Tả Chấn Thiên thở dài một hơi, kéo Mộ Dung Vũ tới nơi vắng vẻ để tránh ánh mắt mọi người. "Ta và phụ thân ngươi tình như thủ túc, Ngự Kiếm sơn trang gặp tai ương ngập đầu, ta cũng rất đau lòng. Nhưng hiện tại hung thủ chưa tra ra, nếu ngươi để lộ thân phận, để người ta biết ngươi là người Mộ Dung gia, bọn họ tất sẽ giết người diệt khẩu. Ngươi thân là thiếu trang chủ, nên vì sơn trang lấy lại công đạo, nhưng không thể hành động theo cảm tính!"
"Thúc thúc, những điều thúc nói ta đều biết, nhưng thấy bọn chúng lấy danh hào sơn trang ra để lừa gạt chuộc lợi, ta liền hận không thể giết hết chúng." Giọng Mộ Dung Vũ đã phát run. "Hiện tại sơn trang chỉ còn lại có một mình ta, cha mẹ cùng muội muội đều đã về nơi cửu tuyền, bảo ta sao có thể bình tĩnh được......"
Tả Chấn Thiên nhìn hắn cố nén lệ, có chút không đành lòng, xoa xoa cổ hắn để hắn dựa lên vai mình. "Muốn khóc liền khóc đi, thúc thúc sẽ không cười ngươi. Nhưng qua hôm nay, phải nén tất cả nước mắt vào trong, vì những đệ tử chết oan của sơn trang lấy lại công đạo!"
Mộ Dung Vũ chà lau nước mắt. "Thúc thúc, ta không khóc. Người của Mộ Dung gia tuyệt đối sẽ không yếu đuối, kẻ hại Mộ Dung gia ta nhất định sẽ cho hắn chết không có chỗ chôn!"
Hắn ngẩng đầu, tựa hồ là nhớ tới cái gì, từ vạt áo lấy ra mấy cái ngân châm, đầu châm đã đổi tím, quanh thân còn có khắc hoa văn tinh xảo. "Thúc thúc, ta phát hiện mấy độc châm này ở trong sơn trang, thúc thúc có biết nó xuất từ nơi nào không?"
Tả Chấn Thiên nhìn kỹ chúng: "Ta chưa từng thấy qua ám khí như vầy, tìm người của Đường môn đến xem thử, hẳn là có thể tra ra. Vũ Nhi, có chút chuyện ta phải nói cho ngươi, ngày đó biết được sơn trang gặp họa, ta nghĩ rằng cha ngươi sẽ đến tìm ta, đợi mấy ngày lại không thấy động tĩnh gì, cho nên liền tự mình đến Vịnh Châu tìm hắn, thuận tiện tìm hiểu tin tức. Ta nghe người ta nói, trước đó vài ngày Lục Vương gia đã từng đến Ngự Kiếm sơn trang, muốn cha ngươi rèn cho hắn một thanh bảo kiếm, không biết có cùng việc sơn sang gặp họa có quan hệ gì không. Ngày sơn trang bị hủy, có người thấy một tiểu đội nhân mã từ Ngự Kiếm sơn trang rời đi. Theo hắn miêu tả tướng mạo của họ, người đi đầu tựa hồ chính là cha ngươi."
Mộ Dung Vũ trước mắt sáng ngời: "Thúc là nói cha ta chưa chết? Bọn họ đã thoát được?"
"Nếu những người đó nói thật, hẳn là như vậy. Nhưng cha ngươi chưa có tới tìm ta, cũng không có quay lại tìm ngươi, điều này thật kỳ lạ." Tả Chấn Thiên nhíu mày. "Nếu chưa bị ám sát, chính là bị nhốt ở nơi nào đó. Vũ Nhi, đáp ứng thúc thúc, nếu là cha ngươi có thể may mắn thoát khỏi kiếp nạn, ngươi nhất định phải tỉnh táo, tìm ra thủ phạm, thay ngươi cha đoạt lại những bảo kiếm bị mất tích của Mộ Dung gia, trọng chấn (gầy dựng lại) Ngự Kiếm sơn trang. Ta sẽ giúp ngươi."
Ánh mắt Mộ Dung Vũ trở nên kiên nghị, biểu lộ hận ý: "Ta đã biết."
- --
"Nương, hôm nay thấy thế nào?"
Mộ Dung Tuyết ôm cánh tay Triệu Uyển Như, thân thiết nhìn nàng. Triệu Uyển Như cũng nắm tay nàng, mỉm cười gật gật đầu, ý bảo với Mộ Dung Tuyết rằng mình tốt lắm. Ba ngày, ngắn ngủi nhưng cũng thật lâu, mỗi ngày chờ đợi, nàng biết, đợi đến một khắc kia là có ý nghĩa gì. Cường chống đến hôm nay đã là không dễ, nàng như chôn vùi trong dòng chảy thời gian chậm chạp nhàm chán, nhưng là vì nàng, nàng vẫn tiếp tục nhẫn nại.
Nhìn nụ cười nhẹ nhõm của Triệu Uyển Như, lòng Mộ Dung Tuyết căng thẳng, không khỏi nhìn thoáng qua Mạc Tử Ngôn đứng bên người Giản Khuynh Mặc. Ngày ấy nàng thay mình đỡ phi tiêu độc, đến bây giờ cũng chưa từng hỏi qua thương thế của nàng thế nào. Thứ nhất vì lo cho mẫu thân nên không quan tâm nàng, thứ hai cũng là vì oán nàng chưa bao giờ nói cho mình nương còn bị thương đôi mắt. Không để ý đến cảm xúc đang xáo trộn nơi lồng ngực, ném tất cả chúng vào một góc, cái gì cũng không nghĩ.
Hôm nay chỉ cần tháo băng vải xuống là nương có thể nhìn thấy tất cả, nhưng Mộ Dung Tuyết vẫn không thể thoải mái. Vì nàng mất đi giọng nói, cũng vì nụ cười thoải mái kia, như là hiểu rõ sau việc này liền được giải thoát. Nương vẫn đều chờ đến ngày hôm nay, cái loại tâm tình cấp bách mong chờ này ngay cả nàng đều cảm giác được, nhưng rốt cuộc là vì cái gì?
"Triệu phu nhân, ta sẽ tháo băng xuống." Tiếng nói của Giản Khuynh Mặc vang lên, thông báo việc nàng sẽ làm tiếp, Triệu Uyển Như gật gật đầu, cầm tay Mộ Dung Tuyết.
Giản Khuynh Mặc vươn hai tay vòng qua sau đầu nàng nhưng dừng lại. Không biết là bởi vì sao, hôm nay luôn cảm thấy bất an, cứ cảm thấy sẽ phát sinh sự tình gì đó. Theo như lời Mạc Tử Ngôn, ngày đó người bắt Triệu Uyển Như đi là người Ngũ Độc Giáo. Nếu hắn tới để giết người, trực tiếp xuống tay là được, vì sao còn dẫn nàng đến Ngự Kiếm sơn trang rồi mới bắt nàng ăn độc dược? Có phải muốn nàng gặp người nào không? Nhưng Triệu Uyển Như lại nói nàng không biết đã xảy ra chuyện gì, tỉnh lại chỉ thấy Mạc Tử Ngôn ôm mình. Nàng đây là đang cố kỵ cái gì? Việc này nghĩ như thế nào đều không có đơn giản như vậy......
"Sư phụ, người làm sao vậy?"
Lâm Tư Sở thấy nàng nửa ngày không có động tĩnh, nghi hoặc lên tiếng hỏi.
Giản Khuynh Mặc phục hồi lại tinh thần, chần chờ một chút, bắt đầu tháo băng xuống.
"Triệu phu nhân, có thể mở mắt."
Tại lúc mọi người nhìn mình chăm chú, Triệu Uyển Như chậm rãi mở mắt. Ánh sáng phía sau theo mí mắt ập vào, trước mắt tối đen phút chốc được một mảng trắng xóa thay thế. Đưa tay che bớt luồng sáng chói, nàng nháy mắt cố gắng để thích ứng ánh sáng đã rời mình bấy lâu.
Thế giới hỗn độn dần rõ ràng, bóng dáng mơ hồ kia rốt cuộc đã thấy được, rành mạch hiện ra trước mắt. Nàng ngẩng đầu, đối diện với tầm mắt Giản Khuynh Mặc. Mặc trường bào lục sắc, khuôn mặt thanh lãnh (thanh khiết, lạnh lùng), nàng biết người đứng trước mặt chính là sư phụ Mạc Tử Ngôn.
"Nương, thấy rõ hết sao?" Trong giọng Mộ Dung Tuyết lộ ra khẩn trương, nhìn chăm chú Triệu Uyển Như.
Triệu Uyển Như quay mặt nhìn nàng, ngực tê rần, thẳng đến hôm nay thấy rõ lại, mới phát giác nữ nhi gầy yếu đâu chỉ một chút. Thân mình đơn bạc bên dưới y bào, trên mặt lại là vẻ lo lắng cùng tiều tụy.
Nàng vươn tay vuốt ve gương mặt Mộ Dung Tuyết, mấp máy môi muốn nói, mới nhớ lại chính mình sớm mất giọng, chỉ có thể không ngừng gật đầu, nói cho Mộ Dung Tuyết chính mình không có việc gì.
"Nương......" Cái mũi Mộ Dung Tuyết đau xót, hốc mắt liền đỏ. "Nương có thể thấy, có thể nhìn thấy rồi, thật tốt quá..."
Nàng vùi mặt vào cần cổ Triệu Uyển Như, nước mắt khắc chế không được chảy ra, làm ướt cả một mảng áo. Nàng cỡ nào hy vong có thể lần nữa nghe nương gọi mình một tiếng 'Tuyết Nhi'!
Giản Khuynh Mặc than nhẹ một tiếng, xoay người muốn nói với Mạc Tử Ngôn và Lâm Tư Sở rời đi trước để dành không gian riêng tư cho mẫu tử họ, tay áo lại bị người ta bắt lấy. Nàng nghi hoặc quay đầu, là Triệu Uyển Như.
"Triệu phu nhân còn có chuyện gì sao?"
Triệu Uyển Như gật gật đầu, ánh mắt xẹt qua Giản Khuynh Mặc rồi nhìn bạch y nữ tử đứng cạnh cửa trầm mặc không nói nãy giờ. Là nàng, chính là nàng, tuy rằng chưa bao giờ gặp qua, nhưng theo đường nét mặt mày cùng khí chất trên người nàng phát ra liền xác định người nàng muốn gặp chính là người này.
"Nương......" Mộ Dung Tuyết chú ý tới tầm mắt Triệu Uyển Như, kinh ngạc cũng nhìn lại Mạc Tử Ngôn, nương đang nghĩ cái gì?
Lâm Tư Sở cầm giấy bút đưa tới trước mặt Triệu Uyển Như. Nàng đề bút viết xuống vài chữ lên giấy, chờ buông bút xuống, ngay cả cánh tay đều đã run nhè nhẹ, tựa hồ là đang cố gắng khắc chế cảm xúc của mình.
'Ta muốn nói riêng cùng Tử Ngôn mấy câu.'
Giản Khuynh Mặc nhìn chữ viết trên giấy có chút ngạc nhiên, nhưng cũng không hỏi nhiều. "Nếu như vậy, chúng ta trước hết đi ra ngoài. Tử Ngôn, ngươi lưu lại cùng Triệu phu nhân đi, nàng có chút chuyện muốn nói cùng ngươi."
Mạc Tử Ngôn gật đầu đáp ứng, âm thầm kỳ lạ. Triệu Uyển Như vừa mới khôi phục thị lực, không cần Mộ Dung Tuyết ở lại cùng mà muốn gặp riêng mình, nàng đã biết cái sao?
Mang theo nghi hoặc đi đến bên giường, đối diện với ánh mắt cảnh giác của Mộ Dung Tuyết.
Nàng biết Mộ Dung Tuyết suy nghĩ cái gì, chua chát cười. "Ngươi yên tâm, ta sẽ không làm gì nương ngươi đâu."
Mộ Dung Tuyết đứng lên, từ ánh mắt nàng nhìn thấy ảnh ngược của mình. Siết chặt góc áo, nàng giật giật môi muốn nói cái gì, đến cuối cùng vẫn là buông tha cho, quay đầu nhìn thoáng qua Triệu Uyển Như, liền lướt qua người Mạc Tử Ngôn rời khỏi.
Cửa được nhẹ nhàng đóng lại, Mạc Tử Ngôn có chút hoảng hốt, ổn định lại tinh thần, nhẹ nhàng hỏi. "Triệu phu nhân có việc muốn nói với ta sao?"
Trên mặt Triệu Uyển Như mang theo ý cười, vươn tay cầm tay nàng, Mạc Tử Ngôn kinh ngạc cảm giác được sự lạnh lẽo từ đôi tay ấy.
"Phu nhân, người không thoải mái?"
Triệu Uyển Như lắc đầu, lôi kéo nàng ngồi vào bên cạnh mình, trong mắt chan chứa đau lòng cùng quyến luyến, còn có sự đau thương bị che dấu. Mạc Tử Ngôn không hiểu vì sao nàng lại nhìn mình như vậy, cảm thấy áp lực. "Phu nhân, người suy nghĩ cái gì?"
Đôi tay lạnh lẽo của nàng sờ hai má Mạc Tử Ngôn, ôn nhu, cẩn thận, giống như Mạc Tử Ngôn là cẩm ngọc mỏng manh, hơi dùng sức một chút sẽ bị thương tổn. Ngón tay xẹt qua lông mi của nàng, mí mắt của nàng, mũi của nàng, môi cùng cằm của nàng, giống như lúc mình khi vẫn còn mù tò mò bộ dáng của nàng mà tinh tế tìm tòi, chỉ là hôm nay tâm tình càng thêm phức tạp.
Vuốt ve một hồi, hốc mắt dần dần đỏ, có nước mắt theo khóe mắt không tiếng động chảy xuống. Triệu Uyển Như chảy nước mắt, nhưng khóe miệng vẫn cong cong, nàng dặn lòng phải cố cười vui vẻ, không cần để nàng lo lắng, cho nên từ đầu tới cuối vẫn đều duy trì ý cười dịu dàng.
Nụ cười kia cất giấu thiên ngôn vạn ngữ, cất giấu đau lòng cùng thống khổ không thể nào tiêu trừ, Mạc Tử Ngôn nhận thấy ngón tay nàng bắt đầu run rẩy, ngay cả sắc mặt đều bắt đầu trắng bệch. Nàng kinh hãi nắm tay Triệu Uyển Như. "Phu nhân rõ ràng không vui, vì sao lại miễn cưỡng chính mình?"
Triệu Uyển Như vẫn cười như trước, đôi môi trắng bệch nhẹ nhàng mấp máy, không tiếng động nói gì đó. Mạc Tử Ngôn chăm chú nhìn môi nàng, cố gắng hiểu những điều nàng muốn nói, lại thấy từ đôi môi đó phun ra một đống chất lỏng màu đỏ làm ướt cả một mảng áo choàng trắng.
"Triệu phu nhân!" Nàng kinh ngạc nhìn khóe miệng Triệu Uyển Như còn đọng máu, khuôn mặt không còn chút huyết sắc vẫn duy trì ý cười, hai mắt dần dần tan rã gắt gao nhìn Mạc Tử Ngôn, giống như muốn dùng chút khí lực cuối cùng khắc sâu từng chút bóng dáng của nàng.
Ngoài cửa nghe được tiếng kinh hô của Mạc Tử Ngôn, ba người nhanh chóng đẩy cửa chạy vào. Mộ Dung Tuyết nhìn thấy Triệu Uyển Như trước ngực đẫm máu nằm trong lòng Mạc Tử Ngôn, chỉ cảm thấy thiên địa trước mắt quay cuồng.
Lâm Tư Sở khiếp sợ kêu lên. "Trời ạ, tại sao có thể như vậy?"
"Nương!" Mộ Dung Tuyết thê lương hét lên một tiếng, đẩy Mạc Tử Ngôn ra ôm chặt lấy Triệu Uyển Như, bi thống hô, tiếng khóc mang theo sự tuyệt vọng cùng bất lực. "Nương, nương, nương làm sao vậy, nương đừng làm con sợ!"
Giản Khuynh Mặc nhanh chóng vạch vạt áo của nàng ra, sắc mặt nháy mắt ngưng trọng, trầm giọng nói: "Chỗ ngực của nàng có một vết thương lớn do kim châm gây nên, hẳn là xuyên qua tim, từ lúc bị tập kích đã nên chết, lại cường chống đến hôm nay." Vết thương này thập phần bí ẩn, ngay cả nàng đều không có phát hiện, xuyên thủng trái tim, người làm nàng bị thương, cỡ nào ngoan độc!
"Van cầu ngươi, ta van cầu ngươi hãy cứu nàng, cứu nương của ta!" Mộ Dung Tuyết sợ hãi lôi kéo ống tay áo Giản Khuynh Mặc, nước mắt rơi không ngừng. "Ngươi là đại phu, ngươi nhất định có thể chữa khỏi cho nàng. Ta van cầu ngươi, ngươi muốn ta làm cái gì cũng được!"
"Vết thương này, dù là ai cũng không trị được." Nàng cũng không đành lòng nhìn Triệu Uyển Như đang hấp hối ở kia. Ngày ấy phát sinh chuyện gì đến cuối cùng cũng không chịu nói, ngươi rốt cuộc có ẩn tình gì khó nói?
Mộ Dung Tuyết suy sụp quỳ trên mặt đất, Triệu Uyển Như cố hết sức nâng tay cầm tay nàng, nhẹ nhàng lắc đầu, không tiếng động nói gì đó. Mộ Dung Tuyết lau nước mắt muốn nhìn rõ khẩu hình của nàng, nhưng cái gì cũng nghe không được. Nàng bất lực khóc thút thít: "Nương, nương muốn đi sao? Không phải nương đã nói sẽ không bỏ con lại sao? Sao gạt con, vì sao lại gạt con! Nương, nương đừng đi, con chỉ còn lại nương, con chỉ còn lại mình nương thôi......"
Toàn thân đã dần mất đi độ ấm, Triệu Uyển Như nhìn Mạc Tử Ngôn cùng Mộ Dung Tuyết một lần cuối cùng, im lặng nhắm mắt lại. Nàng chờ đợi ngày này lâu lắm rồi, tất cả khí lực cũng hao hết, cũng không còn tinh lực để thực hiện hứa hẹn với Mộ Dung Tuyết.
Mạc Tử Ngôn run run mở bàn tay mình ra, trên đó vẫn còn dính máu của Triệu Uyển Như. Chuyện phát sinh quá mức đột ngột, làm tinh thần nàng choáng váng vẫn chưa kịp phục hồi.
Nàng đột nhiên hiểu được, Triệu Uyển Như đã sớm biết, cũng luôn luôn chờ một ngày này! Nhưng là vì lý do gì? Vì sao vậy? Rốt cuộc là nàng muốn nói với mình cái gì?
Giản Khuynh Mặc nhắm hai mắt nhẹ giọng thán, xoay người rời đi, sinh ly tử biệt này nàng đã chứng kiến nhiều lắm, cũng thành chết lặng. Nhưng đối với Triệu Uyển Như, nàng đã có một chút thưởng thức, không nghĩ tới vẫn phải chết.
"Sư phụ......" Lâm Tư Sở nhìn Mộ Dung Tuyết đang thống khổ khó chịu cực, thấy Giản Khuynh Mặc rời đi, cũng theo sau cước bộ của nàng tránh đi bầu không khí bí bách này.
Trong phòng chỉ còn lại có Mạc Tử Ngôn và Mộ Dung Tuyết. Một người đứng, một người quỳ, một kẻ trầm mặc, kẻ kia khóc nấc.
"Tại sao... tại sao vậy..." Mộ Dung Tuyết nhẹ nhàng hỏi, bi ai ngẩng đầu nhìn Mạc Tử Ngôn. "Ngươi đã nói ngươi sẽ hảo hảo chiếu cố nàng. Ngươi đã nói ngươi sẽ hảo hảo chiếu cố nàng rồi mà, vì sao nàng lại biến thành như vậy! Ngươi nói a!"
Chua xót cùng đau lòng lan tràn, nhưng Mạc Tử Ngôn không biết mở miệng như thế nào. Nước mắt trên mặt Mộ Dung Tuyết làm tâm nàng đau đớn, muốn vươn tay giúp nàng ấy lau, nhưng đầu ngón tay giật giật, cuối cùng vẫn không có dũng khí đi làm.
Mộ Dung Tuyết lảo đảo đứng dậy, ánh mắt tan rã hòa lẫn tuyệt vọng cùng thống khổ, nàng bỗng nhiên khẽ nở nụ cười, vươn tay túm vạt áo Mạc Tử Ngôn: "Kỳ thật ngươi vẫn muốn nương của ta chết có phải hay không? Nếu không phải bởi vì nương của ta, nương của ngươi sẽ không phải cô độc sống hết quãng đời còn lại, nếu không phải bởi vì nương của ta, cha sẽ không vứt bỏ các ngươi! Ngươi vẫn luôn hận nàng, vẫn luôn hận ta! Vậy mà ta còn đi tin tưởng ngươi...... Ta còn ngây ngốc tin tưởng ngươi sẽ chữa khỏi cho nàng! Hiện tại nàng đã chết, như ngươi mong muốn, có phải kế tiếp sẽ đến phiên ta hay không?"
"Mộ Dung Tuyết......" Mạc Tử Ngôn xiết chặt nắm tay, tùy ý Mộ Dung Tuyết cầm vạt áo mình bi phẫn gầm nhẹ. Nàng muốn nói với nàng ấy, nàng chưa từng hận Triệu Uyển Như, cũng chưa bao giờ muốn bà ấy chết! Nhưng giờ nói thì có ích gì? Nàng ấy sẽ không tin, nàng chưa từng tổn thương Triệu Uyển Như, nhưng đã thương tổn nàng ấy thật sâu!
- ----
(*):殇情, chữ 殇 có hai nghĩa là xấu hổ hoặc chết non; 情: chữ này là 'tình'. Editor chẳng biết dịch theo nghĩa nào cả. Các bạn góp ý chút nha~
- ------
Editor có lời muốn nói: Ôi chao~ Đau lòng quá~~