• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



- ---------

Ngày thứ hai, Phạm Vệ Ninh cùng Phạm Vệ Lăng vội vàng chạy đến cửa tiệm tìm Thẩm Uyển, nhưng không thấy bóng dáng của nàng. Chạy đến Hồng Lâu tìm nàng, lại nhìn thấy nàng đang trò chuyện với một nam tử rất vui, như những người bạn tâm giao.

Vẻ mặt thờ ơ của Phạm Vệ Lăng lộ ra một tia tức giận, đẩy đám oanh oanh yến yến đang nhào lên, đi thẳng đến chỗ Thẩm Uyển, ngồi bên cạnh và ôm vai nàng. Cả cơ thể của Thẩm Uyển đều nghiêng về phía hắn, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào nam tử đối diện chẳng nói câu nào.

"Tại hạ có trí nhớ tồi, xin hỏi ngài là..." Nam tử kia bị hành động đột ngột của Phạm Vệ Lăng làm giật mình, có thể thấy hắn ăn mặc sang trọng, nhất định là người có thân phận,

"..." Một giây, hai giây... Phạm Vệ Lăng kề cà không trả lời, ánh mắt của nam tử kia lặng lẽ dời về phía Thẩm Uyển xin giúp đỡ.

"Ồ... Vị này chính là... Phạm Vệ Lăng, Tứ gia." Thẩm Uyển giải vây giới thiệu.

"Thì ra là Tứ gia! Tại hạ thất lễ!" Nam tử kia lập tức đứng dậy châm trà cho hắn, trên mặt lập tức lộ ra nụ cười lấy lòng.

"..."

Trong suốt quá trình, Phạm Vệ Lăng chẳng nói câu nào, ánh mắt cố định nhìn chằm chằm nam tử kia, ánh mắt hung ác giống như muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Người nọ bị nhìn như đứng đống lửa, như ngồi đống than, lập tức đứng lên nói tiếng cáo từ liền vội vàng chuồn mất.

"Này! Đừng đi! Ông chủ Dư! Vẫn chưa nói xong đâu..." Thẩm Uyển đứng dậy giữ lại, lại bị Phạm Vệ Lăng buộc trở lại chỗ ngồi.

"Ngươi làm gì thế? Ta đang nói chuyện rất tốt, ngươi đến phá rối làm gì?"

Một câu này khiến Phạm Vệ Lăng tức giận, hắn khoanh tay trước ngực, hung tợn trừng mắt nhìn Thẩm Uyển: "Ngươi làm gì vậy? Bạc mỗi tháng ta cho ngươi vẫn chưa đủ? Ngươi vẫn muốn ra tiếp khách để kiếm bạc?"



Nhà của ông chủ Dư kia buôn bán vải vóc, Thẩm Uyển nhìn chằm chằm đã lâu mới tìm được cơ hội, đang nói chuyện đến chỗ mấu chốt, thằng cha này vừa đến đã làm cho mọi thứ rối tung lên.

"Có nói thì ngươi cũng không hiểu được!" Thẩm Uyển giận dỗi, học hắn khoanh tay trước ngực, quay lưng lại không để ý đến hắn.

"Ngươi..." Phạm Vệ Lăng tức giận không có chỗ để phát, lại không nỡ nói nặng với nàng, liền gọi tú bà đến, giáo huấn một trận.

Thẩm Uyển không nghe được nữa, xoay người lại: "Không liên quan đến bà ấy, là chính ta tìm ông chủ Dư, ngươi trút giận lên bà ấy làm gì!"

"Ai da, tiểu tổ tông, đừng nói nữa! Tứ gia muốn nói thì nói, ta không sao!" Tú bà thấy Thẩm Uyển cãi vã với Phạm Vệ Lăng, còn ở trước mặt nhiều người như vậy, trong lòng căng thẳng, nếu Phạm Vệ Lăng trách tội xuống, một tú bà như bà làm sao có thể chịu nổi!

Phạm Vệ Lăng quay đầu lại liếc nhìn Thẩm Uyển, lại thấy hai hàng chân mày của nàng khóa chặt với nhau, đựng đầy đôi mắt to chứa đựng sự tức giận chớp chớp, khuôn mặt nhỏ đỏ lên, bộ dáng tức giận đáng yêu cực kỳ. Tức khắc mới tỉnh ngộ, đã bao lâu hắn không tức giận như vậy? Bỗng cảm thấy tính khí của mình như trẻ con, cười nhạo một tiếng.

"Tứ ca! Sao huynh lại chạy nhanh như vậy! Đám nữ tử kia giống như kẹo mạch nha, đệ vẫy cũng vẫy không ra. Huynh cũng không đợi đệ." Phạm Vệ Ninh thở hồng hộc chạy đến, oán trách nhìn về phía Phạm Vệ Lăng, lại phát hiện bầu không khí có chút bất thường, dè dặt hỏi, "Làm sao vậy?"

"Ca ca của ngươi làm rối loạn chuyện của ta, còn tức giận lung tung!"

"Không thể nào!" Phạm Vệ Ninh như nghe được điều gì kỳ quái, đĩnh đạc ngồi xuống, "Tứ ca của ta nổi danh là người có tính tình tốt, không bao giờ tỏ ra cáu kỉnh! Lần trước một nhà ở bên đường không cẩn thận hắt nước bẩn lên người huynh ấy, huynh ấy cũng không nói gì, bộ y phục kia trị giá khoảng một vạn lượng đấy!"

"Y phục một vạn lượng?" Thẩm Uyển nhìn từ trên xuống dưới người nam nhân ở bên cạnh, tiếp đó quăng cho hắn một ánh mắt khinh bỉ, nói thầm một tiếng, "Đồ nam nhân phá của!"

"Khụ khụ..." Phạm Vệ Lăng ra hiệu hắn câm miệng.

Nhưng Phạm Vệ Ninh như cái máy hát vừa mở ra đã không thu lại được: "Đúng vậy! Tứ ca có của cải giàu có như vậy! Ngươi đi theo huynh ấy, không chịu thiệt!"

"Ai muốn theo hắn, ta chính là phải chờ..." Thẩm Uyển chợt thấy không đúng, lập tức im bặt. Nguy hiểm thật, thiếu chút nữa đã nói ra chuyện của hắc y nhân.

"Chờ cái gì?" Phạm Vệ Ninh truy hỏi. Phạm Vệ Lăng nhìn như thờ ơ, lỗ tai lại vẫn chú ý đến hai người bọn họ.



"Không có gì. Đúng rồi, đồ vật kia ngươi dùng như thế nào? Cho một phản hồi đi."

"Vật này thật sự không tồi! Ta..."

Vật gì? Hai người bọn họ lại chơi đùa "Đồ vật" gì sau lưng hắn? Lòng hiếu kỳ của Phạm Vệ Lăng đều bị khơi ra, Phạm Vệ Ninh lại đột nhiên không nói, nhìn quanh bốn phía, chỗ nào cũng có nam có nữ, thấp giọng nói: "Lên lầu nói chuyện đi, ta sẽ nói kỹ càng với ngươi!"

"Đi thôi." Hai người ngươi một lời ta một lời vui vẻ lên lầu, để lại Phạm Vệ Lăng với vẻ mặt ngơ ngác.

Rốt cuộc là chuyện gì, cơ mật như thế, vậy mà còn phải nói sau lưng hắn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy mình bị hai người này đồng thời vứt bỏ, tức khắc cảm thấy cô đơn lạnh lẽo...

"Đồ vật như thế nào?"

"Không tồi, lúc đầu không quen lắm, chờ quen rồi sẽ cảm thấy rất là thoải mái, kê kê sẽ không lắc lư khắp nơi, khi cứng rắn... Cũng sẽ không rõ ràng như vậy." Da thịt Phạm Vệ Ninh vốn trắng nõn, hơi có phần thẹn thùng, khuôn mặt sẽ lập tức ửng hồng.

"Có gì thiếu sót không?" Thẩm Uyển truy hỏi.

"Chỗ thiếu sót..." Phạm Vệ Ninh kéo dài âm cuối, nỗ lực tìm tòi ở trong đầu, "Chỗ thiếu sót chính là chất liệu, sẽ tốt hơn nếu nó có thể thoải mái và mềm mại hơn."

Quả nhiên là vải vóc vấn đề, Thẩm Uyển hãy còn gật đầu, xem ra chỉ cần giải quyết vấn đề vải vóc, sẽ đại công cáo thành!

"Anh Cơ cô nương, vật này rốt cuộc gọi là gì?"

Thẩm Uyển cười với hắn, gằn từng chữ nói: "Quần! Bên trong!"

"Quần trong?"

"Ừm, cứ gọi nó bằng cái tên này."

(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~(~ ̄▽ ̄)~

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK