Sắc mặt Mạc Tử Ngôn không có kém như tối qua, còn hơi hơi hồng nhuận nữa. Hô hấp đều đều, ngực vẫn còn phập phồng, Mộ Dung Tuyết đỡ giường đứng lên, xoa xoa đầu gối với bắp chân ê nhức, ánh mắt vẫn dán lên người Mạc Tử Ngôn. Một đêm qua đi, có phải chứng minh rằng Mạc Tử Ngôn đã an toàn không. Như vậy, là tốt rồi.
Ngoài phòng có tiếng đập cửa.
"Tiểu Mộc, ta đến đưa cơm cho ngươi đây."
Mộ Dung Tuyết mở cửa ra, nói cảm ơn, bưng khay thức ăn để lên bàn. Mạc Tử Ngôn còn chưa tỉnh, chỉ có thể đút cho nàng chút cháo.
Nàng bưng chén đến bên bàn nhỏ trên giường, thật cẩn thận nâng Mạc Tử Ngôn không có ý thức ngồi dậy, để nàng tựa vào trên người mình. Cánh tay trái vòng qua sau cổ đỡ nàng, tay phải duỗi thẳng cầm chén.
"Mộ Dung...... Tuyết......"
Bên tai bỗng nhiên vang lên giọng nói suy yếu của Mạc Tử Ngôn, tâm Mộ Dung Tuyết chợt nhảy dựng, thiếu chút nữa quăng cái chén đi. Quay đầu nhìn Mạc Tử Ngôn, thấy người nọ vẫn còn nhắm mắt, trong miệng nhẹ nhàng lẩm bẩm tên mình.
Là đang nằm mơ sao? Mộ Dung Tuyết điều chỉnh cảm xúc, đổi cầm chén sang tay trái, tay phải cầm muỗng múc một muỗng nhẹ thổi. Cảm giác không còn nóng lắm mới thật cẩn thận đưa tới miệng nàng, dùng sức nhẹ nhàng làm nàng há miệng để nuốt cháo.
Mạc Tử Ngôn nhu thuận lại dịu ngoan tựa vào trong lòng nàng, tiếp nhận từng muỗng từng muỗng cháo nàng đưa tới. Có lẽ đơn giản là bởi hôn mê, cho nên mới không một câu oán hận. Nhìn môi nàng dính cháo mà giống như được bôi mật trơn bóng, cổ họng còn theo theo bản năng nuốt ực một cái, Mộ Dung Tuyết bỗng cảm thấy thật yên bình. Thật giống như các nàng đã là vợ chồng sống chung với nhau nhiều năm, tương cứu trong lúc hoạn nạn, dắt tay cùng già.
Một chén cháo đút thực lâu, đến lúc chén trống không, Mộ Dung Tuyết lại quyến luyến không khí ôm ấp ấm áp như vậy. Nàng thả Mạc Tử Ngôn lại trên giường, đắp kỹ chăn, cầm bồn gỗ đi lấy nước để lau mặt cho Mạc Tử Ngôn.
Ngay khi nàng bước ra khỏi phòng, người trên giường rung động lông mi, giống như khó chịu nhíu chặt mày, nhiều lần cố gắng, sau đó chậm rãi mở mắt. Mạc Tử Ngôn mờ mịt nhìn bốn phía. Nơi này không phải Hồ Điệp cốc, cũng không phải trong nhà nhỏ của Mạc Nhược Ly, đây là đâu?
Phòng ở được ánh nắng bên ngoài chiếu sáng trưng, đầu còn có chút choáng váng, nàng có phải đã ngủ rất lâu không? Mới vừa rồi ở trong mộng, còn giống như nghe thấy tiếng của Mộ Dung Tuyết. Vết thương bên hông từng đợt phát đau, Mạc Tử Ngôn ôm bụng chống thân mình ngồi dậy, đánh giá nơi xa lạ này. Trong không khí có hương an thần tán (bột thuốc), trong phòng được thu xếp rất sạch sẽ, nhưng chủ nhân của phòng này không biết đi nơi nào.
Cúi đầu nhìn mình, quần áo dính máu trên người đã được thay, miệng vết thương được băng bó kỹ. Người cứu nàng là ai?
Mộ Dung Tuyết bưng nước ấm vào cửa liền thấy Mạc Tử Ngôn ngồi ở trên giường, chân phải vừa bước vào đã lập tức thu về, xoay mấy vòng lui ra ngoài dựa lên tường. Nàng đã tỉnh rồi?
Lúc ngủ Mạc Tử Ngôn là nhu nhược, nàng sẽ không nói cũng không có cảm giác, cho nên mình sẽ không sợ hãi cũng không khẩn trương. Nhưng khi tỉnh lại sẽ vẫn là kẻ đối xử với nàng thực tàn nhẫn kia. Mộ Dung Tuyết bỗng nhiên không biết, nên dùng dạng tâm tình gì đối mặt với Mạc Tử Ngôn sau khi tỉnh dậy nữa.
Điều chỉnh lại suy nghĩ, đơn giản không thèm nghĩ nữa. Mộ Dung Tuyết đặt bồn gỗ xuống nền đất rồi bỏ đi, đần độn bước đến chỗ mình hay luyện kiếm. Lúc ra ngoài không có mang theo kiếm, mà lại không muốn trở về đối mặt với Mạc Tử Ngôn, cho nên bây giờ nàng cũng không làm được gì, đành phải ngồi trên ghế đá ngẩn người.
Cái ót bị một viên đá đánh trúng, Mộ Dung Tuyết tưởng là Lữ Cẩm Hoài, quay đầu muốn trừng một cái, lại phát hiện là Tiếu Lăng Nhi.
"Tiểu Mộc, sao ở chỗ này một mình ngẩn người?"
Dáng vẻ Tiếu Lăng Nhi rõ ràng là tâm tình tốt lắm, cười dài ngồi xuống bên cạnh nàng.
"Làm sao vậy, có tâm sự?"
Mộ Dung Tuyết trái lương tâm lắc đầu: "Dạ không phải."
"Không phải? Khuôn mặt nhỏ nhắn đều nhăn thành cái dạng này, còn nói không có?" Lữ Cẩm Hoài không biết từ chỗ nào nhảy ra, trong tay còn cầm một cái thực hạp(*). "Nào nào nào, cho Tiểu Mộc nhìn xem hôm nay có cái thứ gì tốt?"
(*) đơn giản là hộp đồ ăn, như cái cà mên cổ đại, search «食盒» để hiểu rõ~
Lữ Cẩm Hoài giống như hiến vật quý để thực hạp lên bàn đá. Tầng trên là một vỉ bánh bao mừng thọ, bên dưới là một chén canh trường thọ. Mộ Dung Tuyết kinh ngạc hỏi: "Sư phụ, hôm nay là sinh nhật của người sao?"
Tiếu Lăng Nhi vươn tay chọt chọt trên đầu nàng. "Tiểu Mộc thật khờ, hôm nay là sinh nhật ngươi, chính ngươi cũng không nhớ hử?"
"Ha ha, sư phụ ngươi đã sớm có dự mưu cho ngươi một kinh hỉ, trước một ngày liền thúc giục ta đến trấn trên đặt bánh bao mừng thọ ở điếm (tiệm) nổi tiếng. Nhìn xem, hôm nay sáng sớm ta mới trở về, vẫn còn nóng hổi nè."
"Sư phụ......" Trong lòng ấm áp dào dạt, mũi Mộ Dung Tuyết ê ẩm, nước mắt liền rơi xuống. Từ sau khi nương qua đời, nàng đều cố quên hết mọi chuyện trong quá khứ, quên Ngự Kiếm sơn trang, quên tên của mình, chuyên tâm đi làm Tiểu Mộc. Chỉ là sợ nhớ tới sẽ càng thương tâm hơn. Còn tưởng rằng, từ nay về sau sẽ không còn có ai quan tâm nàng, không nghĩ tới, Tiếu Lăng Nhi lại ghi tạc trong lòng mọi chuyện có liên quan tới nàng.
Tiếu Lăng Nhi yêu thương vuốt mặt nàng, lau nước mắt cho nàng.
"Sao hả, cảm động đến vậy? Được rồi, đừng khóc, người khác thấy còn tưởng rằng ta khi dễ ngươi. Tới sinh nhật thì phải cực kỳ vui vẻ biết không? Lại đây, nếm thử bánh bao này ăn được không."
Mộ Dung Tuyết gật gật đầu, nhận bánh bao cắn một miếng, ngốc hồ hồ nói: "Ăn ngon lắm."
Lữ Cẩm Hoài phì một tiếng nở nụ cười: "Tiểu Mộc, ngươi hiện tại nhìn thật sự ngốc lắm. Chậc chậc, nhìn các ngươi thầy trò tình thâm, lòng ta thực chua đó."
Tiếu Lăng Nhi cười khẽ. "Ngươi không phải cũng có đồ đệ sao? Nếu ngươi ít uống hoa tửu(*) một ít, là có thể cho bọn họ một cái lễ sinh nhật vui vẻ."
(*): rượu ở lầu xanh [là uống bia ôm phải không nhỉ?~~ (≧∀≦)]
Bị người vạch trần, Lữ Cẩm Hoài xấu hổ gãi gãi mặt.
"Ờ... sinh nhật của bọn chúng đều đã qua. Thôi, lần sau ta sẽ nhớ kỹ."
Hắn lấy khăn tay bọc một cái vòng từ trong vạt áo ra: "Tiểu Mộc này, đây là lễ vật sư thúc tặng người, nhận lấy đi, cũng đừng để người ta đoạt mất! Đây chính là tiền một ngày hoa tửu đó."
Mộ Dung Tuyết xoay mặt nhìn Tiếu Lăng Nhi, thấy nàng gật đầu mới đưa tay nhận.
"Cám ơn sư thúc."
"Còn lễ vật của vi sư, hôm qua đã đưa đến hậu viện." Tiếu Lăng Nhi xoa lỗ tai Mộ Dung Tuyết, giảo hoạt chớp chớp mắt nhìn nàng: "Chắc vẫn còn sống chứ nhỉ."
Mộ Dung Tuyết hiểu được nàng nói là Mạc Tử Ngôn, quẫn bách đỏ mặt. Lữ Cẩm Hoài không rõ chuyện gì, tò mò hỏi: "Lăng Nhi, ngươi đưa cho Tiểu Mộc là cái gì thế, sống? Con thỏ, cá nhỏ, hay là vẹt?"
"Nói cho ngươi làm gì, thứ này, chỉ có thể để Tiểu Mộc xem."
"Keo kiệt!" Lữ Cẩm Hoài bất mãn xòe quạt, âm thầm cân nhắc ngày nào đó vụng trộm đi xem. Tiếu Lăng Nhi rốt cuộc là tặng cái gì mà có thể làm cho tiểu đầu gỗ này mặt đỏ thành quả hồng chứ.
"À, đúng rồi, quên nữa, cho ngươi này." Tiếu Lăng Nhi từ tay áo lấy ra hai chiếc khăn. Mộ Dung Tuyết liếc mắt một cái liền nhận ra, chính là đôi khăn nàng tự tay thêu.
"Sư phụ, đây là từ đâu có thế?"
"Là lúc băng bó cho cô nương kia thì thấy. Lí sư phụ để người bên y viện giặt sạch rồi mang qua cho ta. Jôm qua vội quá nên đã quên."
"Cô nương bị thương?" Ánh mắt Lữ Cẩm Hoài sáng lên, bắt đầu ồn ào: "Ta sao lại không biết, chuyện khi nào?! Cô nương kia xinh đẹp không?"
Tiếu Lăng Nhi không để ý tới hắn, để khăn kia lên bàn. Lữ Cẩm Hoài nhướn cổ qua nhìn.
"Khăn tay này là một đôi, phía trên còn có tên nè. Một cái là 'Tuyết', một cái là 'Vân', a, chẳng lẽ là tín vật đính ước?"
"Nhất định là vật rất quý trọng." Tiếu Lăng Nhi nhìn Mộ Dung Tuyết, ý vị thâm trường (ý tứ sâu xa) nói: "Bằng không sao cứ mang trên người."
Chữ 'Tuyết' trên khăn chắc là chỉ Mộ Dung Tuyết, còn chữ 'Vân', chẳng lẽ là nhũ danh của Mạc Tử Ngôn?
Mộ Dung Tuyết ngơ ngác nhìn chằm chằm hai chiếc khăn. Thì ra nàng đi sơn cốc tìm mình, thì ra mấy thứ này nàng còn giữ. Vậy mình có thể lý giải là vì, trong lòng Mạc Tử Ngôn có vị trí của mình không?
"Tiếu sư thúc!"
Ba người quay đầu lại, là Thanh Bình. Hắn vội vã chạy qua bên này: "Tiếu sư thúc, môn chủ sai ta tới tìm người, có khách nhân đến đây!"
"Khách nhân là ai?"
"Là trang chủ Liễu Xanh sơn trang Tả Chấn Thiên, hình như là có chuyện quan trọng muốn nói cùng môn chủ. Hôm nay hắn đến còn mang theo vật gì đó nữa, môn chủ muốn sư thúc đi qua phân biệt một chút, rốt cuộc có phải thuộc Quỷ Quái Môn hay không."
"Biết rồi, ta đi qua liền." Tiếu Lăng Nhi đứng lên. Đã nhiều ngày Quỷ Quái Môn thật đúng là náo nhiệt, không biết lần này lại là bởi vì chuyện gì.
Tả Chấn Thiên? Là Tả thúc thúc đến đây? Mộ Dung Tuyết vui sướng nắm tay Tiếu Lăng Nhi, nhỏ giọng khẩn cầu: "Sư phụ, ta...... ta có thể gặp hắn không?"
Tiếu Lăng Nhi gật đầu: "Chờ hắn nghị sự với môn chủ xong thì ngươi đến đó đi."
"Đa tạ sư phụ."
Đợi Tiếu Lăng Nhi đi xa, mặt Lữ Cẩm Hoài lập tức xụ xuống, vung cây quạt lên đánh vào đầu Thanh Bình một cái. Thanh Bình ai u một tiếng ủy khuất che đầu.
"Sư phụ, sao ngài lại đánh ta!"
"Ngươi cũng biết ta là sư phụ của ngươi, thấy sư thúc ngươi, liền không nhìn thấy ta sao?"
Thanh Bình lập tức hiểu ra: "Thực xin lỗi sư phụ, ta, ta, ta vừa rồi gấp quá quên mất......"
"Hừ, gấp quá nên quên?" Lữ Cẩm Hoài hừ hừ trừng hắn, chẳng lẽ mình một chút tôn nghiêm của sư phụ cũng không có sao? Tuy nói Tiếu Lăng Nhi chỉ có một đồ đệ, nhưng người ta vừa nghe lời lại nhu thuận, còn hiểu cấp bậc lễ nghĩa, nhìn lại của mình, một đứa so với một đứa còn đáng giận hơn!
"Đúng rồi, cái tên Khâu Sơ Hiền kia có phải đã trở lại không?" . truyện kiếm hiệp hay
"Sư phụ là nói tới nam nhân có sẹo trên mặt sao? Sáng nay ta còn thấy hắn, đang tỷ thí với một đồ đệ của Ngô sư thúc, một người rất kỳ quái a."
"Thật sự là không biết liêm sỉ, lại đi khi dễ tiểu bối. Hắn không còn chuyện gì đứng đắn để làm sao?" Lữ Cẩm Hoài khinh bỉ phỉ nhổ, tâm tình lại tụt dốc mấy độ. Chỉ cần hắn ở đây, Quỷ Quái Môn sẽ không an bình, nếu không phải môn chủ võ công cao hơn hắn, chỉ sợ sớm làm nơi này náo loạn. Thật sự là Tang Môn tinh (chòm sao gây họa)!
Nếu Lăng Nhi đã đi rồi, hắn ở chỗ này cũng không có chuyện gì làm, không bằng đến tiền thính góp vui một chút. Chủ ý đã quyết định, Lữ Cẩm Hoài vỗ vỗ đầu Thanh Bình.
"Vi sư còn có chút chuyện, đi trước. Thanh Bình, hôm nay là sinh nhật Tiểu Mộc, ngươi bồi nàng thật tốt đó, cũng không cho phép khi dễ nàng biết không?"
Thanh Bình bị một câu đột ngột của hắn làm sợ hãi, đỏ mặt gật gật đầu: "Dạ, sư phụ."
Lữ Cẩm Hoài gật gật đầu, vừa lòng khoát tay bước đi. Mộ Dung Tuyết cầm hai chiếc khăn trên bàn thật cẩn thận cất vào vạt áo, âm thầm đoán, Tả thúc thúc là một mình đến sao? Ca ca hồi lâu không có tin tức, hắn có thể biết ca ca ở đâu không? Biết chừng đâu hai người đã gặp nhau rồi.
"Tiểu, Tiểu Mộc." Thanh Bình thấy Mộ Dung Tuyết không quan tâm mình, liền mở miệng kêu nàng. Mộ Dung Tuyết ngẩng đầu hỏi lại: "Làm sao vậy?"
Không biết sao, ngày thường vẫn tốt khỏe bấy giờ lại nhăn nhó đứng đó, túm ống tay áo ngập ngừng hồi lâu nói không ra lời. Mộ Dung Tuyết kinh ngạc nhìn mặt hắn đỏ bừng.
"Thanh Bình, huynh không thoải mái hở?"
"Không phải không phải." Thanh Bình sốt ruột giải thích, rốt cuộc lôi cái vật giấu trong tay áo ra, là một dây đá nhiều màu dùng dây hồng kết lại. "Tiểu Mộc, hôm nay là sinh nhật muội, ta cũng không biết muội thích cái gì, liền mua cái này tặng muội......" Hắn vươn hai tay đưa dây đá tới trước mặt Mộ Dung Tuyết, không yên hỏi: "Muội, muội thích không?"
Mộ Dung Tuyết sửng sốt một chút, lập tức tiếp nhận: "Cám ơn huynh, Thanh Bình. Rất đẹp."
Thanh Bình nhẹ nhàng thở ra, nàng nhận rồi, thì phải là rất thích đi? Xem ra ánh mắt Thanh Ngũ cũng không tệ lắm. Nữ hài tử đều thích mấy thứ xinh đẹp mà.
"Muội thích là tốt rồi, lúc ta mua còn sợ muội không cần, lo lắng thật lâu."
"Sao có thể, đây là tâm ý của huynh, ta sao lại không cần."
Không khí trở nên vi diệu hẳn lên, hai người cũng không nói chuyện. Mộ Dung Tuyết chờ Thanh Bình mở miệng, Thanh Bình lại không biết nên nói cái gì. Suy nghĩ nửa ngày, hắn ngồi xuống bên cạnh Mộ Dung Tuyết, gãi gãi mặt đang chuẩn bị mở miệng, chợt nghe thấy tiếng nói trầm thấp của Khâu Sơ Hiền đột ngột vang lên: "U, đây không phải tiểu nha đầu đêm qua sao?"
- --
"Tiểu Mộc, thuốc nấu xong rồi này!"
Người của y viện bưng thuốc vào phòng, nhìn tới nhìn lui không thấy người, lại thấy Mạc Tử Ngôn ngồi ở trên giường vẻ mặt nghi hoặc nhìn chằm chằm mình, hưng phấn nói: "Cô nương, ngươi tỉnh rồi? Tối hôm qua ngủ ngon không? Sư phụ sai ta đưa thuốc đến, ngươi đã tỉnh thì mau uống đi!"
"Ngươi là ai? Ta bây giờ đang ở đâu?"
"Là Quỷ Quái Môn, yên tâm đi, an toàn lắm. Ta là đệ tử Quỷ Quái Môn, gọi ta Thanh Thanh là được. Gian phòng này là của Tiểu Mộc, ở trong này đều là nữ đệ tử, quần áo của ngươi cũng là các nàng thay."
"Tiểu Mộc là ai?"
"Nàng là đồ đệ của Tiếu Lăng Nhi sư thúc, phụ trách chăm sóc ngươi. Thôi, uống thuốc nhanh đi, như vậy mới mau khỏe."
Mạc Tử Ngôn chần chờ vươn tay, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, vội vàng lần tìm vạt áo của mình. Không có, sắc mặt nàng ngưng trọng hẳn lên, lại xốc chăn đệm trên giường lên. Không có, chỗ nào cũng không có!
"Ngươi đang tìm cái gì?"
Mạc Tử Ngôn khẩn trương bắt lấy tay nàng: "Trên người ta có hai chiếc khăn tay ngươi có thấy qua không? Trên đó có thêu cá chép cẩm, góc dưới còn có chữ!" Đó là vật quan trọng nhất với nàng, là thứ duy nhất mà Mộ Dung Tuyết để lại, nàng không thể đánh mất!
"Khăn gì a?" Thanh Thanh nghĩ nghĩ, mê mang lắc đầu. "Ta hình như chưa thấy qua vật như vậy." Đang muốn nói nàng chờ Tiểu Mộc trở về hỏi một chút thử, Mạc Tử Ngôn cũng đã xốc chăn xuống giường, giầy đều chưa mang đã đi ra ngoài.Nàng vội vàng cản lại.
"Ai da cô nương, ngươi muốn đi đâu hả! Trên người ngươi còn có vết thương đó!"
Mạc Tử Ngôn không thèm để ý tới, lảo đảo chạy ra khỏi phòng, mắt không ngừng tìm kiếm trên mặt đất. Thanh Thanh thở dài một hơi, cũng mau chóng đuổi theo.