• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Sunie

"Kế tiếp là hoa khôi năm nay của chúng ta, sau này là người đứng đầu bảng của Hồng Lâu —— Anh Cơ cô nương. Đêm đầu tiên của Anh Cơ cô nương sẽ thuộc về tay ai nhỉ?"

"Ta!"

"Ta!"

"Ta!"

"..."

Người ở phía dưới sôi nổi kêu lên, từ 50 vạn lượng liên tục đấu giá đến 230 vạn lượng, âm thanh đấu giá vẫn liên tục vang lên, cho đến khi người ở căn phòng phía bắc lầu hai hô một tiếng: "500 vạn lượng!" Thanh âm vang khắp toàn bộ đại sảnh, tình cảnh đấu giá kịch liệt trước đó yên tĩnh hơn rất nhiều.

Quả hạch đào cứng trong tay Phạm Vệ Lăng theo tiếng vỡ ra, đôi mắt đẹp nhìn chằm chằm quả hạch đào bị vỡ nát trong tay, trong ánh mắt lại có một chút sát khí.

"Tứ ca, tay huynh không đau à? Quả hạch đào cứng này mà huynh cũng có thể bóp nát!" Phạm Vệ Ninh kinh ngạc chỉ vào quả hạch đào vỡ trong tay hắn.

Phạm Vệ Lăng lập tức che đậy sát khí, ném quả hạch đào trong tay xuống bên cạnh bàn, phất tay nói: "Đau chết ta!"

Đấu giá đêm đầu tiên của Hồng Trần giá cũng là 500 vạn lượng, Thẩm Uyển có thể có cái giá này, tú bà cười đến mức không khép miệng được, nhìn lướt qua những người ở dưới đài, các khuôn mặt đều lộ vẻ khó xử, xem ra không ai có thể đưa ra giá cao hơn, 500 vạn lượng đã là giá cao nhất rồi.

"Nếu không có giá cao hơn, vậy vị công tử này..."



"800 vạn lượng!"

Tú bà vẫn chưa nói hết lời, đã nghe thấy phía sau bình phong ở phía nam lầu hai truyền đến một thanh âm trầm thấp giàu từ tính, mang theo vài phần lười biếng.

"Tứ ca, huynh điên... Ô..." Phạm Vệ Ninh vừa mới mở miệng ra đã bị Phạm Vệ Lăng nhét quả hạch đào cứng vào.

Tú bà trợn tròn hai mắt, nhìn phía nam lầu hai, kích động nói: "Vị công tử này ra giá 800 vạn lượng, còn có..."

"Một ngàn vạn lượng!" Phía sau bình phong ở phía bắc bỗng nhiên truyền đến một thanh âm hào sảng, dường như nhất định phải có được.

Thẩm Uyển đứng ở trên đài, giống như tất cả âm thanh đều từ một nơi rất xa truyền đến, người là dao còn ta là cá, hóa ra lại bất lực như vậy.

(*) Người là dao còn ta là cá: ẩn dụ rằng quyền lực sự sống và cái chết trong tay người khác, và bản thân mình trong tư thế bị .

Phạm Vệ Lăng cau mày, sâu kín nói một câu: "Hai ngàn vạn lượng." Thanh âm không lớn, lại khiến cho tất cả mọi người kinh ngạc, trên khuôn mặt vuông cương nghị của người ngồi phía sau bình phong ở phía bắc tràn đầy vẻ giận dữ, một chân hắn đá văng người tùy tùng bên cạnh ra, nghênh ngang từ hành lang phía bắc một đường đi đến phía nam. Nhưng khi hắn nhìn thấy cái ghế được làm từ gỗ tử đàn, cùng với cái ghế gỗ là lệnh bài màu vàng luôn ở bên hông người kia, vẻ kiêu ngạo phách lối trước đó tức khắc biến mất.

"Tại hạ là con trai của Công Tôn hầu Công Tôn Kỳ Lương bái kiến Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử." Hắn quỳ xuống đất nói.

Công Tôn hầu hành quân bên ngoài nhiều năm, lập được chiến công hiển hách, là một trong những võ tướng được thánh thượng coi trọng nhất. Thời gian qua cũng rộng lượng đối với người nhà hắn, đặc biệt là Công Tôn Tề Lương, là con trai trưởng của Công Tôn hầu, hoàng thượng cho phép hắn ở trong cung đảm nhiệm chức Chỉ huy sứ, thứ nhất có con tin trong tay sẽ không sợ Công Tôn hầu ở bên ngoài có dị tâm, thứ hai cũng có thể nói lên ông coi trọng một nhà Công Tôn hầu.

"Thì ra là Công Tôn Chỉ huy sứ, thỉnh cầu mau đứng lên, ở ngoài cung không cần đa lễ." Phạm Vệ Lăng đỡ Công Tôn Tề Lương quỳ dưới đất lên.



"Không biết là Tứ hoàng tử, Ngũ hoàng tử, vẫn thỉnh cầu không nên so đo với chuyện vừa rồi..."

"Làm sao có thể? Anh Cơ cô nương có dáng vẻ khuynh thành, ngươi và ta đều là nam nhân, đều hiểu." Phạm Vệ Lăng mỉm cười, lại bị Phạm Vệ Ninh ở bên cạnh khinh bỉ.

"Quân tử không đoạt những gì người khác yêu thích, Anh Cơ cô nương thuộc về Tứ hoàng tử."

"Vậy ta cũng không từ chối."

"Công tử, cứ như vậy rời đi? Nghe nói Tứ hoàng tử này không được Thánh Thượng yêu thích, nhiều lần khiển trách hắn." Tùy tùng đi theo bên cạnh Công Tôn Tề Lương hiển nhiên đã quen với thói phách lối của hắn, không tin công tử nhà hắn lại từ bỏ như thế.

"Ngươi biết cái rắm!" Vừa nói bàn tay hắn vỗ vào đầu tên tùy tùng, thở phì phì đi ra khỏi Hồng Lâu, tâm tình tốt cả một ngày cũng bị làm hỏng rồi, "Người ta là hoàng tử! Không thích như thế nào đi nữa cũng là nhi tử ruột của Hoàng Thượng. Hừ! Chẳng qua chỉ là một kỹ nữ, còn sợ không thao được nàng sao?" Hắn quay đầu nhìn về hướng vũ đài, tú bà đang tuyên bố người đoạt giải cuối cùng, Công Tôn Tề Lương hừ lạnh một tiếng, quay đầu rời đi.

Thẩm Uyển ngồi ở trong phòng, tâm tình bình tĩnh đến bất ngờ. Bóng đêm dày đặc ngoài cửa sổ, bên ngoài phòng truyền đến từng đợt tiếng ồn ào náo động,tiếng ly chén va chạm, tiếng cười đùa cùng tiếng thở dốc ái muội của các cô nương trộn lẫn vào nhau...

Kế hoạch tối qua thất bại, chỉ có thể thực hiện kế hoạch B, nàng nhìn thức ăn và rượu ngon đầy bàn, lấy một gói thuốc mê nhỏ từ trong ngực ra, rắc hết vào trong canh gà, đang khuấy đều, cửa bỗng nhiên "Ầm ——" một tiếng bị đẩy ra, một nam tử mặc xiêm y vân tường màu lam đi vào, tóc đen buộc cao, dùng một cái kim quan mạ vàng để cố định, cả người khôi ngô tuấn tú, lộ ra khí chất cao quý bẩm sinh.

"Sao thế? Anh Cơ cô nương đói bụng?" Thanh âm của nam nhân ngoài ý muốn có chút quen thuộc, Thẩm Uyển lập tức vò giấy gói thuốc ở tay trái thành một cục, ném ở phía dưới bàn.

"Đúng... Đúng vậy." Thiếu chút nữa bị phơi bày ngay tại trận, nụ cười trên mặt Thẩm Uyển có chút mất tự nhiên, "Công tử mời ngồi."

Phạm Vệ Lăng lại vượt qua cái bàn, chặn ngang tay ôm lấy eo thon của nàng, hai cơ thể dính sát vào nhau, ước chừng Phạm Vệ Lăng cao hơn nàng hai cái đầu. Thẩm Uyển ngửa đầu, lúc này mới thấy rõ diện mạo của hắn, làn da hắn rất tốt, ngũ quan trên khuôn mặt rõ ràng như điêu khắc, dưới cặp lông mày lưỡi mác lại là một đôi mắt đào hoa nhỏ dài, lúc này hơi dập dờn sự nghiền ngẫm bất kham, dưới sống mũi cao, đôi môi có độ dày vừa phải phác hoạ lên một nụ cười không dễ nhận ra.

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK