"Dạ, ta biết rồi, thúc thúc không cần lo lắng."
"Muội muội."
Mộ Dung Vũ đi lên trước, nhẹ nhàng vỗ vai nàng, suy nghĩ ngàn vạn. Mộ Dung Tuyết không dám nhìn vào mắt hắn, gục đầu xuống nhìn chằm chằm giầy mình.
Mạc Tử Ngôn chưa có tới, Lâm Tư Sở cũng không có mặt.
Từ sau khi chuyện của các nàng bị ca ca phát hiện, Mộ Dung Tuyết ở trước mặt hắn luôn thấy khó chịu.
Thân mình bị đưa vào một cái ôm ấm áp, Mộ Dung Tuyết dán vào ngực ca ca, nước mắt không tự chủ được chảy xuống. Nàng nghẹn ngào nói: "Ca ca......"
"Tuyết Nhi, muội chịu khổ rồi." Mộ Dung Vũ thở dài, xoa đầu nàng. "Đều do ca ca không bảo vệ muội tốt."
"Không phải lỗi của ca ca, là tự ta vô dụng." Mộ Dung Tuyết cũng không biết Mạc Tử Ngôn đã kể hết cho hắn, nâng tay nắm góc áo của hắn. Đây là thân nhân cuối cùng có thể cho nàng ấm áp.
"Tuyết Nhi, muội nói cho ca ca một việc, ta muốn muội nói lời thật."
Mộ Dung Tuyết lau nước mắt, ngẩng đầu nhìn Mộ Dung Vũ.
"Muội thích Tử Ngôn, đúng không?"
Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng run lên, trong mắt xẹt qua một tia thống khổ, lập tức bối rối chuyển tầm mắt.
"Chuyện của hai người, ta đều biết rồi. Ta chỉ muốn muội nói cho ta biết, muội còn thích Tử Ngôn không?"
"Nàng...... Liền kính nhờ ca ca chiếu cố......"
Mộ Dung Tuyết lui về phía sau hai bước, hít hít cái mũi chua xót. "Ta phải đi rồi."
"Chúng ta muốn thành thân."
"Thành thân?" Mộ Dung Tuyết tưởng rằng mình nghe lầm. "Ca ca, ca thành thân với ai?"
"Với nàng, với Mạc Tử Ngôn. Ta đã biết, chuyện nàng gây ra cho Mộ Dung gia." Trên mặt Mộ Dung Vũ lộ ra nụ cười quái dị. "Nếu muội muội không thích nàng, ta cũng sẽ không có gì phải cố kỵ, thương tổn người khác, tất phải trả giá đại giới. Huống hồ, nàng cũng nguyện ý bồi thường."
Không ngờ Mạc Tử Ngôn đã kể hết!
"Ca ca......" Mộ Dung Tuyết cảm thấy Mộ Dung Vũ bỗng nhiên trở nên thật xa lạ. "Bồi thường trong lời của ca......"
"Ta thật là không có cách nào từ bỏ tình cảm của mình với nàng, cho dù, nàng tổn thương cha. Ở bên cạnh người mình không thương, thống khổ cả đời. Trừng phạt như vậy, tựa hồ không còn gì tốt hơn." Mộ Dung Vũ đạm mạc nói: "Cho nên, ta muốn nàng làm thê tử của ta, ở lại, bù lỗi."
"Ca ca!"
"Ta sẽ đối tốt với nàng, muội muội không hy vọng như vậy sao? Nàng lừa muội, muội hẳn nên hận nàng. Nhưng mà, nàng lại là người ta thích, cho nên, ta nên rất hài lòng với hôn sự này. Muội muội, ca ca thành thân, muội cũng sẽ vui mà. đúng hay không?"
"Vì sao lại làm như vậy......" Mộ Dung Tuyết siết chặt tay, đau lòng không thể ức chế. Đây là hắn thay đổi sau khi yêu Mạc Tử Ngôn sao?
"Bảy ngày sau, chúng ta sẽ bái đường ở Liễu Xanh sơn trang. Ta chỉ muốn mời muội muội cùng thúc thúc chứng hôn, muội nhất định sẽ đến đúng không?"
"Không......" Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng lắc đầu, khó chịu nhìn Mộ Dung Vũ. "Ca ca, ca sẽ không vui vẻ......"
"Ta đương nhiên vui vẻ, cùng bạch đầu giai lão với người mình thích, Tuyết Nhi muội không hy vọng như vậy sao? Hy vọng gả cho người mình thích, từ nay về sau sống đến hết đời." Mộ Dung Vũ cười đến thực ấm áp, như là đang hình dung cuộc sống bình yên ngày sau. "Ta sẽ làm cho nàng yêu ta. Muội nhất định phải tới."
"Không, ta sẽ không đi, ta sẽ không đi!" Mộ Dung Tuyết cắn môi, đỡ yên ngựa nhảy lên.
Hốc mắt Mộ Dung Vũ lên men. "Bảy ngày sau, muội muội, ta hy vọng muội tới."
Vung roi lên, hắc mã rít một tiếng mang theo Mộ Dung Tuyết nghênh ngang mà đi. Nàng thậm chí không quay đầu lại.
Tả Chấn Thiên nghi hoặc hỏi: "Muội muội ngươi làm sao thế? Bỏ chạy nhanh như vậy."
"Nàng không có việc gì." Mộ Dung Vũ nghiêm túc đến kỳ lạ nói với Tả Chấn Thiên: "Thúc thúc, ta muốn thành thân với Tử Ngôn."
"Thành thân?" Tả Chấn Thiên kinh ngạc cực. "Nàng nhận lời ngươi sao?"
"Thỉnh thúc thúc làm chủ cho ta, ta không muốn giống cha với nương, để nương đợi nhiều năm mới thành thân thuộc. Hôn sự này ta chỉ muốn thúc thúc cùng muội muội chứng kiến. Chờ một ngày kia, Vũ Nhi có thể trùng kiến Ngự Kiếm sơn trang, tìm được cha, lại bù cho Tử Ngôn một hôn lễ long trọng."
"Được được được, hai ngươi các ngươi đã ngươi tình ta nguyện, chuyện này còn gì tốt hơn!" Tả Chấn Thiên mừng rỡ. "Ta đi tìm người tính ngày."
"Vũ Nhi đã xem qua, bảy ngày sau là ngày hoàng đạo, thúc thúc xem có được không?"
"Có hơi gấp, nhưng như vậy cũng tốt, thành thân xong ngươi liền có thể an an ổn ổn làm việc. Ta đi gọi người chuẩn bị!" Tả Chấn Thiên vui mừng không thôi, xoay người bước đi, nhìn thấy Mạc Tử Ngôn đứng ở xa thì sửng sốt một chút, lập tức tiến lên vô cùng thân thiết vỗ vỗ vai nàng. "Tử Ngôn, là tới tìm Vũ Nhi? Các ngươi tán gẫu, thúc thúc đi trước."
"Nàng đi rồi." Mạc Tử Ngôn nhìn chằm chằm cuối đường, thân ảnh kia sớm biến mất không thấy.
"Nàng còn có thể trở về." Mộ Dung Vũ quay đầu lại, cùng nàng bốn mắt nhìn nhau. "Ta tin tưởng."
Mạc Tử Ngôn mê mang hỏi: "Vì sao huynh lại giúp ta?"
"Ta cũng không phải giúp nàng." Mộ Dung Vũ bình tĩnh nói: "Tiểu Tuyết là muội muội mà ta thương nhất, đã mất đi nhiều lắm, nếu muội ấy có thể bởi vậy mà khoái hoạt thêm một ít, vì sao ta không làm? Nàng chém cha ta một bàn tay, lợi dụng muội muội ta, ta cũng không phải là không hận nàng. Mạc Tử Ngôn, không phải nàng vẫn cảm thấy áy náy sao? Ta muốn nàng bồi thường, chính là vĩnh viễn ở lại bên người muội ấy, khuynh tẫn tất cả của nàng đi bảo vệ muội ấy, chăm lo cho muội ất, vĩnh viễn không được thương tổn muội ấy nữa. Nếu không, ta sẽ lấy mạng nàng."
"Giữa chúng ta sẽ không có khả năng nữa." Mạc Tử Ngôn rũ mắt. "Là chính miệng nàng nói cho ta biết."
"Đó là bởi vì nàng từng lừa gạt khiến muội ấy mất niềm tin vào nàng." Mộ Dung Vũ quay đầu nhìn thoáng qua phương hướng muội muội rời đi. "Tiểu Tuyết còn yêu nàng, cắt đứt không được, dây dưa không ngớt, chính là bởi vì chôn hết vào đáy lòng sự thương tổn của nàng. Nếu không thể làm cho muội ấy chấp nhận, sau này muội cũng sẽ không thể nhận ai khác."
"Huynh sao biết được?"
Mộ Dung Vũ cười khẽ lắc đầu, bỏ qua đề tài này, nói: "Cho dù là diễn trò, nàng cũng nên hảo hảo chuẩn bị một chút làm tân nương tử của ta, không phải sao? Mạc Tử Ngôn, ta chỉ giúp nàng lúc này đây, nàng tự lo thân cho tốt."
Hắn cất bước đi ngang qua bên người Mạc Tử Ngôn, tươi cười trên mặt rút đi, lộ ra ẩn nhẫn khổ sở.
Hắn đương nhiên biết tâm tình của Mộ Dung Tuyết, không phải bởi vì hắn là ca ca của nàng, mà là bởi vì, tâm tình của bọn họ, đều giống nhau.
Cho dù là biết những chuyện Mạc Tử Ngôn đã gây ra, cho dù hiểu rõ nàng có bao nhiêu tàn nhẫn, nhưng phần tình cảm ái mộ này, sao có thể nói buông là buông được?
Nhưng chuyện này hắn sẽ không nhắc lại, cũng không thể dây dưa nữa. Màn hôn sự giả tạo này, là vì kích thích tâm ý Mộ Dung Tuyết, cũng là hoàn thành giấc mộng của hắn. Trong mộng hắn cưới được một người yêu không thuộc về mình.
- --
Mộ Dung Tuyết cưỡi hắc mã chạy như bạy trên đường nhỏ. Vó ngựa nện lên mặt đất làm bụi cát văng đầy, lại bị gió thổi cuốn về phía trước, làm nàng cơ hồ không mở mắt ra được.
"Giá, giá!"
Roi trong tay không ngừng quất vào hắc mã dưới thân, bức nó phải chạy nhay hơn. Đầu óc một mảnh hỗn độn, hồi ức như dải lụa luân phiên lướt qua, sau đó lại tan thành từng mảnh nhỏ, bên tai chỉ còn lại câu nói kia của Mộ Dung Vũ.
Chúng ta muốn thành hôn...
Chúng ta muốn thành hôn.......
Thân mình bỗng nhiên nghiêng về phía trước, Mộ Dung Tuyết phản ứng lại, từ lưng ngựa bật nhảy lên, bình ổn đặt chân xuống đất trong khi hắc mã rít lên một tiếng rồi ầm ầm ngã xuống.
Vật nhỏ đáng thương này bị Mộ Dung Tuyết quất toàn lực chạy như điên cả một buổi chiều, giờ phút này sớm sức cùng lực kiệt. Nó đứng dậy thở khò khè khò khè, một bên còn dùng ánh mắt cầu xin nhìn Mộ Dung Tuyết, cúi đầu xuống.
Mộ Dung Tuyết thế này mới phát giác mặt trời đã muốn xuống núi. Dọc đường đi nàng chỉ lo nghĩ chuyện của mình, ngay cả nước miếng cũng chưa cho nó uống.
Áy náy sờ sờ đầu nó, Mộ Dung Tuyết đứng ở một bên, để nó nghỉ ngơi một hồi, kéo dây cương mang theo hắc mã đi về phía trước tìm kiếm khách điếm cách nơi này gần nhất.
Xa xa chỉ thấy có người đứng trước mặt đường, thân ảnh kia có chút quen thuộc, chờ hắn quay đầu qua, Mộ Dung Tuyết lập tức nhận ra: "Thanh Bình!"
Thanh Bình cũng thấy Mộ Dung Tuyết, hắn mừng như điên chạy tới chỗ Mộ Dung Tuyết.
"Tiểu Mộc! Ta cuối cùng cũng đợi được muội!"
"Chờ ta?" Mộ Dung Tuyết thắc mắc hỏi: "Huynh chờ ta làm gì? Vì sao huynh lại ở chỗ này?"
"Quỷ Quái Môn đã xảy ra biến cố." Giọng Thanh Bình trầm xuống. "Sau khi muội đi, liền xảy ra chuyện. Khâu Sơ Hiền bị người giết chết, Ngô Lượng sư thúc bọn họ một mực chắc chắn là sư phụ ta làm. Sư phụ đã trốn khỏi Quỷ Quái Môn, bây giờ tung tích không rõ."
"Tại sao có thể như vậy?" Mộ Dung Tuyết quá sợ hãi. "Vì sao bọn họ lại nói sư phụ huynh là hung thủ?"
"Bọn họ nói là tận mắt nhìn thấy, còn xuất ra thiết phiến có dính độc của sư phụ, nhưng mà, ta cảm thấy những người đó rõ ràng có quỷ. Ngay sau khi Khâu Sơ Hiền chết, Ngô Lượng sư thúc liền phái người kéo thi thể Khâu Sơ Hiền lên núi rồi thiêu hủy, trùng hợp bị chúng ta nhìn thấy, liền vụng trộm đi lên theo. Đợi bọn họ thiêu xong rồi thì đào xương bị chôn lên, mà xương cốt này rõ ràng trắng tinh, căn bản không có dấu hiệu trúng độc! Chúng ta nói chuyện này cho Tiếu sư thúc, Tiếu sư thúc nói nàng sẽ về tra, kết quả chúng ta trở lại chỗ ở, Thanh Ngũ đã không thấy tăm hơi."
"Thế đã tìm được rồi sao?"
"Không có." Thanh Bình lo lắng nói: "Sau đó ta lại tìm Tiếu sư thúc thương lượng, sắc mặt nàng lúc ấy liền thay đổi, lập tức bảo ta cùng vài sư huynh tìm cớ rời khỏi Quỷ Quái Môn, còn sai ta ở trên đường ngăn đón muội, nói cho muội trăm ngàn đừng trở về. Ta nghĩ, Thanh Ngũ tám phần là đã chết."
"Vậy sư phụ ta ở chỗ nào?" Mộ Dung Tuyết sốt ruột nắm áo hắn. "Các huynh để nàng một mình ở lại Quỷ Quái Môn?" Lời vừa ra khỏi miệng, Mộ Dung Tuyết lập tức nhớ tới Sở Nguyệt Đồng, liền trầm tĩnh lại. "Đúng rồi, nàng không phải một mình, còn có môn chủ."
"Tiểu Mộc, ta nghĩ, môn chủ đại khái cũng là cùng bọn với họ."
"Không có khả năng." Mộ Dung Tuyết khó thể tin, quan hệ của nàng cùng sư phụ thân mật như vậy, sao có khả năng hại nàng?
"Muội không biết đâu, Tiếu sư thúc nói cho chúng ta chuyện xương cốt không cần nói cho bất luận kẻ nào, nhưng lúc trước Thanh Ngũ đã từng đi tìm môn chủ, còn nói là một mình hắn phát hiện. Sau đó hắn liền mất tích, nếu không phải môn chủ tiết lộ tin tức, những người đó sao biết được?"
Lời này giống như tình thiên phích lịch (sấm xét giữa trời quang).
Mộ Dung Tuyết không dám tưởng tượng, Sở môn chủ mà nàng vẫn sùng bái kính ngưỡng cư nhiên cũng là một người lòng dạ thâm độc, nếu nàng thật sự cũng tham dự chuyện này, vậy sư phụ thì sao?
Sư phụ khẳng định là đã đoán được cái gì, bằng không sẽ không bảo bọn Thanh Bình nhanh chạy đi, còn nói là mình không cần trở về! Môn chủ có thể giết sư phụ không?
"Muội cũng đừng lo lắng quá. Tiếu sư thúc luôn luôn túc trí đa mưu, nàng bảo chúng ta tìm được muội rồi thì tìm chỗ trốn, nàng sẽ tìm đến chúng ta."
Mộ Dung Tuyết lắc đầu, cố gắng muốn quét sạch suy nghĩ xấu nhất trong đầu. Sẽ không đâu, sư phụ lợi hại như vậy, sao có thể để người khác tổn thương mình chứ? Nàng chắc chắn sẽ trốn được.
Nhưng mà, nay nàng phải đối mặt không phải người khác, mà là Sở Nguyệt Đồng.......
Mộ Dung Tuyết sớm hiểu được, Tiếu Lăng Nhi đối với Sở Nguyệt Đồng không phải là tình cảm bình thường, mà là giống như nàng đối với Mạc Tử Ngôn vậy.
Sở môn chủ có thể vì lợi ích của bản thân, giống Mạc Tử Ngôn đối với chính mình mà cũng đối đãi với sư phụ như vậy không?
Càng nghĩ càng cảm thấy trái tim băng giá. Sắc mặt Mộ Dung Tuyết tái nhợt, tay chân lạnh lẽo. Thanh Bình thấy thế lập tức đỡ lấy nàng, hối hận chính mình lắm miệng nói lung tung.
"Tiểu Mộc, muội đừng suy nghĩ miên man! Ta mang muội đi lên nghỉ ngơi, Tiếu sư thúc nhất định sẽ an toàn trốn ra!"
Hắn mang Mộ Dung Tuyết lên lầu, đẩy ra một gian phòng phía đông, bên trong còn có một nam tử trẻ tuổi. So với Thanh Bình lớn tuổi hơn một ít.
Cảm xúc của Mộ Dung Tuyết thoáng ổn định, sắc mặt cũng đỡ hơn. Nàng đã từng gặp nam nhân này, là sư huynh của Thanh Bình. Thanh Bình thở dài nhẹ nhõm một hơi.
"Tiểu Mộc, đây là nhị sư huynh của ta, Tôn Vĩnh. Đại sư huynh Từ Lượng cũng cùng chúng ta trốn ra, bất quá hắn đi Liễu Xanh sơn trang tìm muội rồi. Xem ra là đã tốn công vô ích. Tối nay muội nghỉ ngơi ở chỗ này đi, chờ ngày mai đại sư huynh trở về, chúng ta mới quyết định."
"Sư phụ có nói với các huynh chúng ta phải chờ nàng ở chỗ nào không?"
"Sư thúc muốn chúng ta vào trong thành, nơi đó nhiều người dễ ẩn thân, ở trên sơn đạo rất dễ dàng bị phát hiện. Sau khi Tiếu sư thúc thoát thân, sẽ tới tửu lâu lớn nhất trong thành chờ gặp chúng ta."
Tôn Vĩnh nhớ tới cái gì, nói tiếp: "Ai, Tiểu Mộc, muội không phải biết người của Liễu Xanh sơn trang sao? Không bằng chúng ta đến Liễu Xanh sơn trang đi?"
Vừa nghe đến Liễu Xanh sơn trang, Mộ Dung Tuyết chợt đứng lên kích động hô: "Không, ta không đi!"
Hai người bị phản ứng kịch liệt của Mộ Dung Tuyết làm hoảng sợ. Tôn Vĩnh thật cẩn thận hỏi: "Tiểu Mộc, muội làm sao vậy?"
"Không, không có gì." Ý thức được phản ứng của mình quá lớn, Mộ Dung Tuyết mím môi ngồi xuống. Thanh Bình lo lắng nhìn nàng. "Tiểu Mộc, chẳng lẽ Liễu Xanh sơn trang cũng đã xảy ra chuyện? Hay là bọn họ khi dễ muội?"
"Không, không có, chính là vào đó thì không, không tiện cho lắm......"
Thanh Bình nhìn vẻ mặt Mộ Dung Tuyết bi thương tưởng Liễu Xanh sơn thực sự có người khi dễ nàng, một quyền đập lên bàn.
"Tiểu Mộc, muội đừng chịu đựng, có cái gì ủy khuất nói cho chúng ta biết, sao có thể để Liễu Xanh sơn trang khi dễ được!"
"Không có, thật sự không có, huynh không cần khẩn trương, Thanh Bình. Ta chỉ là, có người muốn tránh."
"Mốn tránh một người?" Thanh Bình càng thêm mê mang. "Tiểu Mộc, muội muốn trốn ai?"
"Thanh Bình, đừng hỏi được không?" Mộ Dung Tuyết hạ giọng dẫn theo khẩu khí cầu xin nói: "Ta mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi."
"Được rồi, chúng ta đi ra ngoài, muội nghỉ ngơi cho khỏe đi. Ta cùng các sư huynh sẽ ở phòng đối diện, có chuyện gì thì hãy lên tiếng." Hiểu được nàng không muốn nói, Thanh Bình thông cảm ngưng hẳn đề tài, cùng Tôn Vĩnh rời khỏi phòng, đóng cửa lại cẩn thận.
Hai người vừa đi, Mộ Dung Tuyết liền mệt mỏi nằm lên giường kéo chăn che kín mít.
Trong đêm nàng liền gặp ác mộng, mơ thấy Tiếu Lăng Nhi đầy người là máu rời từ vách núi đen xuống, mơ thấy Mạc Tử Ngôn bị ca ca ôm trong tay, trên mặt nàng đầy vẻ đau thương cùng ca ca càng chạy càng xa. Mộ Dung Tuyết há mồm gọi nàng, lại thấy bạch y của nàng bỗng nhiên nhiễm máu, máu kia nhuộm bạch y của Mạc Tử Ngôn thành gả y đỏ thẫm. Mà trong tay ca ca, là một thanh chủy thủ đầy máu......
"Không, đừng mà!" Mộ Dung Tuyết thét chói tai từ trong mộng tỉnh lại, quần áo sớm bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Nàng kinh hồn chưa định ngồi dậy nhìn bốn phía, xác định là đã rời khỏi Liễu Xanh sơn trang.
Mộng này là ý gì? Là ám chỉ sư phụ xảy ra chuyện, Mạc Tử Ngôn cũng sẽ chết sao?
Nàng ôm chặt hai chân cuộn mình thành một đoàn, trong mộng lại là cảm giác hai bàn tay trắng làm nàng sợ hãi cùng tuyệt vọng.
Tâm tình nặng nề khiến Mộ Dung Tuyết không thể đi vào giấc ngủ một lần nữa, cứ nằm co ro đến tận hừng đông.
- ------
Editor có lời muốn nói: à~ cũng không mấy liên quan, chỉ là mình mới biết lịch nghỉ tết, tận 28 ngày~~~ há há~~ ╰(≧ε≦╰)