Từ đó, Liên Nhiễm biến mất, tỷ tỷ bị phụ thân đưa vào giang hồ. Còn hắn mang theo lòng hận thù sâu đậm quay trở về bên cạnh phụ thân, cố gắng từ bỏ thói quen có nàng ở bên, cũng nghe theo lời phụ thân về đường đi phía trước theo đúng kế hoạch. Nhưng hắn đã đưa ra điều kiện với phụ thân.
"Lửa đã cháy tới chân, Vương gia vẫn còn bình tĩnh như vậy, thật là có khí thế của hoàng gia."
Cửa gỗ bị lửa đốt tới quá nửa nên mới đá một cước đã ngã. Lâm Vệ nhàn nhã tiêu sái tiến vào, mang theo nụ cười của kẻ thắng cuộc.
"Ta đã cho người đưa tin, thủ binh trong sơn lâm đã lên đường tấn công kinh thành. Thái tử bên kia đang chờ bọn họ. Đến hừng đông, tin tức ngươi khởi binh tạo phản sẽ truyền khắp toàn bộ hoàng thành. Công Tôn Sở, có phải kinh ngạc lắm không, bao cỏ kia mà cũng là một kẻ giấu tài."
Ngũ tạng lục phủ nhói lên đừng đợt đau đớn, Công Tôn Sở đầu đầy mồ hôi khó chịu gập thắt lưng, nghiêng mặt khinh miệt trừng Lâm Vệ.
Hắn giao cho Mộ Dung Tuyết không phải mê dược, mà là đoạn trường thảo. Cắn xé ruột gan đứt từng khúc, không có khả năng cứu chữa.
Đây là sát chiêu của Lâm Vệ. Chỉ có tận mắt thấy Công Tôn Sở chết, mới có thể vĩnh tuyệt hậu hoạn.
"Ha ha ha, nói như vậy, ngươi lại đầu phục thái tử? Lâm Vệ, ta cho rằng tên không có liêm sỉ nhà ngươi, vì thứ mình muốn, mới có thể cúi đầu làm chó của ta. Lại không ngờ, con chó này là ai cũng liếm giày được. Thật sự là hạ lưu tột cùng."
Lâm Vệ không sao cả nhún nhún vai. "Mắng chửi đi, ngươi cứ việc mắng chửi đi. Nể ngươi đang trên đường xuống hoàng tuyền, ta không tức giận. Còn có di ngôn gì, cứ việc nói ra. Ha ha, miễn cho lúc đến địa phủ còn không cam lòng."
"Chủ tử!"
Ngoài cửa một thị vệ cầm kiếm chạy vào.
"Chủ tử, hai cô nương kia đã chạy mất rồi."
Ánh mắt Lâm Vệ trầm xuống, xoay người vặn gãy bả vai tên thị vệ kia, làm hắn đau đến nổi rống lên.
"Chạy thoát còn không đuổi theo, quỳ gối nơi này làm cái gì? Đồ vô dụng, mau cút đi!"
"Dạ, dạ!"
Công Tôn Sở nhìn tên thị vệ kia ôm cánh tay bỏ chạy, thân mình bỗng ngã oạch xuống đất, bất chợt cất tiếng cười to.
Năm đó hắn mượn sức phụ thân bắt Mộ Dung Đường. Người nọ vẫn luôn giữ điệu bộ ngông nghênh, hắn liền nhốt lại, không giết hắn ta, dùng hơn mười năm đi tra tấn hắn nhục nhã hắn, mài mòn tôn nghiêm cùng nhuệ khí của hắn. Chính là muốn có một ngày hắn vì sống sót mà quỳ xuống trước mình, khiến hắn tỉnh ngộ vì thái độ lạnh lùng năm đó!
Nhưng đến khi chết, hắn vẫn không thể khiến Mộ Dung Đường khuất phục. Hắn dùng một mồi lửa thiêu hủy Ngự Kiếm sơn trang, lại không ngờ đến cuối cùng chính mình sẽ chết trong cùng một kiểu như vậy. Thời khắc cuối cùng, còn bị nhục nhã như vậy, đây là cái gọi nhân quả tuần hoàn sao?
Lâm Vệ vứt bỏ mọi tôn nghiêm chỉ để được sống, đến cuối cùng có thể có được thứ hắn muốn sao? Nắm nhược điểm của hoàng gia, thái tử không có khả năng cho hắn sống lâu, đây cũng là báo ứng.
Mộ Dung Tuyết là một niềm an ủi của hắn. Chính là bởi vì khuôn mặt tương tự Liên Nhiễm kia, làm cho hắn không đành lòng tổn thương, một lần lại một lần tự mê hoặc mình, ảo tưởng nàng có lẽ vẫn còn hoàn hảo sống trên đời này.
Mà nay tất cả chấm dứt, một khắc kia khi thân thể mất hết cảm giác, bỗng cảm thấy nhẹ hơn nhiều. Thù hận khắc cốt níu giữ mười mấy năm ở trong khắc cuối cùng này cũng đã buông xuống. Cuộc trả thù của hắn đã kết thúc, mặc kệ là có kết quả hay không, đều phải rời đi... Bởi vì, hắn rốt cuộc có thể gặp lại người mình tưởng niệm nhiều năm.......
- --
Hai năm sau.
Lão hoàng đế băng hà, truyền ngôi cho thái tử. Giang sơn đổi chủ, vẫn chưa có thay đổi quá lớn. Hai năm trước Công Tôn Sở bị định tội phản loạn triều đình, phủ vương gia trong một đêm bị thiêu rụi. Còn lại đồng đảng của Công Tôn Sở sau khi hắn chết đi cũng biến mất hết, ngay cả tên Lâm Vệ phản bội Ngự Kiếm sơn trang cam tâm làm chó săn của triều đình cũng không thấy bóng dáng.
Phế tích Ngự Kiếm sơn trang khi xưa nay đã được xây lại. Sớm thay đi quang cảnh tiêu điều năm đó, lụa đỏ thẫm trải rộng khắp hành lang cột đình. Trên mặt mỗi người đều là vui sướng.
"Cha."
Mộ Dung Vũ mặc bộ y bào đỏ viền vàng, thần thái phấn chấn, ít đi phần non nót cùng lỗ mãng của hai năm trước, nhiều hơn phần trầm ổn cùng kiên nghị, đã có thể một mình đảm đương mọi việc.
Mộ Dung Đường vui mừng vỗ vỗ bờ vai của hắn, hốc mắt ửng đỏ, cảm khái nói: "Nếu Uyển Như có thể nhìn thấy Vũ Nhi đón dâu, nhất định sẽ rất vui vẻ."
"Cha, nương trên trời có linh thiêng nhất định sẽ thấy được, cha đừng lo lắng. Nếu có kiếp sau, con tin tưởng, nương sẽ được hạnh phúc hơn bây giờ."
"Phải, phải, nương con ấy à, nàng nhất định sẽ thật sự hạnh phúc."
"Ha ha, mau nhìn xem, đường đường là một lão nhân còn đỏ mắt rơi lệ hử?"
Tả Chấn Thiên cùng Lê Thuần ba người cười hì hì bước vào nhà.
"Mộ Dung, lớn như vậy còn muốn khóc sao? Đừng đánh mất thể diện trước mặt tiểu bối chứ! Hôm nay là ngày vui của Vũ Nhi, ngươi phải cao hứng chứ. Hôm nay chúng ta không say không về!"
"Ba vị thúc thúc, đã lâu không gặp." Mộ Dung Vũ cung kính hành lễ, Tả Chấn Thiên vội vàng xua tay. "Đừng đừng đừng, hiện tại ngươi đã là trang chủ, đừng có hành đại lễ như vậy. Mộ Dung sẽ cho rằng chúng ta khi dễ ngươi đấy!"
"Thúc thúc, thúc lại giễu cợt ta."
"Ha ha ha, đúng rồi, Tử Ngôn và Tuyết Nhi đâu?" Tả Chấn Thiên tìm kiếm khắp nơi. "Hai tiểu nha đầu này mỗi ngày đều như hình với bóng. Hôm nay ca ca chúng thành thân, sao mà một người cũng không thấy đâu a? Thật sự là không cho ca ca mặt mũi a!"
"Hai nha đầu kia à, chắc là sắp đến rồi."
"Tả thúc thúc, hình như ta nghe thấy thúc nói xấu bọn ta nha!"
Ngoài cửa xuất hiện hai thân ảnh một trắng một xanh, đúng là người bọn họ chờ đợi đã lâu.
Mộ Dung Tuyết nhảy đến bên người Tả Chấn Thiên túm râu của hắn.
"Tả thúc thúc, thúc thúc muốn châm ngòi ly gián à! Ta với ca ca rất thân thiết, sẽ không tin lời mê của thúc đâu."
"Ta không khích tướng một chút, tiểu nha đầu ngươi sẽ ra sao?" Tả Chấn Thiên cười khanh khách tùy nàng bứt râu của mình. "Mấy ngày nay mang theo Tử Ngôn chạy đi đâu, cũng không biết đến thăm thúc thúc. Lại đây lại đây, cho ta xem, tiểu nha đầu đã lớn rồi!"
"Ta đã sớm là người lớn!" Mộ Dung Tuyết phản bác. "Tả thúc thúc, thúc đừng cứ xem ta là trẻ con như vậy."
"Ừ ừ, các ngươi đều trưởng thành. Vũ Nhi đã thành trượng phu của người ta rồi. Tuyết Nhi thì sao, mỗi ngày đi theo Tử Ngôn chạy khăp nơi, chớ không phải là ngươi muốn gả cho Tử Ngôn, làm tức phụ của Tử Ngôn chứ?"
Mộ Dung Đường nín cười nói tiếp: "Đúng vậy, Tuyết Nhi đã có chủ còn sớm hơn Vũ Nhi nữa, sớm đã có người trong lòng. Tử Ngôn, sau này nên trông nương tử của con cho tốt, không thể để nàng ham chơi như vậy. Nếu có thể, cùng tẩu tẩu của nàng sớm ngày thêm một ít oa nhi kéo dài hương khói cho Mộ Dung gia, cũng để cho người làm ngoại công này có kẻ bầu bạn."
Tất cả mọi người bị lời nói nửa thật nửa đùa của Mộ Dung Đường chọc cười một trận rầm rộ. Bên tai Mộ Dung Tuyết hồng hồng lắp bắp nói: "Ai nói con cũng chỉ có thể gả?"
Nàng trộm liếc liếc mắt nhìn Mạc Tử Ngôn một cái, ngượng ngùng nhỏ giọng nói thầm một câu: "Phải gả, cũng là nàng gả cho con."
A ha ha~
Vốn là than thở hai câu an ủi mình một chút, cố tình Mộ Dung Vũ cùng Mạc Tử Ngôn đều nghe thấy, hai người còn rất ăn ý phì cười lớn tiếng. Mộ Dung Tuyết càng quẫn bách hơn, hung tợn trừng bọn họ. Mộ Dung Vũ vội vàng che miệng lại, ho khan hai tiếng chuyển tầm mắt đến nơi khác. Còn Mạc Tử Ngôn vẫn cứ nghịch ngợm cong khóe miệng, chớp chớp mắt với nàng.
"Đúng rồi, Tuyết Nhi, nương con đâu, sao không cùng tới đây?"
"Dạ, nương nói muốn ở bên ngoài, Thanh Vũ cùng Sóc Nguyệt đã ở bên rồi. Chúng ta tới gặp các vị trưởng bối trước, miễn cho thúc thúc cùng cha ủy khuất, thầm oán chúng ta không đến gặp các người."
"Ta nói câu này đùa thôi, ngươi lại nhớ dai như vậy." Tả Chấn Thiên cười cười, sau lại đồng tình lắc đầu. "Nàng vẫn là thích ở cùng với con nít nhỉ. Tinh thần có khá hơn chút nào không?"
"So với trước kia tốt hơn rất nhiều, tuy rằng còn hơi hồ đồ, nhưng rất nhiều chuyện đều có thể nhớ kỹ." Mạc Tử Ngôn đề cập tới Cố Thu Nguyệt thì vui mừng không thôi.
Hai năm này Mộ Dung Tuyết vì nàng mà tốn không ít công phu, cuối cùng cũng có được hiệu quả. Tuy nói không giống người bình thường suy nghĩ sâu xa thanh tỉnh được, nhưng ít nhất đã có thể tự lo cho bản thân, không cần phải lúc nào cũng ở bên chăm sóc từng li từng tí.
Mạc Tử Ngôn nghĩ tới việc đi tìm phụ thân của Mộ Dung Tuyết, nhưng Mộ Dung Tuyết trải qua nhiều chuyện, không muốn cuộc sống của mình bị khuấy động nữa. Mạc Tử Ngôn biết nàng cũng là oán hận người nọ hại Cố Thu Nguyệt nhận hết đau khổ, nên không hề đề cập tới. Dù sao như bây giờ, có thể cùng Mộ Dung Tuyết và Cố Thu Nguyệt sớm chiều có nhau, sống cuộc sống bình thản, cũng đủ trọn vẹn rồi.
"Tân nương tử đến rồi~"
Ngoài cửa vang lên ba tiếng pháo, tân nương tử đội khăn voan hồng bước qua chậu than, được người đưa tới tiền thính. Cố Thu Nguyệt ngồi dưới lương đình nhìn không chớp mắt thân ảnh màu đỏ kia, ánh mắt có chút đăm chiêu.
"Thẩm thẩm, tân nương tử thật xinh a."
Sóc Nguyệt vươn tay nhỏ bé kéo góc áo nàng, vẻ mặt ngây thơ hỏi: "Thẩm thẩm, con trưởng thành có phải cũng có thể làm tân nương hay không?"
Cố Thu Nguyệt xoay mặt qua, nhếch môi cười ha ha.
"Tân nương tử, tân nương tử. Làm tân nương tử là xinh đẹp nhất. Sóc Nguyệt muốn gả cho ai đây?"
"Dạ...... Gả cho ai đây..." Sóc Nguyệt nghiêng đầu tự hỏi, ánh mắt nghía qua Thanh Vũ đang trầm mặc đứng bên cạnh rồi vui vẻ kêu lên: "Gả cho tỷ tỷ đi, Sóc Nguyệt thích tỷ tỷ, tỷ tỷ sau này cưới ta làm nương tử được không?"
Thanh Vũ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn nàng, không kiên nhẫn nói: "Ngươi ngốc sao, ta là nữ hài, ngươi cũng là nữ hài, sao có thể gả cho ta?"
"Nhưng người ta thích tỷ tỷ mà." Sóc Nguyệt ủy khuất chu miệng. "Tân nương tử không phải đều là gả cho người mình thích sao?"
"Cái đó khác."
"Có cái gì khác chứ?"
- --
"Nhất – bái – thiên –!"
Trong phòng truyền đến tiếng hô to át cả tiếng hai đứa bé đang tranh cãi. Hai tròng mắt mờ mịt của Cố Thu Nguyệt dần dần rõ ràng, nàng nghiêng lỗ tai nghiêm túc nghe, hốc mắt ngày càng ướt át.
"Ta chính là muốn gả cho tỷ tỷ........ Tại sao lại không thể...... Thẩm thẩm nói đúng hay không?" Sóc Nguyệt than thở quay đầu lại hỏi Cố Thu Nguyệt, kinh ngạc khi thấy nàng nước mắt ràn rụa.
"Thẩm thẩm, sao thẩm thẩm lại khóc vậy?"
Nước mắt nàng rơi như hạt châu đứt dây chảy xuống ướt cả vạt áo trước ngực. Sóc Nguyệt chưa từng thấy nước mắt nhiều như vậy, vội vàng lấy khăn ra duỗi tay lau giúp nàng.
"Thẩm thẩm, sao người lại khóc, đừng khóc, đừng khóc nha..."
Thanh Vũ nhìn chằm chằm Sóc Nguyệt luống cuống tay chân thở dài một hơi, cũng lấy khăn tay ra lau nước mắt cho Cố Thu Nguyệt. Khóe mắt liếc thấy hộp gỗ trong lòng nàng, tò mò đưa tay lấy tới.
Đây rốt cuộc chứa cái gì? Sao bà ấy lại luôn giữ bên người chứ.
Ngón tay khẽ động, hộp gỗ liền từ trên đùi Cố Thu Nguyệt lăn xuống đất. Hộp gỗ sớm mục nát bể thành hai nửa, rơi ra một vật gì đó đã thâm đen.
Hiểu được mình đã gây họa, Thanh Vũ vội vàng xoay người nhặt nó lên, mới nhìn rõ đó là một chiếc khăn tay. Nghĩ rằng nó bị bỏ trong hộp lâu nên mục, đã khá rách nát, còn có một mùi lạ lùng.
Thanh Vũ nhíu mày, thất vọng, còn tưởng rằng là bảo bối gì, thì ra là tấm vải rách.
"Thẩm thẩm, con xin lỗi......"
Cố Thu Nguyệt càng khóc càng thương tâm, cuối cùng dùng tay che mặt khóc, căn bản không để ý thứ khác. Thanh Vũ giơ tay một hồi mà không thấy nàng đón nhận, liền tự mình bày khăn ra. Chỉ thấy trên đó cho một hàng chữ nhỏ được thêu bằng chỉ vàng, đường may thực thô ráp, có vài chỗ đã bị bung ra.
Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly.
(Mong được người một lòng, bạc đầu không chia ly)
Phía dưới có hai chữ thêu xiêu xiêu vẹo vẹo, Tử Mặc.
"Tử Mặc? Tử Mặc là ai?" Thanh Vũ tò mò nhìn về phía Cố Thu Nguyệt. Bà ấy là vì người này mà đau lòng sao?
Trong lòng Cố Thu Nguyệt vẫn luôn cất giấu một người. Lúc trước bởi vì hắn mà bị đuổi giết, kẻ phụng mệnh giết nàng vì nhất thời mềm lòng mà tha cho nàng, Cố Thu Nguyệt nản lòng thoái chí theo nạn dân chạy đến Vịnh Châu. Phát hiện mình có thai, liền hạ quyết tâm sinh nó, từ đó về sau yên ổn như thế, nuôi dưỡng cốt nhục trong bụng thành người, bình tĩnh sống hết cuộc đời.
Nào biết trời cao không thương nàng, trong lúc nàng gian nan nhất, cố tình lại gặp phải Mạc Nhược Ly. Thứ duy nhất thuộc về nàng cũng bị đoạt đi, Cố Thu Nguyệt vì thế mà điên loạn, quên mất tên của mình, cũng quên luôn người làm nàng yêu sâu sắc và khiến nàng thống khổ khôn cùng.
Nguyện đắc nhất tâm nhân, bạch thủ bất tương ly. Liên Nhiễm, nàng nhớ kỹ, sau này ta chỉ thích một mình nàng, nàng cũng chỉ có thể thích ta. Ừm, đây là ta trộm học được, có hơi xấu, nhưng là còn có thể dùng....... Tặng cho nàng.
Nếu là Tử Mặc tự mình thêu, ta đương nhiên sẽ giữ kỹ, sao lại lấy ra dùng chứ?
Nàng không chê sao? Vậy nàng là đáp ứng từ nay về sau trong lòng chỉ có một mình ta?
Ha ha, đứa ngốc.
Ký ức chôn tận đáy lòng nay lại được khơi gợi ra, người kia, chuyện đó, đã sớm vỡ nát, lại khiến người ta đau đến chết lặng, đau triệt nội tâm.
Từng có một người nói với mình, chờ ta lớn lên, ta đến cưới ngươi.
Từng có một người nói với mình, sau này ta chỉ thích một mình nàng, nàng cũng chỉ có thể thích ta.
Từng có một người nói với mình, Liên Nhiễm, ta mang nàng rời khỏi nơi này.
Rốt cuộc sau nhiều năm nàng mới tìm lại được ký ức xưa, tên của mình, còn của mình, nhưng lại mất đi người yêu nhất.
Duy nhất may mắn là, nàng vĩnh viễn sẽ không biết.
- ------
Editor có lời muốn nói: chuyện đã rõ ràng~ thương cả hai vị phu nhân trong truyện ghê~~ TT^TT
Chính văn hoàn rồi~ Phiên ngoại thì hẹn năm sau nha~~ orz~~