Editor: Sunie
"Đúng là, một ngày không gặp, như cách ba thu."
"Chúng ta đã từng gặp nhau sao?" Trong đầu Thẩm Uyển nhanh chóng hiện lên hình ảnh của hắc y nhân đêm qua, rồi lại nhanh chóng phủ định. Tuy rằng thân hình tương tự, nhưng tính cách cực kỳ khác nhau, đêm qua người nọ ngạo mạn lạnh lùng, ngay cả Hồng Lâu cũng không biết, sao có thể dạo kỹ viện. Huống hồ người trước mặt này phóng đãng không kềm chế được như vậy, rõ ràng chính là một tay ăn chơi trác táng, không có khả năng là nhân sĩ giang hồ.
Phạm Vệ Lăng không trả lời, ngược lại nói: "Không phải đói bụng sao? Đến đây, ăn chút gì đi."
Cơ hội đến, Thẩm Uyển tiếp đón hắn ngồi xuống, múc cho hắn một chén canh gà, lại rót một chén rượu.
"Thức ăn ở Hồng Lâu cũng rất ngon, tuy rằng so ra kém với thức ăn trong hoàng cung, nhưng lại giống thức ăn ngon ở trong gia đình quý tộc. Công tử mau nếm thử hương vị."
Phạm Vệ Lăng giơ chén rượu lên uống một hơi cạn sạch, lại bưng canh gà lên, thấy đôi mắt Thẩm Uyển nhìn mình không chớp mắt, lại buông chén đũa: "Sao ngươi lại không ăn? Không phải đói bụng sao?"
"A... Ăn, ăn." Nàng gắp mấy cọng rau xanh vào trong chén và nói, vừa ăn vừa quan sát Phạm Vệ Lăng ở bên cạnh.
Sự cưng chiều trong mắt Phạm Vệ Lăng cũng sắp tràn ra, sờ sờ đầu nàng.
Bị hắn sờ đầu nên Thẩm Uyển hoàn toàn không chú ý đến sự cưng chiều trong mắt hắn, tận mắt nhìn thấy hắn uống hết chén canh gà, trong lòng cũng thả lỏng. Gã sai vặt mua thuốc cho nàng nói, một gói thuốc mê nho nhỏ này có thể quật ngã một con trâu đực đã thành niên, huống chi là một người.
Lát nữa còn phải chạy trốn, đúng là lúc thể lực bị tiêu hao, Thẩm Uyển úp mặt vào trong chén đồ ăn, hoàn toàn không màng đến Phạm Vệ Lăng ở bên cạnh, nhưng ở trong mắt Phạm Vệ Lăng, Thẩm Uyển ăn ngấu nghiến như thế cực kỳ giống một con hamster nhỏ, đáng yêu đến cực điểm.
"Ăn no chưa?"
Thẩm Uyển gật gật đầu, thuận tiện ợ một cái.
Phạm Vệ Lăng cười cưng chiều, chậm rãi đến gần, gần chút nữa... Khuôn mặt tuấn dật làm tim Thẩm Uyển đập chậm một nhịp, quên tránh né, tiếp theo một nụ hôn dừng ở khóe miệng nàng, đầu lưỡi lướt qua khóe miệng, cuốn đi cơm trong khóe miệng nàng.
"Ăn ngon."
Thẩm Uyển sững sờ tại chỗ, chỉ cảm thấy trên mặt nóng rát, nhất thời không biết nên phản ứng như thế nào, những kỹ xảo lấy lòng mà Hồng Trần dạy cho nàng nháy mắt bị vứt đến sau đầu.
Phạm Vệ Lăng nâng cằm nàng, khôi phục vẻ mặt bất cần đời: "Đêm đầu tiên của Anh Cơ cô nương có thể nói có giá trên trời, bổn vương rất chờ mong đấy!"
Lời nói trần trụi làm lý trí của Thẩm Uyển trở về trong nháy mắt, cơm ăn xong rồi, uống rượu no rồi, thằng cha này sao còn chưa té xỉu? Dược hiệu chậm như vậy sao? Mặc kệ như thế nào, vẫn nên ổn định hắn trước.
Thẩm Uyển đứng dậy, dẫn Phạm Vệ Lăng đến bên giường. Hắn ngồi ngay ngắn ở trên giường, nhìn Thẩm Uyển cởi từng lớp xiêm y màu trắng trên người, chỉ để lại một chiếc yếm và một cái quần lót, côn th*t dưới thân lại cứng thêm vài phần.
Thẩm Uyển cúi người đến, hôn môi hắn, đầu lưỡi nhỏ chui vào trong miệng của hắn, cùng với đầu lưỡi của hắn quấn lấy nhau, hơi thở nóng bỏng của hắn phun trên khuôn mặt nhỏ của Thẩm Uyển, hơi thở ái muội lan tràn ra xung quanh...
Tay của Phạm Vệ Lăng từ vạt áo yếm xâm nhập vào trong, nắm chính xác bầu vú xinh đẹp của nàng, theo bản năng Thẩm Uyển lui về phía sau, vòng eo lại bị hắn gắt gao ôm lấy, dùng sức một chút, hai người càng dán sát vào nhau.
"Muốn chạy trốn? Hả?" Có lẽ là bởi vì tình dục, thanh âm của Phạm Vệ Lăng có chút khàn khàn. Hắn xoay người một cái, đè Thẩm Uyển ở trên giường, hôn đôi môi anh đào của nàng, nụ hôn bá đạo của hắn càng thêm kịch liệt, hắn hút lấy đầu lưỡi của Thẩm Uyển, liếm mút ở trong miệng. Thẩm Uyển cảm thấy đầu lưỡi có chút tê dại, hắn còn không chịu buông tha. Tay phải không ngừng xoa bóp bầu vú xinh đẹp, xúc cảm mềm như bông làm Phạm Vệ Lăng yêu thích không buông tay, đặc biệt là tiểu đậu đỏ đứng thẳng ở đầu v*.
Phạm Vệ Lăng tiến công rào rạt, một chút cũng không giống bộ dáng bị trúng thuốc mê, Thẩm Uyển gắt gao cắn môi dưới, chẳng lẽ mua trúng thuốc giả sao? Dường như hắn nhìn thấu tâm tư nhỏ của nàng, một tay khảy đầu v* nói: "Như thế nào? Anh Cơ cô nương còn đang đợi thuốc mê có công hiệu sao? Đã quên nói cho ngươi biết, loại thuốc này không có hiệu quả đối với ta.". Truyện Xuyên Nhanh
Thẩm Uyển nhìn Phạm Vệ Lăng, cả kinh nói không ra lời, nếu hắn biết, cũng không tố giác trước, hiển nhiên là không trách cứ nàng. Thẩm Uyển làm bộ không biết, cánh tay trắng nõn vòng qua lưng Phạm Vệ Lăng, vẻ mặt vô tội: "Công tử nói gì vậy? Anh Cơ không rõ."
Nếu không phải Phạm Vệ Lăng có võ công cao minh, cũng có nghiên cứu các loại thuốc, sợ là đã bị tiểu sơn dương này lừa.
"A! Công tử làm gì vậy? Không cần..."
"Roẹt ——", Phạm Vệ Lăng kéo quần lót của Thẩm Uyển xuống, giữa hai chân tuyết trắng, lông tóc màu đen thưa thớt cực kỳ đoạt mắt. Tiểu nha đầu này dám can đảm gạt người, Phạm Vệ Lăng hạ quyết tâm nhất định phải trừng phạt nàng một phen.
Hắn nâng hai chân Thẩm Uyển lên, hoa huy*t không có bất cứ ngăn cản gì hiện ra ở trước mắt hắn, khác với sự tối tăm đêm qua, tối nay trong phòng đèn đuốc sáng trưng, hắn có thể nhìn rõ ràng tầng tầng bao vây hoa huy*t, giữa miệng huyệt chảy ra một lượng nhỏ mật dịch trong suốt.
Hắn không chần chờ, cúi đầu nhẹ nhàng cắn âm đế nhô lên, hắn cảm giác được nàng run lên, tiếp theo phát ra lời cầu xin ý loạn tình mê: "Công tử không cần... Không..."
Trong mắt Thẩm Uyển chứa nước mắt, dưới thân truyền đến khoái cảm với kích thích thật sự quá mức, nàng vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~