa ăn qua đau khổ gì, lúc này đây lại gặp thương gặp họa, sức chịu đựng của nàng có thể đến đâu cơ chứ?
Mộ Dung Tuyết nằm trong lòng của nàng, dán mặt lên lồng ngực ấm áp, ngẩng đầu có thể thấy được cần cổ trắng như ngọc cùng chiếc cằm nhọn của Mạc Tử Ngôn. Thân mình nhấp nhô theo cước bộ của nàng. Trên người nàng thoang thoảng mùi trúc thơm ngát, rất giống với Lạc Hành Vân, nhưng cũng có điểm không giống. Nhìn chằm chằm khuôn mặt của nàng, suy nghĩ lại phiêu xa. Tuy rằng chuyện đã xảy ra trong sơn trang trước khi hôn mê còn nhớ một ít, nhưng nàng vẫn ôm một tia may mắn. Có lẽ sau đó bọn người hộ vệ đã chế phục được mấy người xấu kia. Mọi người đều bình yên vô sự, duy nhất phát hiện thiếu nàng, đang lo lắng đi tìm nàng. Mà Lạc Hành Vân đang bồi bên cạnh nương, vạn phần lo lắng. Nàng tự an ủi mình, chỉ cần ta trở về, sẽ không có việc gì.....
"Ngươi nhìn ta làm cái gì?"
Mạc Tử Ngôn cúi đầu, khóe miệng chứa ý cười, khuôn mặt tuyệt mỹ mang nét tà mị cùng mê hoặc. "Ngươi thích nhìn chằm chằm người khác như vậy sao?"
"Ta... Là muốn hỏi ngươi có mệt hay không...." Mộ Dung Tuyết nghiêng đầu, có chút khiếp sợ, trên người nàng mang theo hơi thở lạnh như băng làm cho người ta không dám tới gần, nhưng lại bị vẻ xinh đẹp của nàng hấp dẫn kìm lòng không đậu mà lạc lối. Nữ tử này làm cho nàng nhớ tới Lạc Hành Vân, đồng dạng ánh mắt xinh đẹp, còn có nụ cười mê hoặc nhân tâm. Cũng đồng dạng nói câu kia. Nàng thậm chí có một loại ảo giác, nữ tử này chính là Lạc Hành Vân hóa thân, nhưng lại cảm thấy có chút buồn cười. Lạc Hành Vân rõ ràng là nam tử, nếu biết mình đem hắn tưởng thành một nữ tử, sợ là sẽ tức giận đi.
Nhớ tới hắn khi bất mãn lông mày xoắn lại cùng biểu tình rối rắm, khóe môi không khỏi giương cao, không tự chủ được tới gần thân mình mềm mại kia một ít. Cảm nhận hương vị thanh trúc trên người nàng.
Hành Vân, Hành Vân... Ta rất nhớ ngươi.... Ta lập tức có thể nhìn thấy ngươi rồi.
"Ngươi rất nhẹ, giống lông chim vậy." Mạc Tử Ngôn nói khẽ, lại cúi đầu nhìn nàng. Ngoài ý muốn phát hiện Mộ Dung Tuyết cư nhiên oa ở trong lòng nàng ngủ. Chỉ mới ra ngoài một lúc mà thôi, quả nhiên là mỏi mệt đến cực điểm.
Ra khỏi viện, lúc lên xe ngựa, Mạc Tử Ngôn vẫn ôm nàng chưa từng buông ra. Ngón tay lạnh lẽo vuốt ve khuôn mặt bóng loáng tái nhợt của nàng, vén mái tóc dài của nàng, trong mắt lướt qua một tia đau lòng, rất nhanh liền biết mất, lại khôi phục vẻ lạnh băng cùng đạm mạc lúc ban đầu.
Xa phu vội vàng đánh xe về phía trước. Bánh xe lăn trên mặt đất phát ra tiếng ầm ầm, cán qua hòn đá làm xe rung lắc lên. Mộ Dung Tuyết bất an nhíu mày, vô ý thức bắt lấy tay áo Mạc Tử Ngôn. Nàng cúi thấp đầu, vuốt mi tâm của Mộ Dung Tuyết, nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm.
Cảm tình dư thừa, ta không cần. Mạc Tử Ngôn tự nói với bản thân mình.